Ly Sầu Hận

Chương 51

Mỗi lần cũng bởi vì y mà tay chân luống cuống, Mã Thừa Ân giục ngựa chạy như điên, chỉ hận trên người không thể mọc thêm đôi cánh, vừa về đến đại môn không chậm trễ nửa bước, một mạch chạy thẳng đến cửa phòng Ly Ca Tiếu, đá một cước đem cửa phòng văng ra.

Ngược lại người vẫn còn ở đây, chẳng qua là Mã Thừa Ân có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, giữa ban ngày ban mặt, Ly Ca Tiếu cư nhiên ở trong phòng tắm, khi hắn vừa đi vào, nhìn thấy chính là hình ảnh Ly Ca Tiếu từ trong nước đứng lên, cả người trên dưới không một mảnh vải, ngay cả thân thể cũng chưa kịp lau khô, trên da thịt đều là nước, khăn lông còn khoác trên bả vai, hai người đối mắt nhìn nhau, bất giác ngẩn người.

“Thiếu gia……!”

Đi theo sau Mã Thừa Ân là lão quản gia, một đường chạy theo thật khổ cực, vất vả mới chạy tới nơi, che ngực thở dốc cho xuôi, lão quản gia cúi thấp đầu mới thở hổn hển kêu một tiếng thiếu gia, chỉ thấy cửa đóng “sập” một cái trước mắt, lão quản gia đáng thương không dám tiến lên gõ cửa, chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi động tĩnh.

Lão quản gia kêu một tiếng “Thiếu gia” thật sự đã dọa đến Mã Thừa Ân, mang gót chân nhanh chóng đạp cửa hai bên lại, hốt hoảng cởi áo khoác của chính mình tiến lên khoác lên người Ly Ca Tiếu, đem người nửa kín nửa hở kéo vào trong ngực.

Sửng sốt một hồi, dưới chân Ly Ca Tiếu đã chảy không ít nước, giờ phút này như bừng tỉnh, thân thể mới ấm áp không được bao lâu lại bắt đầu run lẩy bẩy.

Ban ngày tắm vì muốn một thân đổ mồ hôi để đẩy hàn khí trong người ra, muốn cho thương thế kia mau tốt một chút, lại không nghĩ đến, Mã Thừa Ân cứ như vậy xông vào, thật là lúng túng, cho dù cùng là nam nhân, nhưng cởi hết cho người ta nhìn chằm chằm cũng thực không thoải mái.

Còn chưa kịp mặc lại y phục, Mã Thừa Ân đã cởi áo khoác ôm lấy hắn, vừa nhấc mắt còn không kịp phản ứng, lỗ mũi “hắt xì” một tiếng, nước mũi của y cũng phun vào áo khoác của Mã Thừa Ân.

“Lạnh sao?, trong người có sốt không? còn nữa, tại sao mặt mũi của ngươi lại sưng lên?” Vừa hắt xì một cái, tâm tư Mã Thừa Ân lập tức càng rối loạn, trước mặt là Ly Ca Tiếu, hắn liền nam bắc cũng không phân rõ, bây giờ vừa thấy thân thể hắn khó chịu, vội vàng đem một tay sờ lên trán kiểm tra, chỉ là một tay sờ lên trán, một tay nắm lấy đầu vai Ly Ca Tiếu, y phục giữa hai người như sắp rơi xuống.

Ly Ca Tiếu nhanh tay lẹ mắt kéo y phục lên, nét mặt tự tại thường ngày lại đỏ hơn phân nửa.

Tâm tình vội vàng của Mã Thừa Ân ngày hôm nay đã lên đến cực điểm, lúc đi vào vốn là nổi giận đùng đùng lòng như lửa đốt, hiện tại lại là hai người mập mờ ôm thành một đống, khiến cho hắn nhịp tim đập mạnh miệng khô lưỡi khô.

“Buông tay!” Sinh khí, Ly Ca Tiếu dùng bả vai hất tay Mã Thừa Ân đang ngây ngốc ôm hắn ra.

“Không……………., không thả!” Đôi mắt nhìn chằm chằm Ly Ca Tiếu, muốn hỏi tại sao, nhưng quay đầu lại vừa nghĩ, hắn dựa vào cái gì mà phải buông tay, nhớ lại nguyên nhân chạy về đây, sắc mặt lập tức không tốt, chẳng lẽ y không thể vui vẻ chốc lát với hắn.

“Mã Thừa Ân, ngươi trước hết để cho ta mặc quần áo vào đã!” Suy nghĩ người này vốn ưa mềm mỏng không ưa cứng rắn, cứng đối cứng căn bản không có chỗ nào tốt, thanh âm Ly Ca Tiếu không khỏi mềm mỏng đi mấy phần.

Trải qua mấy ngày nay, hai người gặp nhau chưa từng tâm bình khí hòa như hiện tại, giờ phút này thanh âm Ly Ca Tiếu hơi mềm mỏng, khiến cả người Mã Thừa Ân run lên, chỉ là một câu nói bình thường, nhưng nghe vào lỗ tai hắn lại vô cùng rung động, lập tức càng ôm người không buông.

Người khác nhìn thấy Ly Ca Tiếu cảm thấy y thực bình thường, nhưng Ly Ca Tiếu trong mắt hắn lại thực câu hồn động nhân, huống chi hôm qua để cho hắn táo động một đêm, hiện hạ lại nửa kín nửa hở còn sinh khí tức giận nói chuyện với hắn, càng làm cho hắn khó kiềm chế, vì vậy, cánh tay vốn đang giữ lấy bả vai Ly Ca Tiếu, lập tức di chuyển chạm vào làn da non mịn sau lưng y.

Cánh tay vừa chạm, Ly Ca Tiếu lập tức rùng mình, vốn không phòng bị, cả người cứng lên, còn chưa kịp nói gì, đã bị Mã Thừa Ân hung hăng dùng môi chặn lại.

Người này mỗi lần hôn đều giống như  lang gặm, mỗi lần đều là vừa mạnh mẽ vừa thâm sâu, Mã Thừa Ân ép môi Ly Ca Tiếu, dùng sức nghiền chuyển, vừa trêu đùa vừa áp bức, hai tay không ngừng xoa bóp sống lưng Ly Ca Tiếu cảm nhận lấy da thịt thật mỏng của y.

“Ừm………….!” Gương mặt bị sưng giờ phút này vì hôn mãnh liệt mà có chút đau, nhất thời không nghĩ gì nhiều chỉ muốn đẩy hắn ra, Ly Ca Tiếu dùng hai tay mặc cho áo khoác rơi xuống đất, điều khởi một chút nội lực, hướng sau lưng Mã Thừa Ân đánh một chưởng, sau đó hai tay giữ lấy eo Mã Thừa Ân dùng sức đẩy hắn ra.

Sau lưng nhận một chưởng, thân thể Mã Thừa Ân run lên, hung tợn cắn trên môi Ly Ca Tiếu một cái, làm cho đầu lưỡi đang chơi đùa đến kịch liệt.

Vốn dĩ võ công của Ly Ca Tiếu cao hơn Mã Thừa Ân không ít, nhưng giờ phút này y đang bị thương nặng mới khởi sắc lên chút ít đã bị nhiễm phong hàn, trên người không còn nhiều khí lực, còn bị Tam Nương đánh một trận, chống cự nửa ngày dần dần cơ thể cũng mềm nhũn ra.

Người luyện võ khi giao thủ đại khái cũng biết rõ được nội lực của đối phương, Ly Ca Tiếu đánh một chưởng xuống, Mã Thừa Ân tự nhiên biết hiện tại y còn bao nhiêu thành công lực, hắn bị Ly Ca Tiếu làm nhớ nhung đến khổ sở, đêm qua ôn nhu bảo hộ y chỉ một mình hắn biết,  Ly Ca Tiếu không hiểu tình thâm của hắn, trước mắt còn đối hắn giãy giụa muốn đánh, ôn nhu kia giống như một loại bọt biển tan biến, cảm thấy loại tình huống này y đã nghĩ hắn xấu xa như vậy, cho dù có thêm nữa cũng chẳng việc gì, dưới mắt không khỏi tối xuống.

Nhảy hai bước lôi người áp vào vách tường, ánh mắt đỏ thẫm, Mã Thừa Ân thở hổn hển nói với Ly Ca Tiếu:

“Cho dù ta có đối tốt hay không đối tốt với ngươi, ngươi cũng đều nghĩ ta là cầm thú, ta còn khoác bộ da người này làm gì, hôm nay ta tiếp tục làm cầm thú thêm một lần nữa!”

Đêm qua còn tốt, hôm nay đã thành như vậy, chân mày Ly Ca Tiếu không khỏi nhíu chặt lại, biết người này điên cuồng, nghĩ đến cũng là mình chọc giận hắn, vốn đang không biết làm như thế nào để mở miệng nói với hắn, bây giờ đích xác cục diện này y cũng tuyệt đối không mở miệng, biết hắn muốn làm gì, nhưng mở miệng cầu xin tha thứ, loại chuyện như vậy Ly Ca Tiếu y căn bản cho tới bây giờ chưa từng làm khuất nhục hay hạ thấp giọng.

Nhìn mày Ly Ca Tiếu nhíu lại, cũng không thèm nhìn hắn cái nào, lửa giận trong người càng thêm cháy, lửa giận cùng lửa dục.

Một tay Mã Thừa Ân nhấc chân Ly Ca Tiếu lên, một tay chỉnh lại y phục của mình, nắm lấy phân thân đã giơ cao đè ép người đi vào.

Mã Thừa Ân chưa khai mở hậu huyệt đã cứ thế đi vào, khiến Ly Ca Tiếu cảm thấy đau đớn khó chịu, cũng may vừa mới tắm xong, chẳng những thân thể thơm mát mà trên người cũng mềm mại đi không ít, mặc dù lần này đi vào không dễ dàng, nhưng dù gì cũng vẫn thuận lợi hơn lần trước ít nhiều.

Lần trước là hôn mê, lần này là thanh tỉnh để cho người ta dùng sức, tự nhiên trong người Ly Ca Tiếu càng khó chịu, cái chân vốn đang đứng thẳng thiếu chút nữa bị đánh gãy, hạ thân một trận đau nhói, cứng rắn cắn lấy đầu vai Mã Thừa Ân.

Đem vùi đầu vào hõm vai Ly Ca Tiếu, Mã Thừa Ân ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người y, mùi vị Ly Ca Tiếu khiến hắn vĩnh viễn trầm mê.

Nắm lấy bắp đùi Ly Ca Tiếu, Mã Thừa Ân có loại cảm giác mâu thuẫn, thân thể là sung sướng, trong lòng lại khó chịu, nhưng tư vị này dần dần khiến hắn quên mất tất cả.

Thần hồn điên đảo động thật lâu, rốt cuộc tinh lực cũng đi vào trong thân thể Ly Ca Tiếu, sau đó cùng im lặng, hồi lâu không rút phân thân ra.

Mới vừa buông tay ra, đã thấy người trước mặt lảo đảo sắp ngã xuống, Mã Thừa Ân thấy vậy vội vàng ôm lấy người, dưới bắp đùi thẳng tắp một dòng ngân tuyến chảy xuống, không khỏi bụng bảo dạ nóng lên, hắn mới vừa rồi động mạnh như vậy cũng không nghĩ gì, hiện tại lý trí đã trở về, chỉ cảm thấy mình thật vô sỉ tới cực điểm.

Ly Ca Tiếu đứng không đứng nổi, y đã sớm bị Mã Thừa Ân chơi đùa đến mệt mỏi kiệt sức, hắn mới vừa buông y ra, thân thể lập tức hoàn toàn mềm nhũn, chính là tức giận muốn đánh nam nhân, Ly Ca Tiếu tức giận liền đánh một bạt tai.

Bạt tai này đánh có phần hơi muộn, bị thua thiệt rồi mơi đánh, chẳng phải là càng thêm kiểu cách.

Bị bạt tai cũng không [dám] lên tiếng, Mã Thừa Ân ôm chặt người đặt lên giường, vội vàng đem thân thể lạnh như băng kia gói lại trong chăn, vừa rồi hắn chỉ nghĩ đến mình, hoàn toàn quên mất y đang lạnh, bữa tiệc này của hắn chẳng phải đã khiến Ly Ca Tiếu lạnh thấu.

Cứng rắn nín nhịn một hơi, Ly Ca Tiếu cư nhiên đem chăn đá ra, giùng giằng muốn đứng dậy.

“Ca Tiếu, đừng làm rộn, bây giờ không phải thời điểm nháo loạn!” Mình chiếm tiện nghi, Mã Thừa Ân hiện hạ sinh khí cái gì, lửa giận cái gì cũng bị dập tắt, cũng may người này vẫn ở trong phủ của hắn ngây ngô, chẳng phải không đi theo Tam Nương sao, nổi điên trước mặt y làm gì, thế nào cứ không quản được mình.

“Ngươi hỗn trướng…..! Ta…nháo, Mã Thừa Ân rốt cuộc là người nào nháo!” Hận không thể lập tức đem người này thiến đi.

“…………….!” Vỗ đầu che mặt chính là một câu hỗn trướng, Mã Thừa Ân cũng không tiện nói gì, chỉ là đem chăn đắp thêm rồi ôm chặt người nọ.

“Tránh ra……!” Ly Ca Tiếu không có sắc mặt tốt cho hắn.

“Ngươi đừng đem thân thể mình ra chơi đùa!” Nhìn hắn như vậy, Mã Thừa Ân thực đau lòng.

“Ta muốn tắm!” Gương mặt đỏ lên vì tức giận, Ly Ca Tiếu không nhịn được nữa quát Mã Thừa Ân một câu.

Sửng sốt một chút, mới hiểu được ý tứ, khuôn mặt Mã Thừa Ân lúng túng.

“Nước……lạnh……..để……ta đổi nước nóng cho ngươi!” Đem Ly Ca Tiếu quấn chặt trong chăn thêm mấy phần, lúc này Mã Thừa Ân mới mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa, lão quản gia đang bưng một chậu nước nóng đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy thiếu gia đi ra, không nói lời thừa lập tức đem chậu nước nóng bưng đến trước mặt thiếu gia nhà mình, không phải là lão cao minh, thật sự là động tĩnh trong phòng thiếu gia nhà hắn gây ra quá lớn.

Nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, Mã Thừa Ân chỉ có thể đỏ mặt nhìn chằm chằm lão quản gia đã nhìn mình lớn lên từ nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment