Ly Sầu Hận

Chương 24

Đêm nay chắc chắn là một đêm không thể ngủ, Tiểu Mai và Sài Hồ đã sớm ngủ lăn trái lăn phải, chỉ còn lại một chỗ không lớn không nhỏ dành cho Ly Ca Tiếu nằm xuống, ánh mắt khép lại nhưng đầu óc vẫn còn không ngừng xoay chuyển, khóe miệng khẽ đau, thương thế này vốn chẳng thấm vào đâu đối với hắn, chỉ khi mấp máy môi mới có cảm giác đau một chút, nhưng cảm giác đau này thỉnh thoảng lại khiến tâm thấp thỏm một cách tê dại.

Nếu như lúc trước còn mơ hồ thì hiện tại cũng đã rất rõ ràng, Mã Thừa Ân thích hắn, chính là loại nam nhân thích nữ nhân!

Đây là một phiền toái lớn! So với trừng trị những tên tham quan ô lại kia, việc phiền toái này lại càng khó giải quyết hơn…………tình yêu của một con người, không thể nói giải quyết là xong.

Tiếng bước chân nhè nhẹ ngoài cửa, Ly Ca Tiếu lập tức đề cao cảnh giác, nhắm mắt lại, lỗ tai bén nhạy thay thế ánh mắt quan sát hết thảy xung quanh.

Rón rén vén lên một bên chăn, người vừa tới mang theo hô hấp trầm ổn, trong giây lát hơi thở đó phả vào cần cổ Ly Ca Tiếu.

Chỗ nằm chật chội không thể nằm thẳng người, Mã Thừa Ân nằm nghiêng nhìn Ly Ca Tiếu một bên đã ngủ say, trong lòng đột nhiên sinh khí, tại sao người này có thể ngủ được, là giả vờ hay là ngủ thật! Nhìn gương mặt vô cùng an tĩnh kia, Mã Thừa Ân liền đưa tay ra.

Cánh tay chạm vào người Ly Ca Tiếu, cứ như vậy đem người nọ vòng ôm vào trong ngực, lồng ngực to lớn kia mạnh mẽ  ôm chặt lấy Ly Ca Tiếu.

Có nên đẩy người ra hay không, Ly Ca Tiếu có chút do dự, bị người nọ ôm khiến  hắn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, đẩy hắn ra sẽ phải mở mắt, mặc kệ thế nào, sẽ không tránh khỏi việc giáp mặt Mã Thừa Ân, suy nghĩ một chút, tối nay hắn thật sự không muốn phải đối mặt với người này.

Chẳng qua chỉ là ôm một cái, Ly Ca Tiếu, ngươi có cái gì mà phải cuống lên như vậy!

Trong lòng chính là nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy thật  tùy tiện, dù sao đã giả bộ thì cứ giả bộ đến cùng đi, tối nay tạm thời cứ như vậy, vạn vạn mê tư không thể hồi sinh!

Ôm cũng không thấy người nọ động đậy, hô hấp đều đặn tựa hồ thật sự đã ngủ say, Mã Thừa Ân có chút nhụt chí, nhưng lại cảm thấy thực vui vẻ, nếu bất động, vậy hãy để cho hắn thân cận một đêm cũng tốt! Vì vậy cũng nhắm mắt lại từ từ tiến vào mộng đẹp.

Chỉ chốc lát sau, lại có người đi vào, nhưng tiếng bước chân vừa đến cửa, rốt cuộc nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, thật vất vả đẩy cửa “kẹt” một tiếng, cửa mở ra, nhưng người ngoài cửa đứng lăng một chỗ mà không bước vào lấy một bước.

Ngoài Tam Nương ra thì còn ai vào đây, mặc dù tối đen một mảnh, chính là nhìn cũng không rõ lắm, nhưng Mã Thừa Ân nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được một ánh mắt sắc nhọn như đao kia đang phóng đến trên người hắn, vì vậy khiêu khích động đậy, đem mặt áp sát lại gần Ly Ca Tiếu, hơn nửa người cứ như vậy ép tới.

Bị áp sát như vậy vẫn còn chưa động đậy, ngay cả mí mắt cũng không giật lấy một cái, đúng là giả bộ!

Nhìn hình ảnh trước mặt khiến máu dồn lên não, Tam Nương một mực giậm chân, sau đó cũng không quản nặng nhẹ giậm chân rầm rập xuống nền, “bịch bịch bịch” thật ra thanh âm không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh buổi đêm mà nói đã đủ để đem người làm cho tỉnh ngủ.

Tiểu Mai hừ một tiếng “Ồn chết đi được….!”, vừa nói vừa ôm chăn lại cuộn tròn người ngủ tiếp.

Người trong ngực vẫn một mực yên lặng, tựa hồ như người gỗ, Mã Thừa Ân mỉm cười thực vui vẻ trong lòng.

Sáng sơm tỉnh lại, nguyên là suy nghĩ nên biểu lộ như thế nào với người nọ, cũng không nghĩ tới khi vừa mở mắt, lại thấy gương mặt vĩ đại của Tiểu Mai, nơi nào còn có Ly Ca Tiếu, Tiểu Mai ôm chăn há hốc mồm đang gối đầu lên cánh tay hắn mà ngủ say sưa.

Có chút buồn bực rút mạnh tay ra, lực đạo không quá lớn nhưng đủ để đem người đang ngủ say lay tỉnh.

“Làm gì vậy?, Mã Thừa Ân, Ta đang ngủ ngon…………ngươi đẩy ta làm cái gì!” Vuốt mắt, Tiểu Mai oán giận nhìn Mã Thừa Ân.

“Ai cho ngươi dựa vào người ta!” bất thình lình ném ra một câu như vậy.

“Không phải chỉ là một cánh tay thôi sao, hừ, ngươi thật nhỏ mọn!” Mắng Mã Thừa Ân một câu, Tiểu Mai cũng không ngủ được nữa, vì vậy đưa tay ra lay tỉnh Sài Hồ.

“Lão Ly đâu……?” Vuốt bả vai, Sài Hồ thuận miệng hỏi một câu.

“Không nhìn thấy ca ca, ……..Tam Nương cũng không thấy, mới sáng sớm đã đi đâu a!” Vừa nói, con ngươi Tiểu Mai vòng vo chuyển, len lén nở nụ cười.

“Tiểu Tử ngươi, cười cái gì………..!” Nhìn Tiểu Mai cười gian xảo, Sài Hồ cảm thấy được hắn đang nghĩ ái muội gì trong đầu.

“Ngươi nói xem, ca ca với cả Tam Nương hiện tại có phải đã gạt chúng ta đi tìm một chỗ ngủ riêng!” Lời này nếu như là trước kia Tiểu Mai sẽ không nói, bất quá hiện tại hai người họ cũng sắp thành một đôi, chuyện này rất có thể.

“Ha ha ha ha...... tiểu tử ngươi cũng biết nói giỡn! hắc hắc..... !” Sài Hồ càn rỡ phá lên cười

Nhưng chuyện buồn cười này lọt vào tai Mã Thừa Ân nghe thật sự rất chói tai, vì vậy gương mặt nhẫn đứng dậy, cũng không quản những chuyện khác đạp cửa đi ra ngoài.

Bên kia, Ly Ca Tiếu nhìn bóng Tam Nương ngủ vùi ở một góc thuyền có chút đau lòng, cởi áo khoác trên người đi tới khoác vào cho nàng.

Áo khoác mới chạm lên người, Tam Nương liền mở mắt, ánh mắt có chút ươn ướt ủy khuất nhìn Ly Ca Tiếu.

Đem y phục ném ra, giọng nói có chút khàn khàn trong cổ họng.

“Ta mới không cần………..y phục rách rưới của ngươi…….!” Nước mũi cứ như thế chảy ra, vội vàng lấy tay lau đi.

“Đừng ồn ào, ở đây gió rét, ta đỡ ngươi đi vào!” Vừa nói, một tay liền đem người đỡ bước đi.

“Ta tự đi được, không cần ngươi đỡ……….!” Chống đỡ thân thể mệt mỏi như nhũn ra, Tam Nương quật cường không muốn Ly Ca Tiếu trợ giúp.

“Chết cũng…………không cần ngươi quan tâm!” Tam Nương tức giận mắng.

Đẩy qua kéo lại, Tam Nương lảo đảo một cái, “A” một tiếng, cả người lảo đảo ngã xuống đất.

Lười cùng nàng nói nhảm, Ly Ca Tiếu đem người ôm ngang lưng, sải bước đi vào khoang thuyền, một hai bước liền đối mặt với Mã Thừa Ân gương mặt âm lãnh đang đứng trước cửa ra vào khoang thuyền.

Tam Nương vốn đang còn chút giãy giụa, bất chợt an phận thân thể không động đậy, sau đó đem đầu dựa vào vai Ly Ca Tiếu.

“Mã Thừa Ân, nhường đường ……!”
Bình Luận (0)
Comment