Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 99



Người dịch: LC

Các vị phu nhân trông thấy Diệp Ly Châu ưỡn cái bụng bầu ngồi xuống. Có người không dám tin, mắt vẫn hướng lên người Diệp Ly Châu mà quan sát.

Một vị phu nhân cười nói: “Vương phi đã mang thai rồi ạ? Vậy thì cần phải chú ý một chút, chớ có ngã, chớ để va chạm.”

Diệp Ly Châu nhấp một ngụm trà, tươi cười nói: “Đây là đương nhiên. Mỗi ngày đều ở trong phủ, cũng không thể xảy ra sai lầm gì được.”

Diệp Ly Châu đã mang thai rồi, vậy thì cái thai là trai hay gái, lập tức có người thầm suy đoán trong lòng.

Trai gái đều được, bây giờ nhà ai mà không có mấy đứa con, chỉ cần là con vợ cả thì trai hay gái đều quý như nhau.

Khác nhau chính là, sinh một tiểu thế tử có thể kế thừa địa vị của Tần Vương điện hạ thì cũng sẽ khiến lòng người vui mừng hơn, địa vị cũng được củng cố. Nếu là sinh ra một Quận chúa…

Có vài người có vẻ mặt mập mờ hơn rất nhiều.

Với thân thể này của Tần Vương phi, có thể sinh lần đầu, không chắc có thể sinh lần thứ hai. Lần đầu nếu là một Quận chúa, lần thứ hai nói không chừng vẫn là một Quận chúa.

Đứa bé còn chưa được sinh ra đâu, đã bắt đầu có người nghĩ quàng nghĩ xiên rồi. Thậm chí có người đang nghĩ, nếu Tần Vương phi không sinh được thế tử, thì đưa hai cô nương trong gia tộc của mình tới đây sinh cho Tần Vương.

Có người cười nói: “Vương phi tốt phúc, chúng tôi liền chúc Vương phi sinh được một tiểu thế tử.”


Diệp Ly Châu cười nhạt, cũng không nói gì.

Sau khi tiệc tan, Ngọc Sa đỡ Diệp Ly Châu quay về. Trên đường đi, Ngọc Sa buồn rầu nói: “Vương phi dù sao cũng không phải người Hàm Châu, những phu nhân này ngoài mặt thì đều hết mực cung kính với người, trên thực tế thì không coi trọng người, thậm chí đối với người còn ngầm có thái độ thù địch.”

Diệp Ly Châu có thể hiểu được.

Đề Kiêu là người mang thiên mệnh, văn võ song toàn. Ở Hàm Châu, hắn đã bắt được trái tim của một đám cô nương, cuối cùng lại cưới một cô nương ở nơi khác. Phu nhân cùng với tiểu thư các nhà ở Hàm Châu sao có thể cam lòng cho được.

Nàng nói hờ hững: “Để ý tới bọn họ làm gì. Dù sao thì ta cũng không phải sống qua ngày cùng với bọn họ.”

Mỗi ngày nàng đều ở bên Đề Kiêu, cũng không phải ở cùng với những người này. Các vị phu nhân đố kỵ cũng được, không hài lòng cũng chẳng sao, dù thế nào cũng không ngăn được Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu cũng không phải là vàng bạc châu báu, không thể khiến cho người người đều thích.

Hơn nữa, nàng có địa vị là Tần Vương phi, trong lòng những người đó có bất mãn đi nữa, gặp nàng vẫn phải một mực cung kính mà hành lễ, vẫn phải nói vài lời nịnh nọt.

Nếu thật sự có người đần độn không cẩn thận mà đắc tội Diệp Ly Châu, chỉ cần Diệp Ly Châu tức giận thì đã đủ để người đó không chịu nổi rồi, càng không cần nói Đề Kiêu sẽ còn đứng về phía nàng.

Về đến phòng, Diệp Ly Châu nghỉ ngơi sơ qua một lát.

Sau khi Đề Kiêu trở về thì cũng mò lên giường.

Diệp Ly Châu ngủ vô cùng thoải mái, lông mi cong cong, khóe môi vểnh lên xinh đẹp, da thịt cũng nhẵn nhụi như ngọc, trắng nõn hơn tuyết.

Hắn ôm lấy vai Diệp Ly Châu, kéo nàng vào trong lòng.

Diệp Ly Châu bị thai đạp mà giật mình tỉnh giấc.

Dạo này, bé cưng thỉnh thoảng thích đá nàng một cái. Nàng tủi thân xoa xoa bụng.

Đề Kiêu nhận thấy Diệp Ly Châu đã tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, nói bên tai nàng: “Nhóc con lại đang đá nàng hả?”

Diệp Ly Châu “dạ” một tiếng, vùi mặt vào trong lòng Đề Kiêu: “Không dễ chịu.”

Đề Kiêu đặt nàng nằm lên gối đầu: “Đừng nhúc nhích, để ta nghe xem.”

Diệp Ly Châu nằm ổn định rồi, Đề Kiêu mới áp mặt lên bụng nàng.

Lúc mới đầu thì là yên tĩnh.

Diệp Ly Châu nằm im, có lẽ cục cưng cảm thấy thời gian dài không có động tĩnh gì, nên đá Diệp Ly Châu một cái.

Đề Kiêu cảm nhận được rõ ràng.


Hắn đau lòng ôm Diệp Ly Châu vào trong ngực: “Thằng nhãi này, chờ hắn lớn lên nhất định phải dạy dỗ một trận.”

Diệp Ly Châu lười biếng vùi mặt vào trong lòng Đề Kiêu.

Có lẽ sau khi có thai thân thể có chút thay đổi, gần đây Diệp Ly Châu cảm thấy ngực nàng căng lên càng khó chịu hơn.

Đại khái là bởi vì chờ đến lúc đứa bé được sinh ra, phải cho bé ăn.

Đề Kiêu không quá cam tâm tình nguyện để cho đứa bé bú sữa của Diệp Ly Châu. Hắn sợ sức khỏe của Diệp Ly Châu bị tổn hại, thân thể nàng vốn đã không tốt lắm.

Đến lúc đó sẽ mời vú em trẻ tuổi lại sạch sẽ tới Vương phủ.

Hiện tại đã là giai đoạn cuối thai kỳ, Diệp Ly Châu bị trướng đến khó chịu. Lúc Đề Kiêu không ở đây một mình nàng sẽ len lén vắt ra.

Nhưng giờ hắn vẫn cứ một mực ở chỗ này.

Đầu óc Đề Kiêu thẳng băng, hắn không phải là phụ nữ, cũng chưa từng trải qua chuyện của phụ nữ, cho nên rất nhiều lúc hắn cũng không hiểu Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu trở mình một cách khó nhọc, đưa lưng về phía Đề Kiêu.

Nàng cảm thấy người khó chịu, muốn đuổi Đề Kiêu đi. Nghĩ tới nghĩ lui Diệp Ly Châu cũng không nghĩ ra được cái cớ gì, nàng chỉ nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ta muốn ăn mứt quả hạnh của cửa hàng Dương Ký, trong nhà hết rồi, chàng đi mua một ít, có được không?”

Đề Kiêu cũng không muốn nhúc nhích, hắn nói: “Ta sẽ cho nha hoàn đi mua.”

Diệp Ly Châu véo cánh tay Đề Kiêu: “Không được, ta muốn chàng tự mình đi mua cơ.”

Đề Kiêu biết tính tình Diệp Ly Châu gần đây gàn dở hơn nhiều. Nàng đang mang thai, hắn dĩ nhiên có thể hiểu được.

Bảo hắn đi mua, đại khái là vì hắn mua về thì mùi vị ăn sẽ ngon hơn.

Đề Kiêu đành phải đứng dậy: “Được, ta đi mua cho nàng, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta.”

Diệp Ly Châu “dạ” một tiếng.

Đợi tới khi Đề Kiêu ra ngoài rồi, Diệp Ly Châu mới ngồi dậy. Nàng nâng tay xoa bóp bả vai không quá thoải của mình rồi cầm lấy cái khăn ở một bên lau tay.

Nàng cởi áo ra, bên cạnh có một cái bát nhỏ tinh xảo bằng ngọc lưu ly. Diệp Ly Châu biết không thể ép ra suốt, thế nhưng nàng thực sự đang khó chịu, thỉnh thoảng cũng chỉ có thể len lén bóp ra một chút xíu.

Bên này Đề Kiêu vừa mới ra ngoài, vốn dĩ ngày thường hắn không thích để ý tới nha hoàn trong nhà cho lắm. Người trong nhà thì hắn chỉ thích có mình Diệp Ly Châu. Nhưng là, bình thường Đề Kiêu không hỏi tới những chuyện vặt vãnh, bây giờ không nhớ ra cửa hàng Dương Ký là tiệm bán đồ điểm tâm nào, nên mới hỏi Ngọc Sa: “Vương phi thích ăn mứt quả hạnh của cửa hàng Dương Ký. Cửa hàng này ở chỗ nào? Bản vương đi mua cho Vương phi.”

Ngọc Sa đáp: “Ngay trên đường Thiên Hòa ạ. Nhưng mà, hôm qua vừa mới mua mứt hạnh, sao điện hạ còn muốn mua nữa ạ?”


Đề Kiêu nghĩ chắc là Diệp Ly Châu nhớ nhầm, liền bảo Ngọc Sa lấy một đĩa mứt hạnh, xoay người quay về phòng.

Dưới tình huống bình thường, nha hoàn muốn vào phòng của Diệp Ly Châu và Đề Kiêu thì phải gõ cửa hoặc là hô lên một tiếng, nhưng Đề Kiêu không cần làm vậy, hắn trực tiếp đẩy bức rèm ra, vòng qua bình phong đi vào.

Sau khi đi vào, Đề Kiêu nói: “Nha hoàn nói trong nhà…”

Lời còn chưa dứt, Đề Kiêu đã sững người.

Diệp Ly Châu cũng sững sờ.

Diệp Ly Châu tuyệt đối không ngờ, lại có thể phát sinh chuyện xấu hổ thế này. Tay nàng run lên, bát ngọc lưu ly rơi xuống thảm, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Đề Kiêu nhặt cái bát ngọc lưu ly lên, đặt sang một bên cùng với đĩa mứt hạnh.

Diệp Ly Châu đỏ mặt tới mang tai. Trên mặt đỏ đến mức gần như sắp nhỏ ra máu.

Đề Kiêu giữ chặt bả vai của nàng: “Cố ý sai ta ra ngoài? Hử?”

Lúc này Diệp Ly Châu cũng không muốn nói gì hết. Nàng chỉ muốn kéo áo lên, không để cho Đề Kiêu nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình.

Đề Kiêu ôm Châu Châu bé bỏng mà hắn thích nhất lại đau lòng nhất vào trong lòng, tiện tay cũng kéo màn giường lại: “Khó chịu thì nói cho ta biết, với phu quân của mình, còn có cái gì mà không nói được. Sau này ta sẽ giúp nàng.”

Diệp Ly Châu không nói được một câu nào nữa. Nàng chỉ cảm thấy xấu hổ chết mất, mắt cũng đỏ lên. Nàng nói nhỏ: “Không phải ta bảo chàng đi mua mứt hạnh rồi à?”

Đề Kiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nàng: “Nói mà không biết xấu hổ, hử? Học được cách lừa gạt phu quân rồi, sau này nên phạt thế nào đây?”

Diệp Ly Châu không hé môi nữa, nước mắt giàn giụa, vành mắt nàng đỏ ửng một mảnh, thoạt nhìn rất đáng thương. Đề Kiêu thấy nàng tội nghiệp, tạm thời cũng không nỡ phạt nàng.

Hắn thích thật sự, là quá thích.

Đề Kiêu ấn nàng xuống: “Yên tâm đi. Hiện tại không nỡ phạt nàng, chờ nàng sinh con xong rồi, cơ thể được bồi dưỡng tốt, vi phu phải trừng phạt nàng thật nặng, phải ngày ngày trừng phạt.”






Bình Luận (0)
Comment