Triều Ca ngã xuống đất, cảm giác cả người đều mơ hồ, cảm giác tử vong lan tràn toàn thân. Nàng có thể cảm giác rõ ràng, mọi giác quan của thân thể nàng đều nhanh chóng suy yếu. Ánh mắt mơ hồ, âm thanh cũng không nghe rõ.
“Triều Ca, Triều Ca!”
Minh Húc điên loạn ôm Triều Ca hét to.
“Đoạn Thiên Diễn, ngươi không phải đại phu sao? Mau chữa cho nàng đi!”
Đoạn Thiên Diễn vội đi tới, cẩn thận kiểm tra thương thế của Triều Ca, càng xem sắc mặt càng khó coi.
“Minh Húc...”
Triều Ca đưa bàn tay nhuốm máu xoa mặt Minh Húc. Nước mắt tràn ra, ánh mắt dần dần mờ nhạt, khuôn mặt đẹp đẽ kia của Minh Húc, nàng dần dần thấy không rõ nữa.
“Triều Ca, đừng lo, nàng sẽ không chết, ta đã đến rồi, ta không có tới trễ, ta làm sao có thể nhìn nàng chết...”
Giọng Minh Húc nghẹn ngào, cả người đều run rẩy.
“Nàng không thể chết, nàng không thể tàn nhẫn với ta như vậy, để lại ta một mình thủ hộ toàn bộ giang sơn.”
“Minh Húc, giang sơn này thϊế͙p͙ thay chàng đánh được, chàng phải bảo vệ nó, đừng để nó suy tàn, có được không?”
“Không được, không có nàng, cái gì cũng không được!”
“Thật xin lỗi, Minh Húc, thật xin lỗi, thϊế͙p͙ không thể nào tiếp tục đi cùng chàng rồi.”
Nước mắt Minh Húc rơi xuống trêи mặt Triều Ca.
“Nàng đừng nói bậy, nàng có thể, nàng sẽ ổn mà.”
“Sống khỏe mạnh, lập hậu, nạp phi, khai chi tán diệp*, mở ra thời đại thịnh thế.”
“Không, ta không thể...” Minh Húc như thất thanh.
“Thϊế͙p͙ muốn đi cùng chàng tới đầu bạc, nhưng thϊế͙p͙ không thể...”
“Không, nàng có thể...”
Nàng không thể, nàng phải chết. Mệnh cách có thể thay đổi, nhưng thiên mệnh không thể cãi lại.,Triều đại thay đổi, lịch sử chuyển dời, đều là thiên mệnh.
Lúc trước từ mệnh cách nàng xem được, chỉ suy đoán Minh Húc đăng cơ, khai sáng thịnh thế tân triều là thiên mệnh. Cho đến khi toàn bộ Ly quốc khói lửa tái khởi, nàng mới chợt hiểu ra, thiên mệnh hoàn chỉnh là: Lý thị huỷ diệt, Hoàng thị khai sáng tân triều thịnh thế.
Cho nên, Lý gia bất diệt, giang sơn không yên. Lúc trước trêи mệnh cách, Lý thị nhất tộc toàn bộ bị diệt, sau khi Minh Húc lên ngôi cũng không có phiên vương chiến loạn, càng không có Càng quốc xuất binh. Bây giờ, nàng thay đổi mệnh cách, nếu nàng không chết, tất cả chiến loạn đều tới. Cởi chuông phải do người buộc chuông, cho nên nàng tự mình lựa chọn cách này để quay lại.
Nàng không muốn, cũng không cam chịu, nàng thật vất vả mới có được hạnh phúc, lại không nghĩ rằng, một đời ngắn ngủi cũng không được. Nàng là hẳn phải chết, hẳn phải chết rồi! Nước mắt Triều Ca chảy xuống, đôi mắt chăm chú nhìn Minh Húc, há miệng nhưng nói không ra lời. Cho dù là chút thời gian sau cùng, nàng vẫn muốn nhìn hắn nhiều thêm một lần.
Nhưng dần dần, mí mắt nàng trở nên nặng nề, sinh mệnh trôi đi, tất cả thành kết cục đã định. Thịnh thế của Minh Húc phải đạp lên máu huyết của Lý thị, mà nàng, chính là mấu chốt cuối cùng.
“Triều Ca, Triều Ca! Nàng đừng ngủ, nàng tỉnh lại đi mà!” Minh Húc khóc rống lên, gần như thất thanh, đường đường nam nhi bảy thước, lại gào khóc như một đứa trẻ.
Triều Ca nhắm mắt lại, hồn phách lung lay rời khỏi thân thể nàng. Hồn phách nàng bay lên, nàng cúi đầu, vươn tay muốn lau nước mắt trêи mặt Minh Húc. Nhưng mà, cái gì nàng cũng không chạm tới, Minh Húc cũng không thấy nàng. Hồn phách nàng vẫn phiêu du, càng bay càng cao, chỉ có thể nhìn Minh Húc xa xa. Đừng mà Minh Húc, giữa thiên địa này, từ nay về sau sẽ không còn Triều Ca.
Chúc phu quân một đời trường an.