Trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, một tia nghi hoặc, nhưng chỉ trong nháy mắt, lập tức biến mất trong đôi mắt tối tắm thâm thúy kia. Nhanh đến mức Ly Ca không bắt kịp. Nam nhân này ưu tú như vậy, Ly Ca cảm thấy người này vừa nãy nhất định là bị nàng không báo trước chụp một phát, làm cho ngu người, quên luôn phản kháng. Nếu không nàng cũng sẽ không thuận lợi như vậy, hoàn mỹ hoàn thành cái động tác kabe-don này. Đương nhiên, lúc phát hiện chân tướng, Ly Ca cũng ngu người luôn rồi.
Kết quả là hai kẻ ngu người cứ đứng nhìn nhau như vậy một hồi.
“Ách, vị tiên quân này, chúng ta vừa phát sinh chút hiểu lầm.” Ly Ca cười gượng ép, còn có chút khó coi. Nàng thề, bất luận sau này Vọng Thư đe dọa hay dụ dỗ cỡ nào, nàng tuyệt đối cũng sẽ không sẽ giúp nàng ta làm loại chuyện này nữa.
“Hiểu lầm, hiểu lầm gì?”
Giọng nói của vị tiên quân kia rất có từ tính, vào tai Ly Ca , chính là “trai THẲNG”!
“Thật ra, vừa rồi ta đang nói đùa với bằng hữu đi theo là Vọng Thư Thần Nữ, nàng...”
Ly Ca vừa quay đầu lại, phát hiện Vọng Thư đã biến mất, soi hết một vòng, tại lối ra của hoa viên, thấy được một bóng lưng hốt hoảng đào tẩu, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Ly Ca nuốt vài ngụm nước miếng, không phải lần đầu tiên nàng bị hố, nhưng là lần đầu tiên nàng bị hố như thế này. Nàng thề, sau khi trở về nhất định sẽ bẻ đầu Vọng Thư ra, xem một chút trong não con hàng này chứa bao nhiêu vong ân phụ nghĩa.
“Vị tiên quân này, thật sự xin lỗi, ta không cố ý, ngài không cần để ở trong lòng.” Ly Ca căng da đầu xin lỗi.
Vị tiên quân kia cau mày không biết đang suy nghĩ gì, rất hiển nhiên không có tiếp nhận lời xin lỗi của Ly Ca .
Trong lúc Ly Ca dự định đào tẩu, một tiếng cười sang sảng từ hành lang truyền đến. Ly Ca quay đầu nhìn, thấy một thân kim bào thêu rồng chói lọi, chính là Đương Kim Thiên Đế bệ hạ.
“Thương Lăng à, thật không ngờ ngươi trấn thủ U Hư Giới nhiều năm, vừa trở về đã có người tỏ tình thẳng thừng với ngươi như vậy nha.”
Thương Lăng thượng thần! Đầu Ly Ca nổ ầm ầm, khuôn mặt rủ xuống, nàng muốn chết! Thương Lăng đen mặt một phần.
“Đây không phải là Tư Mệnh sao? Chỗ nào là Vọng Thư.” Thiên Đế Bệ Hạ quả thực chính là hóng náo nhiệt không sợ chuyện lớn.
Đầu Ly Ca lại sắp vỡ ra, khuôn mặt sắp dán vào ngực, nàng rất muốn chết! Mặt Thương Lăng lại đen thêm một phần.
“Ai? Trong vườn hoa này còn rất náo nhiệt, đều là tới đón tiếp Thương Lăng nhỉ?” Thiên Đế Bệ Hạ lại bổ một đao.
Tiếp theo, các thần tiên bị vạch trần từ sau đại thụ, góc hành lang, dưới khóm hoa, bốn phương tám hướng chậm rãi đi ra. Đầu Ly Ca hoàn toàn nổ tung, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thu được đủ loại ánh mắt muôn hình muôn vẻ. Hướng nàng truyền đạt cùng một ý: Thứ!Không!Cần! Mặt mũi!!! Thương Lăng sắc mặt lại đen tiếp một phần nữa. Nàng hiện tại đã muốn chết lắm rồi!
Ly Ca đần độn trở lại yến hội, nàng cho rằng mọi chuyện đều đã kết thúc, lại vạn vạn không nghĩ tới, đây mới là bắt đầu sự xui xẻo của nàng. Sau khi trở lại yến hội, còn chưa đi đến vị trí của mình, đã nghe thấy một tiên nữ nắm tay Vọng Thư căm giận không thôi.
“Thực sự là tri nhân tri diện bất tri tâm a, muội tốt với nàng ta như vậy, mà nàng ta lại nói xấu muội a! Rõ ràng là chính nàng ta muốn câu dẫn Thương Lăng thượng thần, lại bắt muội làm ngụy trang!”
Vọng Thư đơ mặt, gật gật đầu, vẻ mặt lúng túng.
“Nếu không phải Thiên Đế Bệ Hạ vạch trần nàng tại chỗ, cái kẻ không biết xấu hổ này lại đổ oan sau lưng muội rồi!”
Vọng Thư giật giật khóe miệng, nàng ngẩng đầu nhìn một cái liền thấy Ly Ca đang đen mặt nhìn chằm chằm mình.
Mặt Vọng Thư biến sắc, sợ vỡi linh hồn luôn. “Muội cũng rất sợ đúng không? Muội ở cùng với nàng ta lâu như vậy, cũng không nhận ra được nàng là loại người này?”
Vị tiên nữ kia càng nói càng hăng say.
Vọng Thư mãnh liệt lắc đầu như trống bỏi.
“Ai, muội quả nhiên không nhận ra. Cũng không trách muội được, mọi người đều bị nàng ta che mắt, cho đến khi theo Thương Lăng thượng thần đi vào hoa viên, thấy một màn như vậy.”
Vọng Thư ngẩng đầu liếc thấy ánh mắt Ly Ca như muốn giết người, sợ đến rụt cổ.
“Muội xem, hiện tại chỉ nghĩ thôi đã sợ, nếu không phải là lúc đó muội chạy nhanh, nói không chừng nàng ta còn phát rồ vu oan cho muội.”
Vị tiên nữ kia một bên thông não, một bên thích thú.
“Nếu ngươi không câm miệng cút đi, ta liền phát rồ dạy dỗ ngươi!”
Giọng của Ly Ca bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng tiên nữ kia, là nàng ta sợ tới run một cái, nhanh chóng đứng lên.
Nhưng ngay sau đó nàng ta kịp phản ứng lại, nàng chả có làm chuyện gì trái lương tâm, sao phải sợ!
“Ngươi, ngươi dám! Việc tự mình làm còn không cho người ta nói?”
“Không cho, ngươi cứ nói thêm một câu thử xem!”
Ly Ca nghiêm mặt, phô trương khí thế, bình thường nàng đối xử nhẹ nhàng với mọi người là bởi vì nàng thích an tĩnh, không thích tính toán với người ta, cũng không biểu hiện cho việc nàng không biết giận. Vị tiên nữ kia quả nhiên bị hù dọa, mặt xám xịt bỏ đi.
“Chuyện kia, Tư Mệnh à, ta không phải cố ý, ngươi biết ta mà gặp Thương Lăng thượng thần liền khẩn trương, ta...”
Vọng Thư vẻ mặt hổ thẹn, lắp bắp nói.
Còn chưa đợi Ly Ca phát hỏa, đã nghe được tiếng nói của Thiên Đế Bệ Hạ xuyên qua toàn bộ yến hội, truyền tới cái góc nhỏ bé của Ly Ca.
“Tư Mệnh, sao ngươi lại ngồi xa như vậy, chỗ này còn trống, qua đây ngồi đi.”
Nghe nói thế, Ly Ca biểu tình uể oải, thần sắc đau thương, hận không thể lập tức lật bàn chạy lấy người.
Nhưng Ly Ca phải bày ra vẻ mặt vui mừng xảo trá, cười lễ độ tiến lên, hành lễ với Thiên Đế Bệ Hạ.
“Đa tạ ý tốt của bệ hạ.”
Đùa à, đây chính là Thiên Đế Bệ Hạ, nàng sao dám phạm thượng! Chớ thấy ông ta từ đầu tới chân đều rất hiền lành, bình dị gần gũi, ông ta mà giận lên, chỉ một câu thôi, nàng liền phải nhảy tru tiên đài! Kia chính là việc hồn phi phách tán, không có kiếp sau! Thật sự cho rằng Thiên Đế Bệ Hạ coi trọng nàng? Lão nhân gia Thiên Đế Bệ Hạ bất quá là cảm thấy thú vị, kéo nàng ra làm trò đùa cho Thương Lăng thượng thần thôi.
Còn Thương Lăng thượng thần có thể giận lây sang nàng hay không, Thiên Đế Bệ Hạ méo quan tâm đâu. Người ta bắt nàng làm pháo hôi*, nàng thật phải tự thiêu để cho người khác tỏa sáng sao?
Ly Ca từ trước đến nay co được dãn được, lúc này cũng không kém! Quả nhiên, cái núi băng Thương Lăng thượng thần ngàn năm không tan đã hoàn toàn đen mặt. Giống như mây đen vần vũ, cuồng phong ẩn giấu, tùy lúc còn có tuyết lở.
Ly Ca cảm thấy lạnh cả người, không khỏi run run. Ly Ca nơm nớp lo sợ ngồi lên vị trí Thiên Đế Bệ Hạ ban cho, chính là ở vị trí phía dưới Thương Lăng thượng thần, song song với ngài. Ly Ca có thể cảm giác rõ ràng, cái ʍôиɠ mình vừa mới hơi dính ghế, đã có vô số ánh mắt như dao bay vụt về phía nàng. Chi chít, nhiều vô số kể, tới từ bốn phương tám hướng, uy lực mạnh mẽ không gì sánh được. Đương nhiên, những ánh mắt dao găm này, còn kèm theo đủ loại cảm xúc, đố kị, chán ghét, khinh thường. Những vị sở hữu ánh mắt có dao găm ở đây đều muốn nhắn cho nàng một ý: Tư Mệnh! Thật! Không! Cần! Mặt! Mũi! Nữa!
Người ta đi nhiều, sẽ có đường thôi. Tiếp nhận nhiều ánh mắt mang dao, có thể luyện thành tường đồng vách sắt luôn.
Ngay từ đầu, lúc chỉ có một hai tiên nữ hâm mộ và ghen ghét nhìn nàng chằm chằm, nàng còn có chút đứng ngồi không yên. Càng về sau, khi tất cả mọi người đều xoẹt xoẹt xoẹt nhìn nàng chằm chằm, nàng đã vững như bàn thạch. Ly Ca hiện tại mới cảm nhận được sâu sắc, cái gì gọi là ta thích ngươi nhìn ta không quen, rồi lại làm không được dáng vẻ của ta. Haha, cảm giác cùng nam thần vạn người mê ngồi song song thật không tồi. Ly Ca thích ý uống một hớp rượu, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, khiến chúng tiên nữ cắn răng cắn lợi.
Nhưng sự hả hê của nàng không duy trì liên tục được hai phút, cái ma âm của Thiên Đế Bệ Hạ lại vang lên bao phủ trêи đầu nàng. Tim Ly Ca rơi lộp bộp. Vị Thiên Đế Bệ Hạ này pháp lực như thế nào nàng không biết được, nhưng công phu sợ thiên hạ không loạn chính là level max. Quả nhiên, Thiên Đế Bệ Hạ nốc một ngụm rượu, mặt ngà ngà say.
“Tư Mệnh, cái lần bày tỏ vừa nãy của ngươi rất cảm thiên động địa. Sao ngươi không kính Thương Lăng một ly đi?”
Tay Ly Ca đang bưng ly rượu nhỏ run một cái, rượu trong ly đổ ra người. Thực sự là hết chuyện để nói rồi à! Việc này nàng mất mặt vạn lần, vốn chỉ có một nhóm ít tiểu tiên nữ theo đuôi Thương Lăng mới biết. Bây giờ bị Thiên Đế Bệ Hạ miệng rộng tuyên dương như vậy, ngay cả nam tiên quân ngồi đây cũng biết rồi. Sau này còn có nam tiên quân nào dám đến kết thành tiên lữ với nàng?
Đây là muốn nàng FA cả đời mà! Quả thực mặt đã quăng tới tận nhà bà nội luôn rồi! Ly Ca nội tâm bi thống vạn phần, nhưng mặt vẫn kéo ra một nụ cười cực kì dối trá. Nàng cầm ly rượu đứng lên, giơ về phía Thương Lăng thượng thần.
“Thương Lăng thượng thần, tiểu tiên Tư Mệnh kính nể ngài bảo vệ tiên giới mấy nghìn năm, tại đây mời ngài một ly.”
Ly Ca cung kính, có lễ có độ. Nhưng mà, Thương Lăng thượng thần chỉ nâng mí mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng. Không phối hợp? Nụ cười dối trá trêи mặt Ly Ca sắp cứng đơ mà Thương Lăng thượng thần vẫn không có một chút phản ứng. Nhưng mà, Thương Lăng thượng thần không phản ứng, mấy kẻ xem trò vui trong yến hội lại thấy thỏa mãn, chỉ trỏ, chuyện trò vui vẻ. Ly Ca da mặt có dày tới cỡ nào cũng sắp chịu không nổi, nàng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe Thiên Đế Bệ Hạ bỗng nhiên mở miệng.
“Ai nha, Tư Mệnh à, chẳng lẽ ngươi không biết Thương Lăng thượng thần chỉ uống trà chứ không uống rượu sao?”
Ly Ca nghe thế, trong lòng lại rơi lộp bộp, chửi nhanh “đờ mờ mờ” một vạn lần! Nàng không có chuyện gì làm hay sao mà phải nghiên cứu Thương Lăng uống rượu hay uống trà!
“À, thì ra là thế, tiểu tiên mạo muội.” Ly Ca lúng túng cười cười, đang định đổi một ly trà.
Lại nghe Thiên Đế Bệ Hạ kín đáo mở miệng: “Xem ra Tư Mệnh cũng không phải rất thích Thương Lăng thượng thần.”
Đập ly, lật bàn, vứt hết mặt mũi, bỏ của chạy lấy người! Trong lòng Ly Ca thầm bắt chước ngàn biến vạn biến mấy động tác này, nhưng cuối cùng mặt vẫn không đổi sắc đổi ly trà, một lần nữa cung cung kính kính.
“Tiểu tiên mạo muội, lấy trà kính Thương Lăng thượng thần, xin thượng thần nhận cho.”
Chỉ thấy Thương Lăng vẫn im lặng như cũ, nhưng lại nâng ly trà trong tay lên uống một ngụm, coi như cho chút thể diện.
Ly Ca thở phào một cái, ngồi lại được vị trí, rốt cục qua được vụ này. Bất quá, không thể không nói, Thương Lăng thượng thần quả thực phong hoa tuyệt đại, mọi cử chỉ đều ưu nhã ung dung, khí chất tự nhiên mà có, chị một động tác uống trà kia thôi, cũng đủ đẹp mắt. Chỉ bằng điểm này, Ly Ca tự an ủi mình, trước đó dù có mất mặt cũng đáng.