Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc

Chương 10

Rất lâu, rất lâu sau, Chu Triều Ca không trả lời, cũng không dám trả lời.

Trái tim Chu Triều Ca "lộp bộp" một tiếng, trong lòng không ngừng tự nhủ rằng Phong Ly chỉ đang trêu chọc mình, nhưng lấy thái tử làm đối tượng đùa cợt, một thế tử của Hoài Minh Hầu nhỏ nhoi, có thể đùa nổi sao? Thể diện của hoàng thất Đại Mậu là thứ mà một Phong Ly có thể tùy tiện mang ra làm trò đùa sao?

Chu Triều Ca kháng cự bịt chặt hai tai, nhỏ giọng mềm mại van xin: "Phong Ly, đừng nói nữa!"

Phong Ly vờ như không nghe thấy lời van xin của hắn, hạ giọng nói tiếp: "Yến tiệc sinh nhật ba mươi lăm tuổi của Thái tử năm đó, ta cố ý xuất hiện trước mặt ông ta, lặng lẽ nói cho ông ta biết, nghiệp chướng ông ta gây ra, không phải tất cả những người biết chuyện không nói ra thì nó sẽ không tồn tại. Đó mới là lần đầu tiên ta nhìn thấy ông ta, hoàng thượng nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên, nhàn nhạt nói rằng dáng vẻ của ta có chút giống ông ta."

"Phong Ly!" Chu Triều Ca không nhịn được lớn tiếng gầm lên, tiếng gầm che lấp cả tiếng mưa rả rích bên ngoài hang động, hắn nức nở nói: "Hoàng thượng nói như vậy, chứng tỏ ngài biết mối quan hệ giữa ngươi và thái tử… Phong Ly, giả vờ như không biết gì cả có được không?"

Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Mậu Đế và thái tử, Chu Triều Ca biết nếu Phong Ly cứ nhất quyết phá vỡ sự hòa bình mong manh đó, bất kể là Mậu Đế vì thể diện, hay thái tử vì đế vị, bất kỳ ai trong hai người bọn họ cũng sẽ không tha cho Phong Ly. Và người đóng vai đao phủ, chính là Tam Cung Tổng Quản Chu Vĩnh Dạ, thậm chí là chính hắn!

Phong Ly lau đi những giọt lệ ấm nóng của Chu Triều Ca, nói một cách mê hoặc: "Triều Ca, ngươi là người bảo vệ hoàng thất Đại Mậu, là Tam Cung Tổng Quản tương lai, sao ngươi có thể mềm lòng như vậy, sao có thể vì ta mà rơi lệ? Ngươi nên 'xứng chức' một chút, bây giờ giải quyết ta ngay tại chỗ đi chứ..."

Không chỉ dung mạo tương tự thái tử Thừa Ân, ngay cả sự kiêu ngạo bá đạo đó cũng di truyền từ hắn ta.

Chu Triều Ca thở hổn hển, nội tâm đã dần dần bình tĩnh lại: "Phong Ly, đừng nói gì về xứng chức hay không xứng chức, cũng đừng gán cho ta cái tước hiệu tà ác Tam Cung Tổng Quản này, ít nhất, bây giờ đừng."

Bàn tay của hoàng đế, vĩnh viễn đều sạch sẽ. Từ khi còn rất nhỏ hắn đã theo phụ thân vào cung, hai tay của Tam Cung Tổng Quản đã nhuốm bao nhiêu máu tanh, đôi tay đó bẩn thỉu đến mức nào, hắn sớm đã tự nhủ mình đừng suy nghĩ, cũng đừng nhớ rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết dưới tay Chu gia bọn họ. Và cái gọi là Tam Cung Tổng Quản, rốt cuộc đã vì hoàn thành mệnh lệnh của một vị đế vương mà bóp nghẹt hy vọng của bao nhiêu người.

Phong Ly dùng sức bóp chặt cằm hắn: "Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì? Không vì hoàng thượng, không vì thái tử, Triều Ca, vậy ngươi của bây giờ muốn làm gì? Chu Triều Ca, một kẻ chỉ sống vì họ, bây giờ rốt cuộc ngươi là cái gì?"

Chu Triều Ca dùng hết sức lực toàn thân kéo tay hắn ta ra, từng chữ từng chữ mạnh mẽ nói: "Ta là Triều Ca, chỉ là Triều Ca vì ngươi mà quên đi họ Chu của mình."

Phong Ly như thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngược lại nắm lấy cổ tay hắn, dùng sức, nhưng không làm hắn đau.

"Ly Nhi, ta cho phép ngươi gọi ta như vậy, ừm, trong tình huống này, ngươi nhất định phải gọi ta như thế." Giọng điệu của hắn ta vừa bá đạo lại vừa dịu dàng, vừa buông vừa siết trói buộc Chu Triều Ca.

"Phong Ly!" Ghê quá, hắn thật sự không thể gọi ra miệng.

"Ly Nhi." Phong Ly rất kiên nhẫn sửa lại cho hắn.

Chu Triều Ca đỏ bừng cả khuôn mặt tuấn tú, hỏi: "Ngươi không thấy cách gọi này sến sẩm lắm sao?" Uổng công hắn ta còn hứng chí yêu cầu người khác gọi hắn ta như vậy.

"Không thấy." Phong Ly ra vẻ suy tư vuốt cằm: "Hoặc có thể nói như thế này, từ khi ta bắt đầy có ký ức cho đến nay, chưa từng có ai gọi ta như vậy, ngươi hãy làm phúc, gọi ta một tiếng Ly Nhi đi." Hắn ta như một con chó lớn đang làm nũng với chủ nhân, cọ cọ lên người Chu Triều Ca.

Chưa từng có ai gọi hắn ta như vậy?

Bởi vì mối quan hệ của phụ mẫu không được thế gian dung thứ, cho nên hắn ta sinh ra đã mất đi tư cách được thương, được cưng chiều, được yêu? Ngay cả một tiếng gọi thân mật, cũng phải cầu xin một người ngoài như Chu Triều Ca… Trong lòng hắn đau xót khó chịu, có một lúc xúc động, suýt chút nữa hắn đã ôm lại hắn ta.

"Phong, Ly Nhi…" Chu Triều Ca có chút líu lưỡi.

Phong Ly thỏa mãn khẽ lẩm bẩm: "Triều Ca, Triều Ca vì ta mà quên đi họ Chu của mình, tiểu Ca thuộc về ta." Phong Ly lặp lại câu nói Chu Triều Ca vừa nói không lâu trước đó, rồi thêm vào một câu chú thích.

Tiểu Ca… Chu Triều Ca nghe, cảm thấy có chút mông lung.

Nói ra thì, ngoài mẫu thân hắn ra, chưa từng có ai dùng giọng điệu thân mật dịu dàng như vậy để gọi một tiếng tiểu Ca. Sau khi mẫu thân qua đời, đối mặt với người cha lạnh lùng, hắn không dám đòi ông ôm, không mong ông sẽ nở nụ cười dịu dàng như mẫu thân với hắn, ngay cả việc muốn ông gọi hắn một tiếng tiểu Ca, hắn cũng cảm thấy vô cùng xa xỉ.

Đây chính là đồng bệnh tương liên sao? Bỗng nhiên, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình bay đến một nơi rất xa, mí mắt cũng ngày càng nặng trĩu.

Chu Triều Ca mơ màng nói: "Ngươi đừng quá phóng túng…" Cái gì mà thuộc về hắn ta, hắn mới không phải là người của hắn ta!

"Ta sẽ còn phóng túng hơn nữa." Phong Ly không chút kiêng dè hôn lên trán Chu Triều Ca một cái, cảm thấy đôi môi có chút nóng rực, khẽ thở dài nói: "Tại sao vào lúc đó ngươi lại xuất hiện trước mắt ta? Ngươi không biết rằng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó, cái giá phải trả chính là cả cuộc đời của chúng ta sao?"

Chu Triều Ca mơ màng đáp lại một tiếng, hắn đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, không hề nghe rõ Phong Ly đang nói những lời quỷ quái gì.

Phong Ly vươn bàn tay to lớn khẽ chạm vào trán đối phương, cười khẽ: "Tiểu tử này vẫn ngã bệnh rồi. Tiểu Ca, tại sao ngươi lại muốn biết khúc nhạc đó tên gì? Ta nói rồi, ngươi có thật sự hiểu ý nghĩa của tên khúc nhạc không?"

Đầu ngón tay hắn ta lướt trên khuôn mặt Chu Triều Ca, phác hoạ từng đường nét miêu tả ngũ quan của đối phương. Trận mưa lớn như thác đổ đã ngớt đi một chút, bầu trời vẫn một màu xám xịt, nhưng ánh sáng yếu ớt đã xuyên qua tầng mây, cảnh vật bên ngoài hang động đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Phong Ly không nói hai lời lập tức cõng Chu Triều Ca đang ngủ say xuống núi.

Phong Ly rất thẳng thắn, hắn ta thật sự rất thẳng thắn, thành thật nói cho Chu Triều Ca biết thân phận của mình, càng không giấu giếm những việc hắn ta sẽ làm. Hắn ta không yêu cầu Chu Triều Ca sẽ dùng bí mật động trời gì để trao đổi với hắn ta, hắn ta chỉ muốn nói rõ ràng, cho mọi người một sự chuẩn bị tâm lý, để khi tương lai có một ngày phải xa nhau, đôi bên cũng sẽ không hối hận quá sâu sắc.

Hắn ta, cũng sẽ không có cảm giác tội lỗi quá lớn.

Nếu không có lần gặp gỡ đó, Chu Triều Ca không hỏi hắn ta tên khúc nhạc, cho dù ở Kiếm Cốc cùng Chu Triều Ca cả đời, hắn ta cũng sẽ không nhớ nhung hắn, không muốn có được hắn.

Nhiều năm qua, hắn ta vẫn luôn cô độc thổi khúc nhạc đó. Nhưng những người thỉnh thoảng bước vào thế giới của hắn ta, kể cả Cao Vũ Tễ, chưa bao giờ dừng lại, không có ai chú ý, càng không có ai hỏi hắn ta tên khúc nhạc.

Chỉ có Chu Triều Ca đã dừng lại, chỉ có Chu Triều Ca đã chú ý, và cũng chỉ có Chu Triều Ca đã mở miệng hỏi.

Nếu có một ngày, hắn ta thật sự phải chết dưới tay Chu Triều Ca, hắn ta sẽ không cảm thấy có bất kỳ oán hận nào. Nếu có thể lựa chọn, hắn ta cũng hy vọng người kết thúc sinh mệnh của mình sẽ là Chu Triều Ca. Hắn ta có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm cả tính mạng. Hắn ta chỉ không thể buông bỏ được mối hận thù với phụ thân ruột thịt, cũng không buông bỏ được tôn nghiêm mà mình vẫn luôn kiên trì giữ vững. Bây giờ, hắn ta bỗng phát hiện ngoài những thứ đó ra, hắn ta còn không buông bỏ được Chu Triều Ca. Hắn ta vừa muốn Chu Triều Ca quên hắn ta đi vừa không muốn hắn quên hắn ta, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm.

Chỉ là, đó sẽ là chuyện xảy ra trong tương lai xa xôi của bọn họ phải không?

Có lẽ đến lúc đó, hắn ta và Chu Triều Ca đã quên hết mọi chuyện của ngày hôm nay.

Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai buồn tới ngày mai buồn. Ân oán của ngày mai, cần gì hắn ta bây giờ phải suy đoán? Tạm thời hãy gác lại tất cả những gì sau lưng bọn họ đi!

Bọn họ, đều còn trẻ.

Ngay trước mắt, hắn là tiểu Ca của hắn ta, hắn ta là Ly Nhi của hắn.

Bình Luận (0)
Comment