Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 179

Bảy giờ tối, Sở Vũ Hiên đón Triệu Nhã Nam ở dưới tòa nhà của công ty. “Không phải anh đã quy định là không được phép tăng ca sao?”

Triệu Nhã Nam thắt dây an toàn, trả lời: “Nhận hai lần hợp tác , đã định là phải tăng ca.”

Sở Vũ Hiên mỉm cười nói: “Tại sao em cứ khiến bản thân trở nên bận rộn như vậy chứ?”

Triệu Nhã Nam liếc nhìn anh: “Bởi vì tôi phải làm công việc mà sếp phải làm.”

'À...” Sở Vũ Hiên bị nghẹn họng hơi lúng túng, nói sang chuyện khác: “Em muốn ăn gì?”

“Lẩu, tôi đặt trước rồi... Lần trước anh mời, có qua có lại.” Triệu Nhã Nam mở định vị, đặt điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, dường như cô cảm thấy lưng ghế hơi hướng về phía trước nên cúi đầu cố gắng điều chỉnh lại.

Có điều chiếc xe này không giống chiếc xe của Triệu Nhã Nam, nó không có chức năng chỉnh điện, vừa chỉnh xong, lưng ghế đột nhiên ngả ra phía sau, cả người cô nằm thẳng trên ghế phụ.

Sở Vũ Hiên nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, cố nén cười, cẩn thận điều chỉnh lưng ghế lại: “Em quen điều chỉnh lưng ghế rồi đúng không? Không sao chứ?”


Triệu Nhã Nam vừa xấu hổ vừa tức giận: “Chiếc xe này của anh còn lắp đặt công nghệ đen mà, tại sao lại không nâng cấp chiếc ghế này một chút hả?”

Sở Vũ Hiên khởi động xe, vừa xoay tay lái vừa nói với Triệu Nhã Nam: “Vốn là điều chỉnh bằng điện nhưng anh đã tháo ra rồi."

Triệu Nhã Nam khó hiểu: “Tại sao? Chẳng phải điều chỉnh bằng điện thuận tiện hơn sao?”

Sở Vũ Hiên mỉm cười, nói: “Đúng là thuận tiện nhưng có lúc không thuận tiện.”

Triệu Nhã Nam trợn trừng mắt, không biết tên đàn ông chó má này đang nói nhăng nói cuội cái gì, nhưng cô nhận ra dường như Sở Vũ Hiên rất mệt, khuôn mặt vô cùng tiều tụy, trong đôi mắt tràn đây tơ máu, vành mắt cũng thâm tím. Truyện Teen Hay

“Ngủ không ngon à?”

“Ừ, hơi mất ngủ.”

Nói xong, chiếc xe chợt dừng ở ngã tư, chờ đèn đỏ.

Sở Vũ Hiên nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười, vươn tay về phía Triệu Nhã Nam: “Quên rồi, gặp mặt không phải nên nắm tay sao?”

Triệu Nhã Nam không hề ngập ngừng, sau khi nắm tay, cô hỏi: “Anh đã uống thuốc hạ sốt chưa?”

Quan hệ của hai người dùng từ giang hồ như “Tôi kính anh một thước anh kính tôi một trượng” vô cùng thích hợp.

Sở Vũ Hiên nói: “Uống rồi.”


Sở Vũ Hiên mỉm cười rất dịu dàng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó cũng dịu dàng như nước.

Có điều Triệu Nhã Nam cứ cảm thấy lạ, tại sao tối nay tên cậu ấm này lại đứng đắn như vậy?

“Anh làm sao vậy?”

Sở Vũ Hiên lắc đầu, không nói gì, đèn xanh đúng lúc bật lên, anh bèn thu hồi †âm mắt, chuyên tâm lái xe.

Tổng giám đốc xinh đẹp ở bên cạnh cảm thấy lạ, nhưng cũng không tiện truy hỏi, cô ấy vừa suy nghĩ, vừa âm thầm liếc nhìn Sở Vũ Hiên. Sở Vũ Hiên nói: “Cứ nhìn một cách quang minh chính đại đi, anh không lấy tiền.”

Triệu Nhã Nam mím môi, có vẻ như cũng không có gì khác thường, thật sự chỉ là không ngủ ngon giấc thôi.

Hai người nhanh chóng đi đến một quán lẩu đã đặt trước.

Nhân viên phục vụ hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh muốn nồi lẩu lớn hay là nồi lẩu nhỏ?”

Sở Vũ Hiên: “Lớn...”


Triệu Nhã Nam: “Nồi lẩu nhỏ, một bơ đặc biệt cay, một...”

Nói đến đây, Triệu Nhã Nam nhìn Sở Vũ Hiên: “Cà chua? Bồi bổ? Bồi bổ nhé?” Sở Vũ Hiên câm nín.

“Anh cũng ăn cay.”

Triệu Nhã Nam ngước mắt, ánh mắt lộ vẻ vui sướng khi được trả thù: “Anh đang bị thương, không được ăn cay.”

Sở Vũ Hiên dở khóc dở cười, vừa nấy ở trên đường còn đang suy nghĩ rằng tại sao hôm nay Triệu Nhã Nam lại chủ động như vậy, còn đặt chỗ trước nữa? Có lẽ cô đang muốn trả mối thù lần trước không cho cô ăn cay?

“Có điều... Tại sao lại là bồi bồ? Anh không ngủ ngon chứ không phải yếu ớt.”

Triệu Nhã Nam liếc nhìn anh, không lên tiếng, sau đó quay đầu gọi món với nhân viên phục vụ.

Bình Luận (0)
Comment