Mí mắt Triều Ca sắp nứt, vọt về phía trước một cái muốn chụp Thiên Túng lại. Mắt thấy Triều Ca sắp nhảy xuống theo, hai chân nàng bỗng nhiên bị người ta ôm lấy, cố gắng kéo lại. Triều Ca bị kéo lại, theo người sau lưng ngã xuống đất một chỗ. Triều Ca quay đầu thấy khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Minh Húc.
Trêи tường thành cao cao, Triều Ca cùng Minh Húc ngã nhào trêи đất, xe đẩy hắn lật, lăn vài vòng.
“Lý Triều Ca! Nàng làm gì vậy?”
Minh Húc ôm thật chặt Triều Ca, cả người đều run rẩy.
“Nàng nhảy xuống thì ta phải làm sao bây giờ? Nàng có nghĩ tới hay không!” “Nàng biết không, thiếu chút nữa thì ta không bắt được nàng rồi!”
Triều Ca không ngừng rơi lệ, đôi mắt vì khóc vừa đỏ vừa sưng, nghe Minh Húc trách cứ, nàng không nói được một lời, chỉ biết khóc. Nàng cuối cùng vẫn không thể thay đổi được gì cả. Trơ mắt nhìn người thân từng người chết đi, vội vàng không kịp chuẩn bị, thật sự bất lực.
Minh Húc gắt gao ôm chặt Triều Ca trong lòng. Triều Ca khóc rất lâu, lâu đến khi khóc không thành tiếng, yết hầu khàn khàn, gần như mất giọng. Minh Húc luôn ở bên nàng, không lên tiếng, cũng ngồi bất động.
Rất lâu sau đó, Triều Ca bò ra từ trong lòng Minh Húc, nàng đỡ Minh Húc dậy, để hắn ngồi lại xe lăn.
Dưới trời chiều, trêи tường thành, bóng Triều Ca cùng Minh Húc kéo thật dài. Ánh chiều tà làm nổi bật trêи mặt Triều Ca một loại bi thương khó nói lên lời, loang lổ phủ lên tường thành khiến cho người ta càng thêm nặng nề. Triều Ca đặt Minh Húc ngồi trêи xe lăn, lấy binh phù ra trêи người ra đưa cho Minh Húc.
Minh Húc ngẩng đầu nhìn Triều Ca, trong mắt là sự đau thương cùng cực.
“Minh Húc, xưng đế đi.”
Tay Triều Ca đang run rẩy, tim cũng đang run rẩy theo, nàng biết, đây là lịch sử tất yếu. Không có máu tươi của một nhà Lý gia, không cách nào có huy hoàng của Hoàng Minh Húc.
Thời đại thịnh thế mới đã định trước phải do hắn mở ra. Tính cách Lý Băng cùng Thiên Túng đều quá mức bao dung ôn hòa, thiếu sự tàn nhẫn của đế vương, mới có thể bị người từng bước tính toán đến nay. Mà Minh Húc quả quyết sát phạt, mưu lược hơn người, thủ đoạn tàn ác, mới có thể từng bước một đi tới vị trí khống chế toàn cục hôm nay.
“Ta biết, chàng có thù hận với Lý gia, ta cũng biết, chàng có dã tâm, ta cũng biết, chàng có đủ thủ đoạn, tới đoạt được tất cả những thứ chàng muốn đi.” Minh Húc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trấn định, thần sắc nghiêm túc của Triều Ca, tim hắn đau như đang rỉ máu.
“Chàng sớm có thể động thủ rồi, nhưng chàng lại không làm, chàng ẩn nhẫn lâu như vậy, có thể với tay đến giang sơn nhưng chàng lại chậm chạp không hề động tay, phần tình cảm này ta rất hiểu.”
Minh Húc hít sâu một hơi, bức tất cả nước mắt trở về.
“Minh Húc, xưng đế đi, giang sơn này là của chàng.”
“Vậy còn nàng?”
Triều Ca yên lặng, nàng thì sao? Một công chúa vong quốc.
“Làm tân hoàng hậu của ta có được hay không? Lời hứa hôn của phụ hoàng nàng vẫn còn, đừng hối hôn nữa có được hay không?”
“Được ”
Triều Ca nhìn Minh Húc, nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống. Minh Húc tự tay tiếp nhận binh phù trong tay Triều Ca, cẩn thận vuốt ve trong bàn tay.
Trêи tường thành, gió thổi nhè nhẹ, ánh chiều tà tản mát, tường thành loang lổ, bi thương lan tràn. Chẳng biết lúc nào, Trình Phi Dương đã đi lên tường thành, đi tới phía sau hai người.
“Khởi bẩm Thiếu tướng quân, đã bắt được Nhị công chúa phía dưới tường thành cách đó không xa.”
Nghe được tin tức này, Triều Ca siết chặt quả đấm, trong mắt hận ý lan tràn. “Giam vào thiên lao! Ta muốn đi gặp ả!”
“Vâng”
Triều Ca không ngừng lại một chút liền đi xuống tường thành, để lại Minh Húc một mình ngồi trêи xe lăn, thần sắc mơ màng.
“Phi Dương ”
Trình Phi Dương tiến lên mấy bước đi tới bên cạnh Minh Húc, đỡ xe đẩy của hắn.
“Ta chưa bao giờ giống như bây giờ, đặc biệt hy vọng hai chân ta không bị phế bỏ.”
“Thiếu tướng quân, sẽ tốt thôi.”
“Vừa mới nãy, ta suýt chút nữa không bắt được nàng, nếu như không bắt được, ta sẽ hối hận cả đời.” Minh Húc ngửa đầu hít sâu một hơi, thu lại tâm tình mình.
“Trưởng công chúa sẽ hiểu lòng của ngài mà.” Trình Phi Dương thở dài một tiếng.
“Hiểu nhưng không có nghĩa là sẽ không oán, sẽ không đau khổ. Ta muốn xưng đế, nhưng không nghĩ qua phải xây dựng trêи sự đau khổ của nàng như vậy.”
“Nếu như nàng không còn, một mình ta ngồi trêи giang sơn trống vắng này còn có ý nghĩa gì?” Minh Húc hít sâu một hơi, nhìn về phía ánh tà dương nơi chân trời, ánh nắng chiều đỏ như máu xâm nhiễm vào lòng.
“Thiếu tướng quân! Chân ngài! Sao nhiều máu thế này!” Trình Phi Dương hoảng loạn, hắn vội đi đến bên cạnh xe lăn của Minh Húc, chỉ thấy dưới chỗ hắn ngồi đã có một mảnh máu.
“Chân ngài vừa mới có chút tri giác, nhất định là vừa rồi ngã xuống lại hỏng rồi, mau đi gặp Tố thủ y tiên.” Trình Phi Dương gấp gáp vội vàng đẩy xe lăn Minh Húc rời đi.
Mà Minh Húc chỉ để lại một tiếng thở dài.
Thiên lao.
Trong thiên lao ẩm ướt mờ mịt, ánh nến sáng tối chập chờn, phát ra mùi vị ẩm mốc. Uyển Tình suy sụp ngồi trong phòng giam, hai mắt trống rỗng vô thần. Gian tù sát vách, Tuyết Mạn ghé vào bên cạnh, dấu vết trêи mặt ả dữ tợn khủng bố.
“Nhị hoàng tỷ, bên ngoài thế nào rồi? Vì sao lâu như vậy còn chưa thả ta đi ra ngoài? Sao tỷ cũng vào đây luôn rồi?”
Tuyết Mạn cực kì lo lắng, nàng ta đợi trong phòng giam đã lâu, cô độc, tịch mịch, sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng khổ như vậy, nàng ta sắp sụp đổ rồi.
“Nhị hoàng tỷ, van cầu tỷ, nói cho ta biết, bên ngoài thế nào rồi? Lúc nào ta mới có thể ra ngoài, tam hoàng tử nói cứu sẽ ta, người đâu rồi?”
“Ngươi đang nói đến Địch Phỉ Nhiên?” Rốt cuộc Uyển Tình cũng mở miệng.
“Đúng rồi!”
“Hắn bị Triều Ca phế hai chân, sợ đến phải trốn về Càng quốc, chính là một kẻ vô dụng hèn nhát!”
Tuyết Mạn há to mồm không thể tin nổi.
“Sao lại thế được! Chàng là tam hoàng tử Càng quốc, Triều Ca làm sao dám!”
“Ả có gì mà không dám, hiện tại toàn bộ Ly quốc đều là của ả, ả mới là người chiến thắng cuối cùng.”
Uyển Tình nói xong, thê lương cười rộ lên như lệ quỷ đáng sợ. Tiếng cười của Uyển Tình chưa ngừng, liền nghe được tiếng cửa thiên lao mở ra.
Uyển Tình cùng Tuyết Mạn ngẩng đầu liền thấy Triều Ca thần sắc âm trầm, mặt mang sát khí.
“Ngươi tới thật là nhanh, hoàng hậu Ly quốc tương lai, ha ha ha...”
“Đại hoàng tỷ, lúc nào có thể thả ta ra ngoài?” Tuyết Mạn khẩn cầu.
Triều Ca sai người mở cửa phòng giam Uyển Tình đi vào. Nàng từng bước đi tới ngồi xuống bên cạnh Uyển Tình.
“Hại chết tất cả mọi người rồi ngươi có vui vẻ không?”
“Không phải ngươi còn chưa có chết sao? Ngươi chết rồi ta mới thật sự hài lòng.”
“Phụ hoàng mẫu hậu không đối xử tệ với ngươi, hoàng huynh cũng chưa từng làm khó ngươi, sao ngươi lại ác độc đến vậy?”
“Còn không phải là do ngươi bức sao!”
“Lúc ra tay không hổ thẹn sao? Để ta nhìn xem tim ngươi làm bằng cái gì được không?”
Uyển Tình nhìn thần sắc Triều Ca cổ quái, đột nhiên cảm giác lạnh cả người, không rét mà run.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Uyển Tình nhịn không được lui lại một chút, lưng dán lên song sắt nhà tù, không thể lui được nữa.
“Ta muốn nhìn tim ngươi một chút xem đến cùng là làm từ cái gì, có thể ác độc như vậy, tàn nhẫn như vậy.”
Triều Ca từng chút một tới gần, thân thể Uyển Tình bắt đầu run rẩy. Cuối cùng, Uyển Tình thật sự là không thể nhịn được nữa, tự tay đẩy Triều Ca ra. Nhưng mà, tay Uyển Tình vừa mới đẩy ra ngoài, cổ tay đã bị Triều Ca bắt lại. Triều Ca tập võ, khí lực lớn hơn Uyển Tình rất nhiều, tay nàng bắt một cái, Uyển Tình căn bản không phản kháng nổi.
“Ngươi muốn thế nào, ngươi buông ra!”
Uyển Tình vừa mới hô lên, liền nghe tiếng xương vỡ vụn “rắc rắc rắc” truyền đến.
Triều Ca trực tiếp bóp nát cổ tay Uyển Tình. Uyển Tình kêu thê lương, thanh âm vang vọng toàn bộ thiên lao. Tuyết Mạn ghé vào một bên, nhìn tận mắt Triều Ca mặt không đổi sắc một tay bóp nát xương Hạ Uyển Tình, nàng ta sợ đến ngã ngồi xuống đất.
Ngay sau đó xoẹt một tiếng, váy Uyển Tình bị xé thành hai mảnh. Triều Ca dùng vải đó trói cổ tay Uyển Tình lên trêи xà của phòng giam, để thân thể ả cố định không thể động đậy.
“ Triều Ca, ngươi điên rồi!”
Triều Ca lấy từ bên hông ra một cây chủy thủ, vỏ đao vừa tuốt ra, ánh sáng sắc bén lóe lên.
“Đúng vậy đó ta điên rồi, tận mắt nhìn mẫu hậu bị thiêu chết, nhìn phụ hoàng bị độc chết, nhìn hoàng huynh nhảy lầu mà chết, ta đã sớm điên rồi.”
“ Uyển Tình, trêu chọc kẻ điên là muốn chết.”
“Ha ha ha, đau không? Hận à? Bất lực à? Loại tư vị này có phải rất khắc cốt ghi tâm không?” Uyển Tình cười ha hả.
Sau một khắc, dao găm của Triều Ca đâm vào trong ngực Uyển Tình, máu tươi đỏ thẫm chảy xuống theo dao găm bạc. Tiếng cười Uyển Tình ngừng lại, thống khổ kêu thảm thiết.
“Ta đã giải phẫu thi thể cho người chết, phẫu thuật cho người sống, nhưng ta chưa bao giờ ở trong tình huống không gây mê mà moi tim, không biết có hiệu quả gì?”
Dao găm của Triều Ca đi xuống, trực tiếp mở lồng ngực Uyển Tình ra. Uyển Tình thống khổ, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi, môi bị cắn rách, thống khổ không chịu được. Mà Tuyết Mạn ở bên cạnh thấy một màn như vậy, hai mắt trợn lên, sợ hãi ngất đi.
“ Lý Triều Ca, ngươi tiện nhân này, dù ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”“ Lý Triều Ca, ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp đều không được bình an!”“Lý Triều Ca, ta chờ ngươi ở mười tám tầng địa ngục!”
Lý Uyển Tình đau đến sắp bất tỉnh, nhưng kiếp trước Triều Ca từng là bác sĩ, nàng biết làm thế nào để cho bệnh nhân giữ được sự tỉnh táp. Vì vậy, Uyển Tình chỉ có thể chấp nhận. Triều Ca vươn tay, ngón tay đụng vào trái tim đang đập của Uyển Tình.
Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện từ phía sau nàng, che đi ánh mắt nàng.
“Triều Ca, đừng như vậy, đừng tự bức mình điên nữa, ta van cầu nàng, theo ta trở về, không được đối xử với mình như thế.”
Giọng Minh Húc khàn khàn truyền đến, chóp mũi Triều Ca tràn đầy một mùi vị quen thuộc tươi mát.
“Triều Ca, theo ta trở về có được không?”
Minh Húc gần như khẩn cầu nâng khuôn mặt Triều Ca lên, thương tiếc lau nước mắt ở khóe mắt nàng. Tất cả kiên cường của Triều Ca vào giờ khắc này đều sụp đổ, nàng nhào vào trong lòng Minh Húc khóc thút thít.