Trong gia đình quyền thế thực thụ, ngay cả người giúp việc cũng vô cùng tao nhã.
Một nữ giúp việc trẻ tuổi xinh đẹp bưng đĩa trái cây, lắc mông đi lên tầng hai. Trên đường đi đến phòng khách, khi đi ngang qua cửa phòng sách thì đột nhiên cô ta nghe thấy âm thanh hỗn loạn phát ra từ bên trong, giống như... đồ sứ nào đó bị vỡ.
Trong phòng này có rất nhiều đồ cổ, trong đó có vài món gốm Thanh Hoa thời nhà Nguyên. Nữ giúp việc giật mình, vội vàng mở cửa ra kiểm tra.
Chỉ thấy một thanh niên vô lại lôi thôi đang ngồi vắt chân trên ghế, còn Sở Trì Khanh bình thường vốn nói năng thận trọng... lại giống như đứa trẻ, đứng khép nép trước mặt thanh niên kia, nở nụ cười chịu tội.
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Sở Vũ Hiên thờ ơ liếc nhìn, sau đó tiếp tục cầm một món đồ sứ lên ném xuống sàn như thứ không đáng tiền.
Sở Trì Khanh nhìn nữ giúp việc, lúc quay đầu lại, vẻ mặt đã trở nên nghiêm nghị: “Ra ngoài”
Đầu óc nữ giúp việc trống rỗng, vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi đóng cửa lại.
Sắc mặt Sở Trì Khanh lại trở nên nịnh nọt, thấy con trai mình lại cầm một món đồ sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên, ông †a cẩn thận nhắc nhở: “Cái này... cái này là gốm Thanh Hoa thời nhà Nguyên đấy”
Sở Vũ Hiên cười tà ác: “Không được đập à?”
"Đập được, đập được. Nếu con băng lòng thì đập cha cũng được."
Sở Vũ Hiên lắc đầu, đặt món đồ sứ cuối cùng vẫn không đập vỡ về lại chỗ cũ, rồi ngước mắt lên nhìn cha mình nói: “Nói đi, tại sao ông lại khăng khăng ép tôi cưới... người đẹp gì kia? Còn vội vã như vậy? Dù chết cũng phải để tôi chết một cách sáng tỏ chứ."
"Con trai ngốc à, một khi cưới cô ấy, con chỉ có chết trong sung sướng mà thôi."
Sở Vũ Hiên: "... Đây là lời mà một người làm cha có thể nói với con trai mình à?"
Sở Trì Khanh cười hì hì, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Cô ấy tên là Triệu Nhã Nam, nhỏ hơn con ba tuổi. Trước đây ở Giang Thành, vị trên chốn quan trường kia rớt đài đã liên lụy đến nhà họ Triệu. Cha cô ấy bị kết án ba năm, gần như toàn bộ tài sản đứng tên đều đã bị niêm phong... Trước khi vào tù, lão Triệu đã đến tìm cha, muốn cầu xin cha về chuyện hôn sự, dù sao cũng là bạn thân nhiều năm nên cha không có lý do gì không giúp ông ta."
Sở Vũ Hiên bừng tỉnh: “Tôi hiểu rồi, để cô ta gả vào Sở Môn, thực ra là để bảo vệ cô ta đúng không?”
Sở Trì Khanh gật đầu: “Đúng vậy... Phụ nữ xinh đẹp là chuyện tốt, nhưng nếu quá xinh đẹp thì chưa chắc đã là chuyện tốt. Lão Triệu vừa mới xảy ra chuyện đã có rất nhiều người nảy sinh ý đồ với cô nhóc đó, cha thực sự không đành lòng.”
Sở Vũ Hiên trêu chọc: “Vậy sao ông không tự mình cưới cô ấy đi? Một mũi tên trúng hai con chim. Dù sao ông cũng có nhiều vợ, thêm một người nữa cũng chẳng sao cả”
“Thăng nhãi ranh này, những lời như vậy không được phép. nói linh tỉnh. Nam Nam cũng được xem là một nửa con gái của cha, cha..."
Ông ta còn chưa nói hết, Sở Vũ Hiên đã cười nói: "Ông cũng đâu thiếu con gái nuôi."
Sở Trì Khanh:...
“Được rồi được rồi, đừng nói những lời nhảm nhí này nữa... Quả thật đám cưới của con và Nam Nam có hơi vội vã, nhưng dù sao cũng chỉ là diễn kịch, không ảnh hưởng đến đại cục. Về phần hai con có kết trái hay không thì phải xem bản lĩnh của con rồi..."
Sở Trì Khanh ngừng một chút rồi chuyển chủ đề: “Có điều, của hồi môn của Nam Nam không hề ít, nhà họ Triệu từng điều hành một công ty giải trí. Cô ấy là tổng giám đốc công ty, sở hữu 49% cổ phần, được thừa kế từ mẹ cô ấy. Công ty này rất có ý nghĩa kỷ niệm đối với cô ấy. Trước khi lão Triệu ngồi tù, ông †a đã soạn ra một bản hợp đồng, chỉ cần con kết hôn với Nam Nam, con sẽ trở thành ông chủ đại diện của công ty này, nhận được 51% cổ phần của ông ta.”
Khóe miệng Sở Vũ Hiên cong lên nở nụ cười: "Của hồi môn cái quỷ gì! Tôi đoán ông ta chuyển cổ phần cho tôi chỉ vì không muốn mình liên lụy đến công ty mà thôi. Cho nên ông ta muốn lợi dụng Sở Môn để bảo vệ công ty này, đúng không? Cái gọi là 51% cổ phần kia, chắc hẳn tôi cũng chỉ là quyền đại diện, ba năm sau sẽ kiểu vật về chủ cũ phải không?”
Sở Trì Khanh ho khan, nhoẻn miệng cười: “Con trai của cha thật thông minh. Người trong Sở Môn chúng ta cũng chẳng thiếu chút tiền này. Cha đồng ý yêu cầu của lão Triệu hoàn toàn xuất phát từ tình bạn. Nếu con bằng lòng thì con có thể tùy ý chọn bất kỳ công ty nào đứng tên của cha, cha sẽ tặng một công ty cho con. Tuy nhiên có một điều cha nghĩ có lẽ con sẽ thích, công ty này... có khá nhiều nữ ngôi sao, ai ai cũng xinh đẹp."
Lúc này Sở Vũ Hiên mới hiểu được “sướng chết” mà cha mình vừa mới nói là có ý gì...
"Sở Trì Khanh, tôi không có thời gian để đùa giỡn với ông, đừng tưởng ai cũng giống như dê đực như ông... Tôi không có hứng thú với sắc đẹp."
Sở Trì Khanh mặt nóng áp vào mông lạnh, thở dài: “Con trai à, từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, con đừng ngại xông vào nhiều cửa ải, mà cứ việc xông vào... rồi con sẽ cảm thấy bên trong cửa ải tuyệt vời đến thế, tại sao phải ngu xuẩn không xông qua?”
Sở Vũ Hiên:....
Có lẽ cảm thấy mình không thể nào thảo luận đề tài này với cha, nên Sở Vũ Hiên đã đổi chủ đề: “Tôi có thể làm vật hi sinh để ông đối nhân xử thế, nhưng ông cũng phải nói cho tôi biết. Trước đó trong điện thoại ông có nói, Sở Môn với gia sản khổng lồ sẽ giúp được tôi. Rốt cuộc tôi có thể lợi dụng cái gì? Ông hãy nói cho tôi biết đi."
Sở Trì Khanh thu hồi vẻ mặt đùa bốn, nói sâu xa: “Việc này. phải dựa vào việc con từ từ tìm kiếm, cha nhắc nhở con, ngoài việc kết hôn ra, mục đích lớn hơn mà cha bảo con về là tranh giành gia sản. Trước tiên con hãy đứng vững ở Sở Môn, đến lúc đó mới có người chủ động giúp đỡ con.”
Sở Vũ Hiên trầm tư.
Sở Trì Khanh lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, rồi khựng lại, đưa một điếu khác cho con trai.
Sở Vũ Hiên nhận lấy điếu thuốc, sau khi châm lửa thì lên tiếng: "Thật ra trước đó thậm chí tôi còn nghỉ ngờ Sở Môn, nhưng không tra được gì..."
Sở Trì Khanh cũng châm thuốc, cười nửa miệng nói: “Con sẽ không... nghi ngờ cha đấy chứ?”
Ánh mắt Sở Vũ Hiên dần trở nên lạnh lẽo: “Có lẽ ông vẫn chưa đến mức táng tận lương tâm đó... Nhưng nếu thật sự là do ông làm ra, tôi sẽ giết ông. Không, tôi... tôi sẽ róc từng miếng thịt trên người ông, đút cho chó ăn.”
Vừa dứt lời, hốc mắt Sở Vũ Hiên đã đỏ hoe.
Nhìn thấy con trai mình như vậy, tim Sở Trì Khanh như bị một đôi tay đầy gai nhọn liên tục giày xéo, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh. Ông ta phả ra một làn khói, nói một câu rất kỳ quái: “Toàn bộ Giang Thành đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù... mà ở trong sương mù, không thể phân biệt được con người và ma quỷ."
Sở Vũ Hiên cố gắng đè nén cảm xúc, im lặng một lúc mới hỏi: “Ông biết được bao nhiêu về tôi?”
“Con sao?” Sở Trì Khanh ngước mắt nhìn anh: “Con là con trai cưng của cha, cha yêu con.”
Sở Vũ Hiên:.... "Haha..." Sở Trì Khanh là cao thủ giả vờ hồ đồ, cười xong thì nói Bác cả và cô của con đều đang ở nơi khác, hôm nay không thể đến được. Ông nội đang ở sơn trang... nhưng ông ấy không muốn xuất hiện."
Sở Vũ Hiên thờ ơ: "Ông nghĩ rằng tôi quan tâm sao? Dù sao thì từ khi tôi sinh ra bọn họ đều không đoái hoài đến tôi, nên bọn họ không tới càng tốt, hiếm khi tôi được tự do."
"Ý cha là, con có muốn đến gặp ông nội trước không?"
Sở Trì Khanh vừa nói xong đã cảm thấy hơi hối hận. Nhớ lại cách thức chào hỏi đặc biệt kia của con trai mình, một khi gặp mặt ông cụ, chắc chắn lời đầu tiên sẽ là "Uây? Ông vẫn còn sống à?"
Cảnh tượng quá đẹp, thực sự không dám nghĩ tới nữa.
Sở Vũ Hiên rít một hơi thuốc, cười khẩy: "Thôi bỏ đi, chẳng phải ông ta đang khỏe mạnh à? Đừng để ông ta gặp lại tôi, bằng không lại bị chọc tức đến mức đánh rắm tại chỗ nữa."
Sở Trì Khanh cười läc đầu, lấy điếu thuốc mới hút được một nửa trên khóe miệng ra, dúi vào gạt tàn: “Con đi sửa soạn lại đi, tốt xấu gì cũng kết hôn, con ăn mặc thế này còn ra thể thống gì?”
Sở Vũ Hiên hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa hay gặp phải nữ giúp việc mở cửa hồi nấy.
Nữ giúp việc cúi đầu, không dám nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng đến mức tái nhợt, khi đi ngang qua Sở Trì Khanh đã hơi khựng lại, gật đầu nói: "Chủ tịch..."
Sở Trì Khanh không nói gì, lạnh lùng nhìn chăm chăm cô ta.
Sở Vũ Hiên biết rất rõ tính tình của cha mình, không khó để đoán được nữ giúp việc đã nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn thấy này sẽ có kết cục gì, thế là cau mày nói: “Ông già, cô gái này hợp mắt tôi, sau này để cô ta đi theo tôi đi:
Sở Trì Khanh lộ ra nụ cười khó mà phát giác: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”