Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 104



Người dịch: LC

Trước khi Triệu Quân lên ngôi, lúc còn làm Thái Tử thì đã quản lý mọi việc lớn nhỏ.

Từ sau khi Triệu Dật bị giết, tình trạng của Hoàng đế cũng ngày càng kém đi. Có điều, Hoàng đế dù sao cũng còn trẻ, đang lúc tráng niên, một trận đau ốm nghiêm trọng khó nói rõ, không đủ để lấy mạng ông ta.

Triệu Quân cũng sợ mình làm quá lộ liễu, khiến cho đại thần nghi ngờ. Dù sao thì ở trong triều cũng có không ít đại thần trung thành với Hoàng đế. Triệu Dật vừa bị lật đổ, Hoàng đế lại chết ngay sau đó, sẽ khiến cho người ta sinh ra dị tâm.

Năm ấy, sau khi Đề Kiêu rời khỏi kinh thành, vừa vặn là tháng ba.

Hoàng đế triền miên trên giường bệnh. Cho dù Triệu Dật đã chết, dù Triệu Dật làm ra chuyện bất trung bất hiếu, nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn tồn tại vài phần tình nghĩa. Dù sao cũng là máu mủ tình thâm.

Đối với bên ngoài, hình tượng của Thái Tử điện hạ vẫn luôn là rộng lượng ôn hòa. Hoàng đế bị bệnh, Thái Tử dĩ nhiên sẽ hầu hạ ở trước điện.

Triệu Quân và Triệu Dật xấp xỉ tuổi nhau, tuy rằng không cùng một mẹ, nhưng khuôn mặt và dáng người đều có vài phần tương tự.

Triệu Quân bưng thuốc, ngồi trước giường bệnh, bón cho Hoàng đế từng ngụm thuốc.

Ban đêm Hoàng đế sốt cao, sốt liên tục cho tới giữa trưa ngày hôm sau, trong miệng ông ta nói mê sảng, nước thuốc cũng vẩy đầy lên râu.

Triệu Quân cầm khăn tay màu vàng lau đi nước thuốc trên cằm Hoàng đế, giọng nói dịu dàng ẩn chứa ý cười: “Phụ hoàng, uống thuốc thôi ạ.”

Ý thức của Hoàng đế đã có chút tan rã, ông ta nhìn Triệu Quân, lại tưởng là Triệu Dật.


Hoàng đế nắm chặt tay Triệu Quân: “Dật Nhi…”

Trong con ngươi của Triệu Quân lóe lên một tia lạnh lẽo, cái thìa bạc trong tay vẫn như trước múc một ít nước thuốc, đưa đến miệng Hoàng đế. Hoàng đế há miệng muốn nói, bị nước thuốc rót vào, thế nên bị sặc, nhịn không được bắt đầu ho khan.

Triệu Quân cũng không đấm lưng cho ông ta, chỉ cười nói: “Phụ hoàng sốt đến hồ đồ rồi, ngay cả hoàng đệ bị chém chết cũng không biết. Hoàng đệ phạm vào tội mưu phản, bị Tần Vương, cậu của nhi thần xử trảm, máu chảy đầy đất, chảy tới chỗ nào rồi.”

Hoàng đế ho khan vài tiếng, ho được nước thuốc ra.

Trong khoảng thời gian này, Hoàng đế cũng đã biết, cánh của Thái Tử đã cứng, Triệu Dật đã chết, cho dù Tần Vương không ở kinh thành, cũng không ai có thể gây khó dễ cho Thái Tử.

Hoàng đế sốt không nhẹ, ông ta nói: “Dật Nhi là em trai của ngươi. Hắn là con cháu hoàng tộc, dù cho phạm phải tội lớn tày trời, cũng phải giam vào Tông nhân phủ. Sao ngươi có thể chém đầu hắn?”

Triệu Quân túm lấy cổ áo của Hoàng đế, rót thuốc vào trong miệng ông ta: “Xem ra, trong lòng phụ hoàng chất chứa oán hận. Oán ta hại hoàng đệ, nhưng mà, lẽ nào phụ hoàng đã quên rồi, hoàng đệ chạm vào nữ nhân của người, còn mưu toan tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế nữa?”

Sau khi Hoàng đế bị đổ thuốc, sức khỏe vốn đã suy yếu, bây giờ lại càng mê man.

Triệu Quân nhận lấy khăn tay mà thái giám Bản Tử đưa tới, nhẹ nhàng lau tay.

Bản Tử nói trước mặt Triệu Quân: “Thái Tử điện hạ, đây là bệ hạ hồ đồ, ý thức không rõ ràng. Mấy ngày trước bệ hạ còn hận Nhị hoàng tử, hận đến nghiến răng nghiến lợi ạ.”

Triệu Quân cười cười.

Hắn biết rõ Hoàng đế hận Triệu Dật, nhưng cái hận của Hoàng đế dành cho Triệu Dật, lại là hận rèn sắt không thành thép.

Theo lý thuyết, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, Triệu Quân và Triệu Dật đều là cốt nhục của Hoàng đế, ông ta cũng nên yêu thương đứa con trai khác một chút.

Nhưng ông ta lại không, con người thì đều thiên vị, Triệu Quân cũng rõ, khi hắn còn bé, Hoàng đế chưa từng chủ động ôm hắn một lần. Khi Triệu Dật còn nhỏ, Hoàng đế lại mỗi ngày dẫn theo bên người, nuôi dưỡng mười mấy năm như vậy, lòng của Hoàng đế cho dù không thiên vị cũng sẽ thay đổi.

Triệu Quân nói: “Chờ bệ hạ tỉnh lại thì bón cho bệ hạ một lần thuốc nữa.”

Bản Tử lên tiếng đáp: “Nô tài biết. Điện hạ yên tâm đi nghỉ ngơi đi ạ.”

Triệu Quân mặc áo mãng bào màu quả hạnh. Ngày xuân vốn ấm áp, hắn ăn mặc cũng phong phanh, có điều dáng người Triệu Quân cao gầy, mặc cái gì cũng rất tao nhã.

Hắn vốn định đi tới chỗ Hoàng hậu, đi tới ngự hoa viên thì nghe được tiếng cười đùa của con gái.

Thái giám đi theo sau lưng nói: “Sau khi Thịnh quý phi qua đời, trong hậu cung địa vị cao nhất chính là Hoàng hậu nương nương và Hiền Phi nương nương. Mấy ngày nay Hiền Phi nương nương buồn chán, nên bảo tiểu quận chúa của phủ Trần Vương tiến cung đi theo nàng. Tính tình tiểu quận chúa hoạt bát, mải chơi lại thích náo nhiệt, trước đây cũng có quan hệ tốt với Tần Vương phi, hiện tại hẳn là đang chơi đùa với Tam công chúa ạ.”

Triệu Quân gật đầu, đi tới đó

Hoa đào nở vừa đẹp, ngọn cây là màu phấn hồng nhàn nhạt, nhìn từ xa giống như sương mù vậy.

Thiếu nữ mặc một bộ váy áo màu đỏ đi ra từ trong bụi cây. Chuẩn xác phải nói, thiếu nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa, đang khiêu vũ ra.

Con ngươi của Triệu Quân lướt qua mặt mày cong cong lại quyến rũ của thiếu nữ, tiếp tục nhìn xuống, thấy được bộ ngực đầy đặn cùng vòng eo thon thả.

Tam công chúa cũng nhìn thấy Triệu Quân, vội vàng lôi kéo thiếu nữ: “Hoàng huynh.”


Thiếu nữ cũng nhìn thấy Triệu Quân, mắt mày cong cong: “Thái Tử điện hạ.”

Triệu Quân cười dịu dàng, chỉ gật đầu rồi đi về hướng cung Hoàng hậu.

Chờ đi xa rồi, Triệu Quân nói: “Tên húy của Quận chúa là Đào Mị Văn hả?”

Thái giám phía sau một mạch bám theo hắn: “Dạ phải ạ.”

Do dự hồi lâu, thái giám lại nói: “Danh tiếng của cô nương và công tử nhà Trần Vương cũng không tốt lắm. Tiểu quận chúa là người ham chơi, mỗi chỗ trong kinh thành đều đã từng tới chơi đùa, hiển nhiên con người cũng rất thú vị.”

Triệu Quân chỉ cong khóe môi, cũng không nói lời nào. Hắn đi về phía trước, đi gặp Đề Hoàng hậu.

Công việc của Triệu Quân cũng nhiều. Hoàng đế nửa sống nửa chết, thỉnh thoảng tỉnh táo, đưa ra quyết sách thì thường là quyết sách sai lầm, Triệu Quân điều chỉnh, tốn không ít sức lực trong đó. Dưới tình huống như vậy, đại thần trong triều dần dà đã phục tùng mệnh lệnh của Triệu Quân.

Chẳng mấy chốc bốn năm đã qua. Hoàng đế băng hà, tháng tư Triệu Quân lên ngôi, tháng sáu, Văn Châu xảy ra lũ lụt, đê lớn bị vỡ, hơn mười vạn dân chúng trôi giạt khắp nơi. Triệu Quân phái quan viên đi xử lý nạn lụt, cũng phát tiền thu nhận nạn dân.

Đề Kiêu cũng dẫn theo Diệp Ly Châu tới kinh thành.

Tiểu thế tử đã được ba tuổi, trên đường đi tuy rằng rất vất vả, nhưng thế tử chưa từng sợ mệt, trái lại, bé còn ở trong xe an ủi Diệp Ly Châu, lo lắng Diệp Ly Châu ở trên xe ngựa không thoải mái.

Doanh Nhi vốn có một đôi mắt rất to, long lanh ánh nước, đen như quả nho. Nhìn kỹ, dáng mắt có chút giống cặp mắt hoa đào của Diệp Ly Châu, nhưng theo thời gian, đôi mắt càng có vẻ sâu hơn, càng giống Đề Kiêu hơn một chút. Tuy rằng trên mặt núng nính thịt, vẫn mang theo vẻ mũm mĩm của trẻ con, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra, khí chất và thần sắc của Doanh Nhi càng ngày càng giống Đề Kiêu.

Khoảng thời gian trước, mỗi ngày Doanh Nhi đều ở cùng một chỗ với tướng sĩ dưới tay Đề Kiêu. Tuy rằng Doanh Nhi còn nhỏ, đi thì lảo đảo, không thể nhấc đao, không cầm được kiếm, nhưng bé có hứng thú vô cùng sâu đậm về phương diện này, hễ ngồi ở sân tập võ thì là cả buổi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh và cái khô hanh của Hàm Châu thổi cho thô ráp hơn không ít, không còn trắng nõn như trước nữa.

Diệp Ly Châu thương Doanh Nhi. Ngồi trong xe ngựa, nàng ôm Doanh Nhi vào trong lòng, cầm thuốc mỡ xoa lên mặt bé.

Doanh Nhi không thích những thứ thơm thơm lại dính dính bôi lên mặt mình cho lắm. Doanh Nhi nói: “Phụ vương nói, con là đàn ông con trai. Con trai thì không được tô son trát phấn giống như phụ nữ.”

Diệp Ly Châu thoa xong mặt cho Doanh Nhi, rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của bé: “Phụ vương của con đang nói hươu nói vượn đấy. Đừng nghe hắn, trắng nõn mới dễ thương.”

Doanh Nhi cũng thích kề cận mẫu phi, thế nhưng, phụ vương thường nói với Doanh Nhi, không có người đàn ông nào thích dính lấy mẹ, chỉ có bé gái mới thích kề cận mẹ thôi.

Doanh Nhi ôm chặt lấy cổ Diệp Ly Châu. Bé nghĩ, dù sao bây giờ phụ vương không có ở trong xe, không nhìn thấy mình, mình nán lại với mẫu phi thêm một lát nữa, cũng sẽ không bị phụ vương chê cười.

Diệp Ly Châu nói khẽ: “Có phải là buồn ngủ rồi không? Mệt thì ngủ ở bên mẫu phi một lát.”

Trong khoảng thời gian này, Diệp Ly Châu không đồng ý cho Doanh Nhi ở bên ngoài hứng gió, Doanh Nhi lại biến thành một cái bánh bao nhỏ mịn màng trắng trẻo.

Lông mày rất đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, cái miệng cũng đẹp, một cục cưng đáng yêu như vậy, Diệp Ly Châu yêu thích vô cùng.

Doanh Nhi lắc đầu: “Con không buồn ngủ. Mẫu phi ơi, khi nào thì chúng ta có thể tới kinh thành ạ?”

Diệp Ly Châu vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Doanh Nhi: “Nửa tháng nữa là chúng ta đến nơi rồi.”

Doanh Nhi chưa từng gặp ông ngoại, cũng chưa từng gặp cậu, thế nhưng, từ trong lời kể của Diệp Ly Châu, ông ngoại là một người hiền từ dễ gần, cậu thì thông minh lại chững chạc, trong lòng bé rất chờ mong.

Doanh Nhi nói: “Chờ khi đến kinh thành, có phải chúng ta sẽ ở lại nhà ông ngoại, ở cùng với cậu không ạ?”


Diệp Ly Châu gật đầu: “Đúng vậy, cậu của con thông minh, năm tuổi đã có thể đọc làu làu tứ thư ngũ kinh, Đại học sĩ trong triều cũng thường khen cậu con, Doanh Nhi phải học tập cậu của con đó.”

Mấy năm rồi Diệp Ly Châu không gặp được Diệp Phụ An, cũng không biết gần đây sức khỏe của Diệp Phụ An thế nào. Nàng xoa đầu Doanh Nhi, nói: “Ông ngoại con lúc trẻ còn lợi hại hơn. Ông là đại tài tử xuất khẩu thành thơ, viết chữ đẹp. Vốn không cần thi cử, dùng quan hệ trong nhà là có thể làm quan, nhưng ông lại tham gia khoa cử, thi đậu tam nguyên, cả triều văn võ không ai không phục. Tuổi còn trẻ đã được thánh thượng đề bạt, dân chúng trăm họ cũng yêu mến ông ngoại con.”

Đề Kiêu vén mành lên đi vào, vừa vào đã nghe thấy Diệp Ly Châu đang thổi phồng cha nàng: “Thi đậu Tam nguyên thì có gì hơn người? Nếu ta tham gia thi võ, cũng có thể thi đâu đậu đó.”

Doanh Nhi nhìn Diệp Ly Châu rồi lại nhìn Đề Kiêu.

Diệp Ly Châu bị Đề Kiêu chen ngang, có chút không vui: “Điện hạ là cậy mạnh, cha ta có thể làm thơ, viết văn, còn biết vẽ tranh. Cha ta là một người văn nhã.”

Trong con ngươi của Đề Kiêu ẩn chứa ý cười: “Ta không biết làm thơ, không biết vẽ tranh hả? Lần trước vẽ trên…”

Diệp Ly Châu cắn môi.

Đề Kiêu cũng không làm nàng xấu hổ ở trước mặt con trai. Hắn cười cười, nói: “Lần trước vẽ hoa đào trên cây quạt của nàng, nàng không thích hả?”

Đuôi mắt Diệp Ly Châu hơi ửng đỏ, nàng không nói câu nào.

Đề Kiêu nhìn Doanh Nhi ngồi trên đùi Diệp Ly Châu. Hắn hết sức bất mãn: “Con ăn mập như thế, mẫu phi của con cũng sắp bị con đè gãy chân rồi.”

Doanh Nhi nghẹn đỏ cả mặt: “Con mới không mập. Mẫu phi, phụ vương nói con mập, sau này con không ăn cơm nữa.”

Diệp Ly Châu nhéo cánh tay Doanh Nhi, lại nhéo chân Doanh Nhi: “Mập chỗ nào đâu? Doanh Nhi không mập chút nào, phụ vương con nói bậy, mẫu phi ôm Doanh Nhi không thấy mệt.”

Đề Kiêu túm lấy cổ áo Doanh Nhi, nhấc cái bánh bao nhỏ này khỏi người Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu: “…”

Diệp Ly Châu có chút bất đắc dĩ: “Điện hạ, chàng so đo với thằng bé làm gì, Doanh Nhi còn nhỏ mà.”

Đề Kiêu nói: “Đi ra ngoài, để Lâm tướng quân mang con đi cưỡi ngựa.”

Nhưng mà Doanh Nhi còn muốn ngồi cùng Diệp Ly Châu. Bé xông lên, ôm chặt Diệp Ly Châu: “Không, con muốn mẫu phi cơ!”

Đề Kiêu quả thực muốn ném cái bánh bao nhỏ rắc rối này ra ngoài.






Bình Luận (0)
Comment