Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 17





Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/

Sau khi Đề Kiêu thu hồi cung tên, hắn lại ngẩng đầu thoáng nhìn Diệp Ly Châu giống như trước.

Bởi vì cách xa, Diệp Ly Châu chỉ biết hắn đang nhìn về bên này, nhưng không biết hắn nhìn ai.

Lông mi khẽ rung rung, nàng cúi đầu nhấp một ngụm nước trà.

Đề Kiêu cũng lạnh nhạt buông mắt xuống, tay nắm dây cương, cưỡi tuấn mã rời khỏi sân đấu.

Trên đài cao, tầm mắt của mấy quý nữ đều dừng lại trên người Đề Kiêu.

Tần Vương điện hạ trẻ tuổi anh tuấn, là đối tượng mà thiên tử cũng kiêng dè. Trước mặt Hoàng đế không quỳ xuống, Thái Tử tôn quý cũng hết sức kính nể ngài. Lúc Tần vương xuất hiện, tất cả thiếu niên quý tộc đều mờ nhạt ảm đạm, cái này khiến các nàng làm sao có thể không động lòng?

Chẳng qua là nghe nói Tần vương không gần nữ sắc, trời sinh tính tình lãnh đạm, sợ là không trêu chọc được.

Một khắc đồng hồ sau, Tần Vương điện hạ không gần nữ sắc đã thay đổi áo bào, sắc mặt lạnh băng, chỉ kém phân phó người tóm Diệp Ly Châu qua đây dạy dỗ một trận.

Thái Tử Triệu Quân đi tới, hắn nói: “Cậu, kế tiếp, cậu không ra sân nữa ạ?”

Đề Kiêu gật đầu, nói: “Triệu Dật bị mất mặt, lát nữa nếu người của hắn xuống tay nặng với cháu, thì không cần nể nang, lấy mạng của bọn họ cũng không sao. Ta tự nhiên có thể cho cháu toàn vẹn trở về.”

Triệu Quân văn võ song toàn giống phần lớn con cháu trong hoàng tộc, võ công của hắn được Đề Kiêu chỉ bảo, cao hơn bạn cùng lứa một đoạn.

Bình thường Triệu Quân dễ dàng bị một phe của Hoàng đế và Nhị hoàng tử chèn ép phải chịu uất ức, nhưng hiện nay có Đề Kiêu trấn thủ, cũng không cần kiêng kỵ quá nhiều.

Bình thường Đề Kiêu lạnh như băng rất ít mở miệng, nhưng hắn vừa lên tiếng, đen cũng có thể bị hắn nói thành trắng.

Triệu Quân chắp tay, khom lưng nói: “Cháu hiểu, cậu, cháu ra ngoài trước, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi một lát đi.”


Đề Kiêu uống trà, nhưng trong đầu không tự chủ mà hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Diệp Ly Châu.

Tiểu yêu nữ này.

Là nàng quá mức quyến rũ, hay là hắn không đủ định lực đây?

Đề Kiêu ở phòng trong, cách một tấm bình phong, hắn nghe thấy tiếng bước chân.

Lan Hinh cô cô bên người Hoàng hậu nói: “Người của Thái Tử điện hạ nói, gian phòng này luôn không có người, Diệp tiểu thư, thể lực của ngài không chống đỡ nổi nữa, có thể dựa lên giường mềm nghỉ ngơi một lát.”

Đề Kiêu híp mắt.

Diệp Ly Châu vốn ngồi bên cạnh Thịnh quý phi, từ lúc không thấy Đề Kiêu, lồng ngực của nàng lại càng nặng trĩu, hoàng hậu biết nàng không chống đỡ được nữa, phân phó cung nữ đưa nàng đi nghỉ ngơi một lát.

Kết quả là đi tới bên này.

Sau khi Diệp Ly Châu bước vào căn phòng này, liền cảm thấy thân thể trở nên khá hơn rất nhiều. Nàng ngồi lên giường mềm, trên chiếc bàn nhỏ có đặt mấy quyển sách, Diệp Ly Châu tiện tay cầm một quyển, cởi giầy thêu nằm nghiêng đọc sách.

Nha hoàn nàng mang theo người đều bị Lan Hinh cô cô điều ra bên ngoài, nếu Diệp Ly Châu cần gì, lập tức rung chuông gọi các nàng tiến vào là được.

Bởi vì trời nóng, Diệp Ly Châu mặc áo lụa giống như trước, tầng tầng lớp lớp áo lụa, mỗi một tầng đều mỏng như cánh ve, nhưng cổ áo của nàng chồng chất, không lộ ra xương quai xanh, không lộ cổ, vẫn kín đáo che đến tận dưới cằm.

Diệp Ly Châu giống như con mèo duỗi người một cái, lật tập thơ trong tay, thỉnh thoảng lẩm bẩm đọc mấy câu trong đó: “Tương tư một đêm hoa mai nở…”*

Lúc này, nàng nghe được tiếng khớp ngón tay khẽ gõ mặt bàn.

Diệp Ly Châu: “? ? ?”

Nàng ngồi dậy, trong bình phong đi ra một người.

Là người đàn ông ngày hôm qua.

Diệp Ly Châu trợn tròn mắt, sao lại gặp hắn nữa rồi? Hơn nữa, sao hắn lại đi ra từ bên trong?

Lẽ nào, trước khi nàng đi vào, hắn đã ở ngay bên trong?

Trong con ngươi của nàng ẩn chứa một đầm nước động lòng người, tự nhiên mang theo một đoạn tình cảm, một điểm chu sa trên ấn đường càng lộ ra sự tinh khiết lại quyến rũ của nàng. Bởi vì giật mình, đôi môi hồng phấn của Diệp Ly Châu hơi hé mở, thoáng lộ ra hàm răng trắng muốt.

Đề Kiêu nói: “Tương tư một đêm hoa mai nở, câu sau là gì?”

Diệp Ly Châu không lên tiếng.

Đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của Đề Kiêu đánh giá Diệp Ly Châu một phen từ trên xuống dưới: “Đây vốn là chỗ ta nghỉ ngơi.”

Diệp Ly Châu lúc này mới nói: “Xin lỗi, người của Thái Tử dẫn ta tới, có lẽ là bọn họ nhầm rồi, ta đây liền đi ngay.”

“Không cần.” Đề Kiêu nói, “Nàng là một cô gái yếu đuối, đừng đi lại nữa, ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”

Diệp Ly Châu vốn đã đứng dậy, nghe được câu mệnh lệnh “Ở chỗ này nghỉ ngơi” của Đề Kiêu, sống lưng có chút cứng đờ.

Đề Kiêu dường như trời sinh chính là một người đứng ở phía trên ra lệnh, con mắt hắn lạnh buốt, trên khuôn mặt khôi ngô không lộ ra biểu cảm gì khác, khiến người ta sinh ra rất nhiều kính nể.

Lúc Đề Kiêu quét mắt qua Diệp Ly Châu, từ đáy lòng Diệp Ly Châu có cảm giác run cầm cập. Cảm giác này, giống như là đang bị một con mãnh thú ăn thịt theo dõi vậy.

Nàng quá mức nhu mì, nhiều năm như vậy không hề gặp đàn ông, tự nhiên cũng không hiểu, ánh mắt của Đề Kiêu là mang theo ý tứ xâm lược.

Đó cũng không phải là chán ghét, mà là muốn phá hủy ăn vào bụng, muốn chiếm giữ.

Chính là bởi vì không hiểu, Diệp Ly Châu lầm tưởng rằng Đề Kiêu ghét nàng, cho nên mới nhìn nàng như vậy.

Diệp Ly Châu lại ngồi xuống, bởi vì vừa nằm nghiêng, cây trâm có chút xiêu vẹo, tóc nàng như mây, một nửa tản mát rơi xuống, mềm mại phủ trên bờ vai.


Nàng cuốn một nắm tóc đen, cắn cắn ngọn tóc, tiếp tục xem tập thơ trên tay.

Trong mắt đều là chữ, nhưng trong đầu Diệp Ly Châu lại không có một chữ nào.

Nàng cảm thấy thân thể mình bây giờ rất khỏe.

Đầu cũng không đau, ngực cũng không có cảm giác bức bối như trước nữa, hai chân cũng không cảm thấy đặc biệt nặng nề.

Lần trước thân thể khá lên, lần trước nữa thân thể khá lên, hình như đều là bởi vì đụng phải người đàn ông này.

Chẳng lẽ bởi vì người đàn ông này có số mạng tốt dương khí thịnh, không tai hoạ nào dám quấy rầy?

Diệp Ly Châu từng láng máng nghe Ngộ Tâm sư thái nói qua. Ngộ Tâm sư thái nói, nàng đã không muốn xuống tóc làm ni cô, vậy cũng chỉ có thể trở về thế tục, nếu may mắn, gặp được quý nhân phúc lớn mạng lớn, trái lại có thể giúp nàng một chút.

Diệp Ly Châu nhịn không được thoáng liếc nhìn Đề Kiêu.

Đã nhìn lần thứ nhất, liền muốn nhìn lần thứ hai.

Đề Kiêu ở ngay bên cái bàn gỗ lim gần đó, trong tay đang cầm một cái sổ con. Ngũ quan hắn cực kỳ sâu sắc lập thể, sống mũi cao thẳng như ngọn núi vậy, cánh môi rất mỏng, thoạt nhìn cũng rất lạnh lùng. Ngón tay thon dài của hắn nắm lấy sổ con, tư thế tùy tiện mà cao quý. Có thể nhìn ra, người đàn ông này có địa vị cao, sống trong nhung lụa.

Ánh mắt của Đề Kiêu không rời khỏi sổ con, chỉ cười lạnh một tiếng: “Thích nhìn chằm chằm đàn ông như vậy sao?”

Diệp Ly Châu kinh ngạc thu hồi ánh mắt: “Xin, xin lỗi…”

Trong nháy mắt sau đó, Đề Kiêu đã đến trước mặt Diệp Ly Châu, nàng cũng không biết, động tác của người đàn ông này sao có thể nhanh như vậy.

Nàng có chút căng thẳng: “Đại nhân, mới vừa rồi là ta không nên nhìn trộm ngài…”

Theo sự tiếp cận của Đề Kiêu, Diệp Ly Châu càng có cảm giác mình như là con cá ngâm trong nước, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.

Đề Kiêu lấy cây trâm đã tuột xuống đến một nửa của nàng, đặt vào trong tay nàng, giọng nói cực lạnh nhạt: “Sửa sang lại tóc nàng.”

Mái tóc đen của Diệp Ly Châu như mây, nhiều như vậy, dày như vậy, khiến hắn tâm phiền ý loạn.

Nàng ngẩng đầu, hai tròng mắt hàm chứa ánh nước trong suốt, khe khẽ “A” một tiếng.

Diệp Ly Châu đã xác định rồi, người đàn ông này là quý nhân, có thể khiến thân thể nàng khỏe hơn.

Nhưng là, xem ra quý nhân rất ghét nàng.

Diệp Ly Châu cụp mắt xuống, nói khẽ: “Mới vừa rồi thấy đại nhân cưỡi ngựa bắn cung, trong luyện võ trường, phong thái của đại nhân đã đè ép rất nhiều người.”

Đề Kiêu nghe tiểu mỹ nhân tâng bốc mình, vẫn như cũ duy trì vẻ cao ngạo lạnh lùng trước sau như một: “Ừ.”

Diệp Ly Châu cầm cây trâm trong tay, định cài trâm lên tóc. Tóc nàng vừa dày vừa nhiều, trâm ngọc quá trơn, không thể cài lên được.

Đề Kiêu cau mày, bỗng nhiên cầm lấy cây trâm ngọc từ trong tay nàng.

Hắn quanh năm cầm đao cưỡi ngựa, ngón tay thô ráp, da thịt Diệp Ly Châu cực kỳ mềm mại, lúc tiếp xúc với hắn, cả người tê dại khác thường.

Rất thoải mái.

Nàng bất giác mê mẩn, ngước mắt lên nhìn Đề Kiêu.

Đôi mắt của Diệp Ly Châu quá quyến rũ, dáng mắt chính là hình hoa đào câu hồn đoạt phách, dù cho đáy mắt trong veo, cũng luôn cho người ta một loại cảm giác đa tình tràn lan. Tiểu mỹ nhân vừa thanh thuần vừa quyến rũ như vậy nhìn một người đàn ông, mặc cho hắn là ai, cũng rất khó mà không động lòng.

Con ngươi của Đề Kiêu tối sầm lại.

Diệp Ly Châu nhận ra sự thất lễ của mình, vội vàng thu lại ánh mắt.

Nàng cúi đầu, đột nhiên nhớ tới việc hôm qua Đề Kiêu bắt mạch cho nàng, khi tay hắn chạm qua cổ tay nàng, nàng cũng là thoải mái như vậy.


Diệp Ly Châu có chút hổ thẹn, dù sao, thân là cô nương chưa chồng, nàng không nên tiếp xúc như vậy với đàn ông. Nhưng cái cảm giác này, lâng lâng, cả người tê dại … bị bệnh mười mấy năm xưa nay Diệp Ly Châu chưa từng được cảm nhận.

Nàng nỗ lực để nét mặt mình khôi phục lại vẻ quạnh quẽ vốn có, một cái chớp mắt sau, mái tóc bị Đề Kiêu nắm trong lòng bàn tay.

Đề Kiêu cầm trong tay cây trâm của Diệp Ly Châu, cố định mái tóc dài cho nàng.

Ngón tay của hắn thon dài, cực kỳ linh hoạt.

Diệp Ly Châu nói: “Tạ ơn đại nhân.”

“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Đề Kiêu cảm thấy, có một vài đạo lý vẫn là để tiểu yêu nữ thiếu quy củ này biết, tránh cho ngày nào đó nàng cũng thế này, để người đàn ông khác vấn tóc cho nàng, “Sau này chớ để đàn ông con trai đụng vào tóc của nàng.”

Diệp Ly Châu bình thường không phải là cô gái lỗ mãng.

Nàng cũng cảm thấy, ở trước mặt Đề Kiêu, bản thân hình như có một chút xíu tùy tiện, lại không cự tuyệt sự gần gũi của hắn.

Thế nhưng, Đề Kiêu là quý nhân, Diệp Ly Châu không từ chối được. Dù cho trong đầu muốn cự tuyệt, thân thể cũng không cự tuyệt được.

Nàng cúi đầu “dạ” một tiếng.

Lúc này, Diệp Ly Châu ngồi xổm trên giường nhỏ, áo lụa tuy có vài phần lộn xộn, nhưng vẫn phóng khoáng như trước, mái tóc dài nửa buộc nửa thả, bờ vai nhỏ bé, vòng eo mảnh khảnh, Đề Kiêu đứng ở trên cao nhìn xuống nàng.

Hắn biết, tối nay lại không được ngủ ngon rồi.

Trên bàn có nước trà, Đề Kiêu nói: “Trà.”

Diệp Ly Châu ngâm cho hắn một ly trà, nước trà là nước lạnh, Kim đàn lưỡi tước, nước trà trong suốt màu xanh biếc, Đề Kiêu nhấp một ngụm.

Hắn cảm thấy sắc mặt của Diệp Ly Châu không còn tái nhợt như trước kia.

Hôm nay nàng thoa chút phấn mỏng, cánh môi cũng có hơi đỏ. Cánh môi của Diệp Ly Châu luôn ẩm ướt lại đầy đặn, giống như cánh hoa lúc sớm tinh mơ mang theo sương sớm vậy.

Chẳng biết trằn trọc hấp thu, có thể nếm được ngọt ngào thế nào.

Trà ngon cần tỉ mỉ thưởng thức, Đề Kiêu lại đem nước trà uống một hơi cạn sạch.

Hắn đặt chén trà xuống, rồi nói: “Ta đi trước.”

Do dự một chút, Diệp Ly Châu nói: “Ta là Diệp Ly Châu.”

Nếu hắn có ý, Diệp Ly Châu muốn người đàn ông này tới Diệp phủ.

Người từng nếm qua rượu ngon tinh khiết nhất, thì không uống nổi rượu mạnh bình thường nữa, nếm trải qua mùi vị khỏe mạnh, tự nhiên cũng không muốn triền miên trên giường bệnh nữa.

Cảm giác bị bệnh quá thống khổ.

Dù cho người này chán ghét nàng, đối xử lạnh nhạt với nàng, nàng cũng muốn tận lực giao hảo với hắn, ngộ nhỡ may mắn một chút, có thể trở thành huynh muội kết nghĩa gì đó với người này thì sao.






Bình Luận (0)
Comment