Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc

Chương 3

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, Chu Triều Ca đã mười lăm tuổi.

Dung mạo hắn ngày càng tuấn lãng, hơi thở thanh mát, thoang thoảng mùi hương trong lành của lá biếc sau cơn mưa. Ngũ quan tựa như được danh gia tạc tượng dụng tâm điêu khắc tạo thành, đôi mắt ấy, như một tấm gương, phản chiếu cả đất trời mênh mông.

Cảnh vật vẫn còn đó, người vẫn đây, năm tháng vô thức lướt qua vai hắn, thời gian mông lung như một giấc mộng. Hắn luôn cảm thấy mê mang, thật sự đã mười lăm tuổi rồi sao? Hắn cố gắng ngoảnh lại nhìn mọi thứ sau lưng, nhưng quá khứ của hắn chỉ còn lại một dáng hình mờ ảo, vươn tay muốn chạm vào, lại nhàn nhạt tan thành mây khói trong lòng bàn tay.

Những gì đã qua đi, trước sau vẫn không cách nào tìm lại được.

Đôi khi nhìn ra ngoài từ cửa sổ Ngự thư phòng, chín tầng cung khuyết trong mắt hắn hóa thành một con mãnh thú hung tợn, đang nhe nanh múa vuốt với hắn, dường như muốn xé hắn ra thành từng mảnh vụn. Khi ấy hắn lại nhớ đến Du Vương, Thập hoàng tử của Mậu Đế, đó là hình ảnh duy nhất hắn không thể nào quên được, có lẽ là vì hắn ta không giống những người trong Đế kinh này.

Trong ký ức của hắn, đôi mắt Du Vương không có bóng tối...

Lúc này đúng vào mùa xuân, gió đông thổi tới mấy cánh đào, nhẹ nhàng rơi trên ngự án, Mậu Đế đang vung bút viết lia lịa vô thức dừng lại.

Cánh hoa đỏ thắm này, tựa như lệ, giống như huyết — Là nước mắt của Du Vương, là máu tươi của Du Vương.

Mậu Đế vẫn nhớ Du Vương nói với ông ấy rằng muốn trở về Giang Nam trước khi hoa đào nở rộ. Đứa con ấy vẫn luôn hiểu chuyện, vẫn luôn nhẫn nại, không tranh không oán, từ trước đến nay chưa bao giờ cầu xin ông ấy, người cha làm hoàng đế này ban cho thứ gì. Chỉ duy nhất lần đó, hắn ta lại tỏ ra như một đứa trẻ đòi đồ chơi trước mặt ông ấy, vậy mà chỉ một lần duy nhất đó, ông ấy lại không thể để con được như ý.

Dưới ánh nắng ban chiều chan hòa rọi vào từ cửa sổ, bóng dáng của Chu Triều Ca đổ dài trên ngự án, cao lớn lạ thường, che khuất cả nửa bầu trời của ông ấy. Mậu Đế ngẩng đầu lên hỏi: "Triều Ca, năm nay ngươi cũng đã mười lăm tuổi rồi phải không?"

"Vâng ạ."

Mười lăm tuổi, cũng không còn là một đứa trẻ nữa. Đứa bé vẫn luôn lặng lẽ mài mực cho ông ấy, ngày trước khi ngồi xuống, chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy dáng vẻ chuyên chú của hắn. Bây giờ ngẩng đầu lên, thứ nhìn thấy đã là một gương mặt non nớt dần phai, chỉ riêng cảm giác thanh đạm dịu dàng ấy là chưa bao giờ thay đổi.

Mười lăm tuổi, một độ tuổi nên ngang dọc tung hoành, khoái ý tiêu dao... Mười lăm tuổi, năm đó rốt cuộc ông ấy đang làm gì? Là đang a dua nịnh hót tiên đế, hay là đang ngấm ngầm kết bè kết phái, từng bước trừ khử chính địch?

Mải mê chìm đắm trong quốc sự, Mậu Đế chưa bao giờ cảm thấy tháng năm lại tàn nhẫn như vậy, tuế nguyệt lại vô tình đến thế, gặm nhấm tuổi xuân của ông ấy sạch sẽ không còn một mảnh.

Khi Du Vương ra đời, mẫu phi của ông ấy là Nghi tần đã cho cung nhân mang đến một cái trống lắc tay. Khi đó Mậu Đế tò mò cầm lên chơi, hỏi bà ấy đó là gì, Nghi tần có chút kinh ngạc hỏi lại ông ấy, đây là trống lắc tay, lúc nhỏ hoàng thượng chưa từng chơi qua sao?

Đúng là chưa từng.

Trước khi lên ngôi hoàng đế, ông ấy đã là thái tử điện hạ, dưới một người trên vạn người. Bao nhiêu người đặt kỳ vọng vào ông ấy, lại có bao nhiêu người muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết, ông ấy đã không còn đếm xuể. Để làm hài lòng yêu cầu của phụ hoàng mẫu hậu, tuổi thơ của ông ấy đã trôi qua trong ánh mắt của muôn người, mỗi bước đi đều kinh tâm động phách, như đi trên lớp băng mỏng.

Trống lắc tay, ông ấy chưa từng thấy qua, càng chưa từng chơi qua.

"Triều Ca, ngươi có muốn xuất cung không?"

Từ khi Chu Triều Ca vào cung hầu hạ Mậu Đế, dường như hắn chưa từng bước ra khỏi cửa cung nửa bước, dường như muốn chôn vùi cả đời mình ở nơi đây.

Chu Triều Ca có chút không hiểu, nhưng cũng không để lộ vẻ kinh ngạc, hắn rũ mắt hỏi: "Vì sao hoàng thượng lại hỏi như vậy ạ?"

Bàn tay to lớn ấm áp của Mậu Đế phủ lên mu bàn tay se lạnh của Chu Triều Ca. Ngay cả phụ thân của hắn, cũng chưa từng có hành động thân mật như vậy với hắn.

"Ngươi cứ coi như... Là vì tuổi trẻ đi."

Cuối cùng, Mậu Đế đã trả lời hắn như vậy.

Chính vì tuổi trẻ, thanh xuân của Chu Triều Ca không nên bị chôn vùi trong Đế kinh giống như ông ấy.

"Tuổi trẻ", người ta luôn có thể lấy nó làm cái cớ, có một ngàn lý do để sai lầm, để không chút do dự mà sai một lần.

Nhưng trong những góc tối của Đế kinh luôn ẩn giấu quá nhiều nanh vuốt sắc nhọn, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị mãnh thú trong bóng tối nuốt chửng, cho nên bất cứ ai cũng không cho phép mình phạm phải bất kỳ sai lầm nào, kể cả chính bản thân Chu Triều Ca. Rõ ràng mới mười lăm xuân xanh, một độ tuổi nên mượn thanh xuân để phóng túng, vậy mà hắn đã phải học cách đề phòng và toan tính.

Sinh ra tại đây, lớn lên tại đây, sống ở Đế kinh, một thiếu niên đương độ hoa niên đã sớm già cỗi.

Cuối cùng, Mậu Đế để Chu Triều Ca đến Kiếm Cốc theo học kiếm pháp với nữ kiếm khách ẩn thế Trương Phi Nhiên. Nghe nói vị nữ kiếm khách này khi Mậu Đế còn là thái tử đã là thị vệ thân cận của ông ấy, võ nghệ cao cường, tính cách nhiệt tình thẳng thắn, ở cả hai giới triều đình và giang hồ đều rất được lòng người. Nhưng không lâu sau khi Mậu Đế đăng cơ, bà ấy đã lui về ở ẩn nơi núi rừng, ngoài việc hai năm trước nghe đồn bà ấy thu nhận thế tử của Trường Uyên Hầu là Cao Vũ Tễ và thế tử của Hoài Minh Hầu là Phong Ly làm đồ đệ ra, thì không còn tin tức gì về bà ấy nữa.

Còn về Trường Uyên Hầu Cao thị và Hoài Minh Hầu Phong thị, thực ra cũng giống như Chu thị nhà hắn, đều là những trụ cột của Mậu triều. Chỉ là Tam Cung Tổng Quản chỉ xử lý sự vụ của hoàng thất, rất ít khi nhúng tay vào triều chính, cho nên không có giao thiệp gì nhiều với hai gia tộc này.

Bình Luận (0)
Comment