Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 94



Người dịch: LC + Chim Ba Chân

Gấp rút một đường lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp đến được thành Hàm Châu rồi.

Buổi chiều ngày hôm đó, trên bầu trời mây đen che phủ, giống như là sắp đổ cơn mưa lớn. Đoàn người Đề Kiêu trú tạm trong một nhà trọ cũ nát.

Diệp Ly Châu được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa.

Nàng mặc váy áo màu xanh nhạt, quấn quanh người một cái áo choàng thật dài, mái tóc đen xõa tung ở sau lưng, trên mặt thì được cái mạng che lại.

Ham muốn chiếm hữu của Đề Kiêu quá mạnh, hắn không hi vọng những người khác nhìn Diệp Ly Châu. Hắn hiểu rõ nhất khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Ly Châu. Diện mạo của nàng quá đẹp cũng phiền toái, ai thấy cũng muốn nhìn thêm vài lần.

Nhưng mà, người của Tần Vương, há có thể tùy tiện nhìn nhiều?

Đề Kiêu dẫn Diệp Ly Châu vào phòng. Nàng nhìn bài trí trong phòng, tuy rất cũ kỹ nhưng khá sạch sẽ.

Đồ trên giường thì đều phải thay đổi.

Một người đàn ông như Đề Kiêu thì không để ý tới mấy thứ này, nhưng hắn không hi vọng Diệp Ly Châu ngủ trên cái giường mà người khác đã từng ngủ qua.

Cho nên đã chuẩn bị rất nhiều khăn trải giường cùng với vỏ gối, lần này dùng xong rồi vứt đi luôn.

Hắn có thể không so đo, nhưng không thể không tính toán cho Diệp Ly Châu.

Sau khi đi vào, Diệp Ly Châu ngồi xuống ghế. Băng ghế hơi thấp, ngồi lên cũng không thoải mái lắm.

Nha hoàn rót một chén trà mới bưng qua. Diệp Ly Châu uống trà, đôi mắt long lanh nhìn về phía Đề Kiêu: “Điện hạ, hôm nay sẽ có mưa to phải không ạ?”

Đề Kiêu hành quân đánh giặc đã lâu, nên cũng biết xem thời tiết. Hắn “Ừ” một tiếng: “Buổi tối sẽ mưa.”

Diệp Ly Châu gật đầu: “Có lẽ chúng ta sẽ bị kẹt lại ở chỗ này một thời gian. Sáng mai thức dậy nhìn thấy mặt đất lầy lội, cũng không tiện lên đường.”

Gian phòng quá nhỏ, cửa sổ chỉ lớn có chút xíu, cho nên trong phòng tối vô cùng.


Đề Kiêu biết Diệp Ly Châu ngồi xe ngựa bị lắc lư cũng mệt rồi. Sau khi nha hoàn trải giường xong, hắn để nàng lên giường nằm một lát.

Diệp Ly Châu lên giường đi ngủ.

Mặc dù khăn trải giường đã được thay đổi, nhưng đệm bên dưới vẫn là một tầng mỏng manh, hơn nữa căn phòng quá cũ kỹ, cho dù quét tước sạch sẽ, cũng có chút xíu mùi nấm mốc nhàn nhạt. Thân thể Diệp Ly Châu mỏng manh, nàng lăn qua lộn lại trên giường mà vẫn cảm thấy khó chịu. Diệp Ly Châu cũng khá lạ giường, nhắm lại mắt chưa được bao lâu, lúc sắp ngủ thiếp đi thì không hiểu sao nàng sẽ luôn tỉnh lại.

Diệp Ly Châu day day ấn đường, mở mắt ra.

Nàng không ngủ được nữa, bèn ngồi dậy.

Nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống, gió to nổi lên, các loại âm thanh gào thét, Diệp Ly Châu cũng thấy hơi đau đầu.

Nàng không để cho nha hoàn đi vào, mà tự lấy một viên thuốc từ trong hà bao trong ngực khẽ ngậm trong miệng.

Bởi vì nằm một lát trên giường, mái tóc đen của Diệp Ly Châu có chút lỏng lẻo. Nàng không tìm được gương, nên tiện tay cột tóc lại, rồi phủ thêm áo khoác đi ra ngoài.

Diệp Ly Châu lảo đảo đi xuống cầu thang. Bởi vì mới tỉnh lại không lâu, nàng vẫn còn chút cảm giác choáng váng.

Mùi vị thơm ngát của thuốc viên từ từ tan ra, nàng mệt mỏi vịn lên cánh tay Ngọc Sa, đưa mắt nhìn lướt qua bên dưới. Chỗ này hoang vu hẻo lánh, nhà trọ bình dân cũng đơn sơ, trong nhà trọ vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người ở lại. Lần này Đề Kiêu vào ở, bên trong bên ngoài được binh sĩ canh gác kín như một cái thùng sắt vậy, một con ruồi cũng không bay vào được, cho nên phía dưới chỉ có Đề Kiêu và thân tín của hắn đang ngồi uống rượu nói chuyện.

Vốn dĩ Diệp Ly Châu cũng không cảm thấy gì, chẳng qua là có một người chắn tầm mắt của nàng.

Chủ nhà trọ là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Bên cạnh ông ta có một cô gái tuổi mười tám xuân xanh, cô gái này cũng có vài phần nhan sắc.

Chủ nhà trọ biết những người này đều là tướng sĩ không dễ chọc vào, hễ là người nào đó nhìn trúng con gái ông ta, thì nhà ông ta sẽ một bước lên mây.

Bởi vậy ông ta cố tình để con gái mình đi ra rót rượu.

Con gái của chủ nhà trọ tên là Thúy Liên. Nàng ta nhanh mồm nhanh miệng, đã từng gặp được không ít khách trọ, cực kỳ biết nịnh nọt người khác.

Nàng ta thấy tướng mạo Đề Kiêu bất phàm, khí chất thì càng không phải là người thường có thể so được, cho nên nàng ta rót rượu cho Đề Kiêu nhiều hơn.

Nhìn từ góc độ của Diệp Ly Châu, có thể thấy ngực của Thúy Liên cũng dán lên lưng Đề Kiêu rồi, nhưng Đề Kiêu không hề nhận ra.

Ngọc Sa bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Đúng là cái đồ lẳng lơ.”

Diệp Ly Châu không lên tiếng, nàng vịn tay Ngọc Sa đi xuống dưới.

Thân tín của Đề Kiêu trông thấy Vương phi đi xuống thì rối rít đứng dậy hành lễ.

Những người này đều đã đi theo Đề Kiêu nhiều năm, cùng ra vào chiến trường, trung thành tận tụy với Đề Kiêu. Bao nhiêu năm đã qua, tất cả mọi người đều biết tính Đề Kiêu.

Tần Vương có yêu cầu nghiêm khắc với thuộc hạ, tôn ti trật tự được phân biệt rõ ràng, không thể vượt qua, luật trong quân thì càng nhiều hơn. Có thể nói, những người lưu lại bên cạnh Tần Vương đều là dũng tướng có năng lực xuất chúng, đầu óc thông minh, ngàn dặm mới tìm được một.

Những người này, chuyện gì cũng dám làm, duy chỉ không dám nhìn mặt của Tần Vương phi.

Cùng là đàn ông thì đều hiểu được ham muốn chiếm hữu của đàn ông. Không thể thách thức Tần Vương, người phụ nữ của Tần Vương cũng không thể nhìn một cách tùy tiện.

Cho nên, lúc Diệp Ly Châu đi xuống, mọi người chỉ đứng dậy hành lễ, không dám nhìn nhiều hơn.

Đề Kiêu nói: “Sao nàng lại xuống đây?”

Diệp Ly Châu liếc đôi mắt hoa đào long lanh về phía Thúy Liên đang rót rượu. Lúc Thúy Liên nhìn thấy Diệp Ly Châu thì giật mình, nàng ta có vài phần nhan sắc, nhưng nha hoàn bên cạnh Diệp Ly Châu so ra đã hơn nàng ta rồi, lại càng đừng nói tới bản thân Diệp Ly Châu.

Có điều, tục ngữ nói, hoa nhà không bằng hoa dại, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm. Trong nhà cho dù có người có địa vị, nhưng Thúy Liên làm bộ không nhìn thấy Diệp Ly Châu.

Đề Kiêu chỉ uống một ngụm rượu trong chén, nàng ta lại rót đầy, rồi cười nói: “Đại gia, mười dặm tám thôn đều biết Nữ nhi hồng mà nhà chúng tôi cất là mạnh nhất. Ngài uống đến giờ mà vẫn chưa say, thực lợi hại!”

Đề Kiêu cười nhạt, thoáng liếc nhìn Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu nhìn rượu đục trong chén rồi cầm lên.

Đề Kiêu giữ chặt tay nàng: “Nàng không uống được.”

Rượu này đúng là không so được với rượu ở nhà, Đề Kiêu lo nàng uống xong sẽ không khỏe.


Thúy Liên cũng cười: “Tiểu nương tử, cô không uống được mấy thứ này đâu. Rượu này có tính mạnh, một chén rượu vào bụng thôi là chắc chắn cô sẽ say đó.”

Ngọc Sa nhiều chuyện nói: “Nữ nhi hồng thì có thể mạnh thế nào? Rượu gì phu nhân nhà ta cũng uống được hết.”

Ngọc Sa nhìn Thúy Liên ngứa mắt. Thúy Liên vẫn dựa sát lên trên người Đề Kiêu, chỉ sợ người ta không nhìn ra suy nghĩ của nàng ta thôi.

Đề Kiêu thì lại không hề nhìn ra tính toán nhỏ của Thúy Liên, hắn chỉ coi như đứa con gái nhà buôn không coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, không chú ý tới mấy chuyện vụn vặt mà thôi.

Đề Kiêu lấy đôi đũa sạch bằng ngà voi ở trên bàn, chấm đầu đũa vào rượu, sau đó chấm lên môi Diệp Ly Châu: “Nếm thử một chút.”

Một chút xíu cảm giác cay cay lan ra đầu lưỡi, khuôn mặt của Diệp Ly Châu thoáng cái đỏ ửng.

Đề Kiêu cười ha hả: “Say rồi hả?”

Diệp Ly Châu nhìn cả người Thúy Liên cũng sắp dán lên lưng Đề Kiêu, nàng nói: “Còn chưa có say đâu.”

Diệp Ly Châu bưng chén rượu đó lên, uống một hơi cạn sạch.

Đề Kiêu cũng không ngờ rằng Diệp Ly Châu sẽ uống một hơi cạn chén, trước đây hắn đều cho nàng uống một chút xíu rượu có nồng độ thấp. Với Đề Kiêu mà nói, rượu ở nơi này mặc dù không tính là rất mạnh, nhưng cơ thể Diệp Ly Châu tuyệt đối chịu không nổi.

Đề Kiêu xoa môi nàng, đút cho nàng một ngụm trà: “Có cay không? Ngọc Sa, đi dặn người nấu chút canh giải rượu mang tới cho phu nhân.”

Diệp Ly Châu lắc đầu: “Không cần đâu.”

Nàng đứng dậy rời đi.

Chuyện của chủ nhân, bọn thuộc hạ đều không dám suy đoán cũng không dám nhìn nhiều. Đề Kiêu cũng không đoán ra cảm xúc của Diệp Ly Châu, người ngoài lại càng không đoán ra được.

Khoảng thời gian ở bên ngoài, tất cả mọi người đều gọi Đề Kiêu là tướng quân, gọi Diệp Ly Châu là phu nhân.

Bọn thuộc hạ rất có ánh mắt, ca ngợi trước mặt Đề Kiêu: “Phu nhân có tửu lượng tốt.”

Thúy Liên buồn bực trong lòng, tửu lượng tốt? Không phải chỉ là một hơi cạn một ly rượu thôi sao? Nàng ta cũng có thể một ngụm cạn sạch đấy!

Đề Kiêu khiêm tốn: “Bình thường thôi.”

Một gã thuộc hạ khác nói: “Phu nhân có dũng khí, quả nhiên là vô cùng xứng đôi với tướng quân.”

Thúy Liên càng cảm thấy buồn bực hơn, uống một chén rượu mà thôi, cũng không phải là thuốc độc, thế nào là rất can đảm? Nói như vậy, khắp thiên hạ đều là người can đảm rồi.

Đề Kiêu lại thừa nhận cái này: “Đúng là lá gan lớn, râu hổ nàng cũng dám rút, lúc bình thường thì thích cưỡi lên đầu người ta.”

Mọi người nghe thấy giọng nói nuông chiều của Đề Kiêu thì biết trong lòng điện hạ Vương phi là tốt nhất, chỉ cần không khen dung mạo của Vương phi—— đàn ông bình thường cũng không thích những gã khác khen vợ mình đẹp, những người khác cũng đều luôn miệng ca ngợi.

Lúc Thúy Liên rót rượu thì cố ý run tay, vẩy rượu lên quần áo Đề Kiêu.

Là rất chỗ rất tế nhị, nhưng Thúy Liên lại giả vờ không biết. Nàng ta vươn tay lau cho Đề Kiêu, định chọc ghẹo người đàn ông cao quý này một chút.

Đề Kiêu nhíu mày, tóm chặt cổ tay nàng ta: “Chân tay vụng về, đừng hầu hạ ở chỗ này nữa.”

Thúy Liên ngẩn ra.

Một người hầu khác luôn đi theo bên cạnh vội vàng đuổi Thúy Liên đi xuống.

Từ trước đến nay Đề Kiêu ghét đàn bà con gái chạm vào hắn, trên người bị đứa con gái vụng về vẩy rượu vào, trong nháy mắt tâm tình vốn đang tốt cũng không còn nữa.

Quả nhiên, ngoại trừ Diệp Ly Châu, người khác làm cái gì cũng không được.

Đề Kiêu lo Diệp Ly Châu uống nhiều rượu, thân thể sẽ khó chịu. Một khắc sau, hắn về phòng.

Ngoài mặt Diệp Ly Châu nói mình sẽ không say, quay về phòng không lâu thì ăn một ít thuốc giải rượu, để nha hoàn pha nước mật ong, rồi uống từng ngụm một.

Dù rằng như vậy, sắc mặt của nàng vẫn hơi ửng đỏ.

Đề Kiêu sờ má Diệp Ly Châu: “Không uống được rượu còn cứ đòi phải nếm thử, hiện tại người không thoải mái hả?”


Diệp Ly Châu cụp mắt xuống: “Không có.”

Lúc dùng bữa tối, Diệp Ly Châu không nhìn thấy Thúy Liên đi lên hầu hạ nữa. Nàng uống rượu xong thì đầu óc choáng váng, bữa tối chỉ tùy tiện dùng một chút xíu, sau khi tắm xong thì lên giường nằm.

Ván giường quá cộm người, giường cũng không lớn lắm, hai người nằm có hơi chen chúc.

Men rượu chưa tan hết, Diệp Ly Châu nhích vào trong lòng Đề Kiêu. Nàng không thích mùi nấm mốc tản ra ở xung quanh, trên người Đề Kiêu có mùi mát lạnh sạch sẽ, nàng thích Đề Kiêu hơn.

Đề Kiêu xoa xoa lưng nàng: “Không ngủ được hả?”

Hắn biết Diệp Ly Châu lạ giường.

Men rượu chưa tan, Diệp Ly Châu bỗng nhiên nhớ tới lúc ban ngày, ngực của Thúy Liên cũng chạm vào vai Đề Kiêu thì càng không ngủ nổi.

Ban đêm quả thật trời đổ mưa to, tiếng sấm kèm theo tiếng mưa rơi đùng đùng đoàng đoàng, tiếng vang ầm ầm rơi vào tai người ta.

Trong nhà trọ gần như không có cách âm. Gió thổi mưa rơi, cả căn phòng gần như bị rung chuyển.

Nhưng Đề Kiêu lại không nghe thấy tiếng vang bên ngoài.

Vành mắt Diệp Ly Châu hơi hiện lên màu hồng như hoa đào vậy, bờ môi căng mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp mê người. Nàng nhìn Đề Kiêu chăm chú, mềm mại đến mức có thể làm tim người ta tan chảy.

Diệp Ly Châu túm lấy tay Đề Kiêu.

Rất nhanh, loạt xoạt một chút, quần áo đã rơi lả tả khắp giường.

Đề Kiêu vốn không định làm chuyện thân mật với nàng ở trong nhà trọ bình dân.

Thứ nhất là giường thực sự quá nhỏ, lại không chắc chắn. Thứ hai, nàng ưa sạch sẽ, ở bên ngoài sẽ luôn có chút bất tiện.

Giọng của Diệp Ly Châu rất nhẹ: “Có phải ta tốt hơn không?”

Tuy Đề Kiêu không hiểu ý nàng, hắn cũng không so sánh nàng và người khác, thế nào là nàng tốt hơn?

Trong đáy lòng hắn, nàng vốn dĩ là tốt nhất.

Có điều, cực ít khi thấy nàng chủ động, Đề Kiêu cũng khó mà kềm chế bản thân.

Hắn dập tắt ngọn đèn.

Bên ngoài mưa to như trút nước, khắp đất trời chỉ có tiếng mưa rơi, che giấu đi hết thảy.

Tất cả âm thanh trong phòng trọ đều bị tiếng mưa gió bên ngoài ép xuống.

Lúc ấy Diệp Ly Châu váng đầu, dám cả gan chủ động mời gọi Đề Kiêu, nhưng về sau, nàng cảm thấy mình sai rồi.

Không nên trêu chọc hắn. Trêu chọc xong rồi nàng sẽ khó mà chạy thoát được.

Thời gian kéo dài vô tận, nàng cũng quá dễ bị hắn dẫn đi lạc lối.






Bình Luận (0)
Comment