Sau khi dòng họ Hoài Minh Hầu bị xử quyết, Mậu Đế băng hà, phụ thân của Chu Triều Ca xin được tuẫn táng. Chu Triều Ca đương nhiên kế nhiệm thánh dụ mới, nhậm chức Tam Cung Tổng Quản. Tân đế Thừa Ân vẫn dùng niên hiệu "Thiên Hữu" của tiên đế, tấn phong cho thập đệ đã mất nhiều năm là Du Vương làm "Hiền Vương", đồng thời đại xá thiên hạ.
Có lẽ, Thừa Ân hoàng đế vì áy náy với tiên đế và Du Vương, lại có lẽ, ông ấy chẳng qua chỉ hoàn thành tâm nguyện của tiên đế. Nhưng là huynh trưởng của Du Vương, ông ấy không giống như tiên đế hiểu rõ Du Vương, mà ông ấy cũng không hoàn toàn hiểu rõ tiên đế.
Thừa Ân hoàng đế không hiểu, thứ Du Vương muốn, căn bản không phải là một danh hiệu tôn quý, thứ tiên đế muốn cho Du Vương cũng không phải là những thứ này.
Tâm nguyện của Du Vương rất đơn giản, ông ấy chỉ muốn trở về Giang Nam đoàn tụ với người mình thương nhớ, nhưng vì một chút dịu dàng của tiên đế đối với ông ấy đã phá tan tất cả. Nay người đã trầm lặng nhiều năm ở Đế kinh này lại một lần nữa được người ta nhớ đến, không biết người mà Du Vương thương nhớ trong lòng sau khi biết chuyện sẽ có cảm xúc gì?
Quyền lực là vũ khí lợi hại nhất thế gian. Nó khiến người có được nó trở nên tê liệt, khiến người muốn có được nó tay đầy máu tanh, khiến người vô tội trong chốc lát mất đi tất cả!
Người ta đều nói lục cung là nấm mồ chôn vùi tuổi xuân của nữ tử, nhưng Đế đô nào có khác gì huyệt mộ chôn vùi tuổi hoa của nam nhân? Ngọc Hoàn, Phi Yến đều thành cát bụi, Tần Hoàng, Hán Vũ cũng hóa tro tàn.
Năm tháng như nước chảy, đây là một tư vị không thể nói rõ cho người khác, chỉ có mình mới có thể cảm nhận.
Khi Thừa Ân hoàng đế tức vị, Chu Triều Ca còn chưa đến tuổi tam tuần, nhưng soi gương đã thấy trên mái tóc đen nhánh mọc ra một sợi tóc bạc, đột ngột chói mắt.
Nhìn bản thân mình trong gương, khiến Chu Triều Ca cảm thấy mình và Chu Triều Ca trong "Đế Đô Tam Huy" năm xưa không phải là cùng một người. Câu chuyện của Đế Đô Tam Huy là câu chuyện của người khác, người ta sau bữa trà dư tửu hậu bàn luận thế nào, hắn đều cảm thấy không liên quan đến hắn, vị Tam Cung Tổng Quản này.
Khi dấu chân của Du Vương dần biến mất, khi bước chân của Phong Ly từ từ đi xa, cái tên của họ có lẽ sẽ trở thành một nét bút trong sử sách, sau đó bị mọi người lãng quên sau lưng. Chỉ có nỗi tương tư một mình, kéo dài vô tận.
Chu Triều Ca vẫn luôn cho rằng mình đang nhượng bộ Phong Ly, đã vì Phong Ly mà trả giá rất nhiều, rất nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra hắn chưa từng trả giá điều gì, Phong Ly cũng vậy.
Ngay từ đầu, Phong Ly đã dừng chân tại chỗ, từ lần đầu bọn họ gặp gỡ đến khi tái ngộ, Phong Ly vẫn đang chờ đợi khoảnh khắc hai người gặp lại, đợi chính mình nhận ra hắn ta, sau đó hỏi tên khúc nhạc đó.
Chu Triều Ca nghĩ, có lẽ Phong Ly yêu hắn, và hắn cũng yêu Phong Ly.
Chỉ là, hắn không chắc chắn như lời Viên Tử Nhu nói, nhắc đến yêu, nhắc đến tình lại có thể dứt khoát nhanh chóng đến vậy.
Hắn vẫn luôn dùng sự lạnh nhạt của mình để bảo vệ bản thân, Phong Ly vì sự cao ngạo của mình mà chưa từng cúi đầu trước Chu Triều Ca. Hai người đều có tư cách trách cứ đối phương, cũng không có tư cách trách cứ đối phương, bởi vì ngay cả bước đầu tiên bọn họ cũng chưa từng bước ra.
Chuyện xưa như khói, mất đi, chính là dễ dàng như vậy. Hạnh phúc, thật ra cần có dũng khí.
Thanh phong tống biệt ly nhân lệ… Mấy chữ còn lại trong phong thư đó, ngoài ký ức ra, là thứ duy nhất Phong Ly để lại cho hắn.
Nhẹ nhàng, hắn lại thêm vào bên cạnh một câu: Hoa nở hoa tàn, chỉ nhớ thuở niên thiếu.
Hắn đã không nói với Phong Ly, tiếng đàn của hắn chỉ vì hắn ta mà tấu lên. Hắn ta là sáo, hắn chính là tiếng đàn hòa tấu cùng sáo.
Hầu hạ Thừa Ân hoàng đế khoảng mười mấy năm, trong thời gian đó dẹp yên nội loạn, trừ khử chính địch, tóc mai đã phủ một lớp sương mỏng.
Một ngày nọ, quan chiêm tinh dâng tấu xuất hiện thiên tượng "Huỳnh Hoặc Thủ Tâm". Thừa Ân hoàng đế xem xong tấu chương, sắc mặt đại biến, cùng Chu Triều Ca trao đổi một ánh mắt.
Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, thực ra là điềm hung, bất lợi cho Mậu, bất lợi cho đế. Nếu không phải Mậu Đế Thừa Ân băng hà thì chính là tai họa cho hoàng thất, đại thần thay đổi chính sự, chủ nhân rời bỏ cung điện của mình. Nếu không chuyển họa cho đại thần, e rằng quốc gia sẽ rơi vào nguy khốn.
Đôi mắt Chu Triều Ca không gợn sóng, hắn quỳ xuống trước mặt Thừa Ân hoàng đế nói: "Khẩn cầu hoàng thượng ban cho thần một cái chết để chuyển họa hung." Bốn chữ cuối cùng, hắn nói rất chậm, từng chữ rõ ràng, giọng nói nhàn nhạt toát ra một quyết tâm không thể lay chuyển!
Thừa Ân hoàng đế cúi đầu nhìn chăm chú người thuộc hạ đã hầu hạ mình nhiều năm này, sau đó, khẽ thở dài một tiếng: "Triều Ca, ngươi đang tìm một cơ hội để giải thoát phải không? Giống như phụ thân ngươi xin được tuẫn táng vậy."
"Xin hoàng thượng chuẩn tấu." Chu Triều Ca không thừa nhận cũng không phủ nhận, khấu đầu với Thừa Ân hoàng đế.
"Tả hữu nhị tướng là đứng đầu bách quan, đáng lẽ nên do bọn họ chuyển họa hung."
"Tả hữu nhị tướng là đứng đầu ngoại quan, Tam Cung Tổng Quản là đứng đầu nội quan. Nhị tướng mất một, trong triều ắt có họa loạn. Tam Cung Tổng Quản chỉ quản việc nội vụ trong hoàng thất, không liên quan đến chính sự thiên hạ." Chu Triều Ca dừng lại một chút mới nói: "Là một con xe có thể tùy thời thí bỏ để bảo vệ tướng."
Thừa Ân hoàng đế nghiêm giọng quát: "Lớn mật!"
Chu Triều Ca quỳ không nói gì, im lặng chờ hoàng đế ban chỉ.