Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 20

Xe của hai người đồng thời rời khỏi tiểu khu, Xe Audi của Kỳ Tiếu Ngôn đi thẳng ra sân bay, xe Maserati của Phương Thừa Nhiên dạo quanh đường lớn một vòng rồi lại quay trở lại.

Một lần nữa lại đứng trước cửa nhà Dương Vi, trên mặt Phương Thừa Nhiên lộ ra một nụ cười âm hiểm – may mắn hắn thông minh, nhân lúc Kỳ Tiếu Ngôn nghe điện thoại vụng trộm cất chìa khóa nhà Dương Vi vào trong túi.

Hắn lấy từ trong túi quần ra một chiếc chìa khóa cửa, giống như kẻ trộm nhẹ nhàng mở cửa phòng, đem chìa khóa nhà Dương Vi trả lại chỗ.

Kỳ Tiếu Ngôn đợi ở sân bay 20 phút, cuối cùng cũng nhìn thấy người mình đang đợi: "Dì Triệu." Anh hướng về một người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo tây âu đơn giản ở phía lối ra gọi một tiếng, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để người ta có thể nghe rõ. Người phụ nữ da ngăm đen nghe tiếng gọi nhìn lại, lúc nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn mặt mày bỗng nhiên rạng rỡ hẳn lên: "Tiếu Ngôn, đợi lâu chưa?"

"Không lâu." Kỳ Tiếu Ngôn tiến lên giúp bà mang hành lý, động tác hết sức nho nhã: "Xe của cháu ở bên ngoài, chúng ta đi ra ngoài trước đã."

"Được." Dì Triệu đi theo anh lên xe, có chút mới lạ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Dì mới có hai năm không về thành phố A, sắp không nhận ra nơi này nữa rồi, thành phố này thật sự thay đổi từng ngày."

Kỳ Tiếu Ngôn không nói gì, hứng thú của Dì Triệu vẫn không giảm: "Tiếu Ngôn, cháu dạy đại học có bận rộn không?"

"Rất tốt ạ."

"Lần trước, cô đã nhìn thấy luận văn của cháu được đăng trên tạp chí, thực sự rất hay."

"Cám ơn cô."

Dì Triệu cười một tiếng: "Cháu vẫn giống trước kia." Bà dừng lại một chút, lại hỏi, "Vợ cháu có khỏe không?"

Kỳ Tiếu Ngôn trầm ngâm một chút: "Cô ấy vẫn khỏe ạ."

Dì Triệu cười nói: "Lúc dì nghe mẹ cháu nói cháu kết hôn, thất sự là bị giật mình, cháu cũng không biết, mẹ cháu vẫn lo cháu sẽ cô độc cả đời. Haizz, mất công Văn Văn nhà cô còn chờ con lâu như vậy.

Dì Triệu và cha mẹ của Kỳ Tiếu Ngôn là đồng nghiệp, hai nhà vốn dĩ ở cùng một đại viện, quan hệ cũng rất tốt. Kỳ Tiếu Ngôn từ nhỏ đã rất ưu tú, Dì Triệu sớm đã ngắm trúng hắn làm con rể, đáng tiếc Kỳ Tiếu Ngôn đi quá nhanh, Văn Văn nhà bà còn chưa tốt nghiệp trung học, hắn đã ra nước ngoài đi du học.

"Dì Triệu cứ nói đùa." Kỳ Tiếu Ngôn quẹo vào một khúc cua ở giao lộ phía trước, trong giọng nói không lộ ra tí cảm xúc gì. Dì Triệu biết con người của hắn chính là như vậy, cũng không hờn giận: "Chúng ta đi đâu?"

Kỳ Tiếu Ngôn nói: "Khách sạn Định Âu, cháu đã gọi điện thoại đặt giúp dì một phòng ở đấy."

Lúc Dương Vi tỉnh dậy, đã là bảy giờ tối. Bụng không còn đau nữa, nhưng lúc này lại có chút đói. Cô nằm ở trong chăn thêm hai phút, mới chậm rì rì đứng lên, đi vào phòng bếp.

Trong phòng khác tràn ngập mùi thơm nhè nhẹ của thức ăn, lông mày Dương Vi giật giật, cẩn thẩn đi đến phòng bếp dò xét một chút.

Tay phải Phương Thừa Nhiên giơ thìa, đang múc cháo trong nồi nếm thử. Hắn hơi hơi cúi người, lông mi dài đọng ở trên mắt, mang theo một chút mông lung hấp dẫn. Đây thực sự là một hình ảnh cảnh đẹp ý vui, Dương vi có phần đành lòng phá hư, nhìn mấy giây, sau đó vội ho khan một tiếng nói: "Phương Thừa Nhiên, cậu còn chưa đi sao?"

Nghe thấy giọng nói của Dương Vi, Phương Thừa Nhiên ngước mắt lên, khóe môi nhấc lên nụ cười yếu ớt: "Tớ nghĩ cậu tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất đói bụng, cho nên ở lại đây nấu cơm cho cậu, có phải rất cảm động hay không?"

Dương Vi cười một tiếng, đi đến nhìn vào trong nồi, là cháo trứng gà đường đỏ: "Cậu có thể làm cái này cơ à?"

Phương Thừa Nhiên cầm điện thoại di động đang đặt ở bên cạnh lên quơ quơ: "Tìm ở trên mạng có rất nhiều."

Dương Vi hoàn toàn bái phục gật gật đầu, Phương Thừa Nhiên phất tay với cô nói: "Cậu đến phòng khách ngồi, lập tức sẽ có ngay."

"Được rồi." Dương Vi đi ra ngoài hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi, "Phương Thừa Nhiên, cậu luôn ở đây à?"

"Đúng vậy."

"Vậy...... Có người nào đến đây không?"

Tay đang cầm muôi quấy cháo của Phương Thừa Nhiên hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Không có ai, vì sao lại hỏi như vậy?"

Dương Vi cười cười nói: "Không có gì, cậu đừng đem cháo nấu thành hồ đấy."

"Tớ cũng không phải cậu." Phương Thừa Nhiên đuổi cô ra khỏi phòng bếp, Dương Vi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, ôm gối thất thần.

Cho nên mình thực sự nằm mơ sao? Cô đã nói Kỳ Tiếu Ngôn làm sao có thể đến.

Chẳng được bao lâu, Phương Thừa Nhiên bưng hai cái bát theo tại trù phòng đi ra, Dương Vi chạy nhanh đi lên tiếp nhận một cái bát. Hai người ngồi ở bàn ăn tiền, Phương Thừa Nhiên xem nàng ăn một ngụm chúc, chờ mong hỏi:"Hương vị thế nào?"

Một lúc sau, Phương Thừa Nhiên bưng hai cái bát từ phòng bếp đi ra, Dương Vi chạy nhanh đến nhận một cái bát. Hai người ngồi ở trước bàn ăn, Phương Thừa Nhiên nhìn cô ăn một một miếng cháo, chờ mong hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Dương Vi giơ ngón tay cái lên với hắn: "Đầu bếp Phương! Không hổ là gia đình mở khách sạn!"

Phương Thừa Nhiên cười một tiếng: "Lúc tớ còn ở nước ngoài, chủ yếu đều là tự mình nấu cơm."

Dương Vi nháy mắt mấy cái:"Cậu không phải còn có ba năm bảy cô bạn gái sao?"

"Các cô ấy khá tốt, đều không cho tớ phục vụ họ." Phương Thừa Nhiên buông tay.

Dương Vi ăn một ngụm cháo, ánh mắt có chút trêu trọc: "Cậu đừng có giả bộ nữa."

Phương Thừa Nhiên nhìn cô, đột nhiên chuyển đề tài: "Bức ảnh kết hôn trong phòng ngủ của cậu, là cậu vẽ thành như vậy sao?"

Con mắt màu đen của Dương Vi khẽ chớp một cái, gật đầu nói: "Ừ."

Phương Thừa Nhiên nói: "Nếu không muốn thấy, vì sao không dỡ ảnh kết hôn xuống?"

Dương Vi sửng sốt một chút, thìa trong tay cô không tự giác quấy quấy bát cháo: "Ừ, ảnh kết hôn quá lớn, nếu dỡ xuống tường trông sẽ rất trống, không đẹp."

Phương Thừa Nhiên mím môi, không nói gì nữa.

Sau khi cơm nước xong, Phương Thừa Nhiên chủ động đi rửa bát, Dương Vi có chút áy náy: "Thôi khỏi, cậu đặt ở trong bồn đi, một tí nữa tớ sẽ rửa."

Phương Thừa Nhiên quay đầu nhìn cô một cái, dùng giọng điệu chuyên gia nói: "Kỳ sinh lý ít động đến nước thôi."

Khóe miệng Dương Vi nhếch lên một chút cười nói: "Là bảy người bạn gái trong ba năm của cậu nói cho cậu?"

"Là nhân viên bán hàng nói cho tớ biết." Phương Thừa Nhiên nghiêm túc bào chữa. Sau khi rửa bát xong, hắn nhìn đồng hồ một chút, rốt cuộc cũng cảm thấy mình cần phải đi: "Tớ đi về trước, cậu nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừ, hôm nay thực sự cảm ơn cậu."

Phương Thừa Nhiên dừng chân lại, đôi mắt sáng ngời chuyên chú nhìn cô, giống như viên đá quý màu đen xinh đẹp nhất: "Không cảm ơn tớ bằng một nụ hôn sao?"

Dương Vi sửng sốt trong nháy mắt, lui về sau vài bước: "Tớ nghĩ là cậu không nên ép buộc."

Phương Thừa Nhiên không nhịn được cười thành tiếng, nhanh chóng tiến đến hôn lên má Dương Vi một cái: "Tặng miễn phí cho cậu một cái hôn chúc ngủ ngon."

Nụ hôn này vừa nhẹ vừa nhanh, làm cho Dương Vi hoàn toàn bất ngờ.

Cô còn chưa bị Kỳ Tiếu Ngôn hôn trước mặt người ngoài đâu.

Phương Thừa Nhiên giơ tay lên hất những sợi tóc đen còn vương trên mặt cô ra, ánh mắt ái muội: "Nếu cậu còn đứng ngốc như vậy, tớ sẽ hôn miệng của cậu."

Dương Vi giật mình, lùi nhanh về sau hai bước: "Ha ha ha ha, chúc ngủ ngon!" Nói xong nhanh như chớp đóng cửa phòng ngủ lại, còn không quên khóa trái cửa.

Phương Thừa Nhiên: "......"

Hoàn toàn triệt để bị coi như là một sắc lang.

Sớm biết như vậy vừa rồi liền trực tiếp hôn môi cho rồi.

Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn đưa Dì Triệu về khách sạn, liền quay trở về trường học. Hạng mục sách giáo khoa nước Áo kia đã đến hạn cuối cùng, sau khi đậu xe xong, anh đi thẳng đến phòng giảng dạy và nghiên cứu.

Ba nghiên cứu sinh đều ở bên trong, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cầm trên tay một quyển tạp chí, nói với nam sinh đeo mắt kính ở bên cạnh: "Cậu xem, người Tống Cẩn nói có phải là giáo sư Kỳ không?"

Nam sinh theo thói quen đẩy mắt kính lên trên sống mũi, thành thật khuyên: "Cậu tốt nhất không nên quản đến chuyện của giáo sư Kỳ, hạng mục này xong rồi, tớ không muốn thầy ấy quay lại giao cho chúng ta một đống hạng mục khác."

Nữ sinh bĩu môi, vẫn đang cầm quyển tạp trí trên tay: "Không ngờ rằng mối tình đầu của Tống Cẩn chính là giáo sư Kỳ, quả thực quá huyền ảo."

"Ai là mối tình đầu của Tống Cẩn?"

Giọng nói của Kỳ Tiếu Ngôn đột nhiên truyền đến từ phía sau, nữ sinh sợ tới mức run lên, tạp chí trong tay cũng "bộp" một tiếng rơi trên mặt đất.

Kỳ Tiếu Ngôn đi lên đi nhặt lên tạp chí, mở ra quét vài lần, lại thả lại trên bàn. Ba cái nghiên cứu sinh thật cẩn thận đánh giá hắn sắc mặt, ngay cả tiếng hít thở đều hàng đến nhỏ nhất. Kỳ Tiếu Ngôn mở ra máy tính xem xét trong chốc lát văn đương, đối đối diện ba người nói:"Đệ 137 trang đến 159 trang, còn có 177,185,199,203,211 trang toàn bộ một lần nữa tuyển đề."

Kỳ Tiếu Ngôn đi đến nhặt tạp chí lên, mở ra xem một chút, lại để lại trên bàn. Ba nghiên cứu sinh cẩn thận đánh giá sắc mặt anh, ngay cả tiếng hít thở cũng giảm xuống mức nhỏ nhất. Kỳ Tiếu Ngôn mở máy tính ra kiểm tra văn bản một hồi, nói với ba người: "Từ trang 137 đến trang 159, trang 177, 185, 199, 203, 211, toàn bộ dịch lại một lần nữa."

"......"

Địa ngục trần gian.

"Đúng thứ sáu nộp lại cho nhà xuất bản."

"......"

Địa! Ngục! Trần! Gian!
Bình Luận (0)
Comment