Đêm về khuyu, gió núi gào thét.
Mà Tôn Hằng mang bộ đồ màu đen ẩn nấp trên cây, lưng đeo trường đao, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư trong gió.
Ngũ quan cường đại, mặc dù không thể giúp hắn nhìn ban đêm như ban ngày, nhưng nhờ vào một chút ánh sáng mờ nhạt, vẫn giúp hắn có thể nhìn thấy rõ ràng chốt chặn của Tam Hà Bang.
Thân thể đau nhức, nội khí gần cạn kiệt, cũng không chống cự nổi sát cơ lăng lệ đang tuôn trong lòng của Tôn Hằng.
Hai mắt của hắn lạnh lùng vô tình, mà trường đao sau lưng, dường như cũng ảnh hưởng bởi sát cơ của hắn, liên tục run rẩy.
Hắn tới đây, vì muốn giết người.
Hắn đứng bất động ở chỗ này, là chờ người hắn muốn giết xuất hiện,
"Thay ca!"
Phía dưới, có người la lên, đồng thời cũng có giọng nói buông lỏng truyền tới.
Kim Thủy ngậm cây cỏ trong mồm, lảo đảo đi từ trong doanh địa đi ra, dường như hắn còn chưa có tỉnh ngủ vậy.
"Kim Lão Đại, chúng ta nghỉ ngơi trước."
"Ừ, nghỉ ngơi đi."
Kim Thủy xua tay, há miệng ngáp to một cái: "Các huynh đệ, giữ vững tinh thần tập trung cao độ, qua mấy ngày này, khi nào trở về ta sẽ mời khách, lập tiệc!"
"Được!"
"Một lời đã định!"
"Kim lão đại nói lời giữ lời, ta đây có thể chờ."
Mọi người cùng lên tiếng tán thưởng, tiếng cười cũng cuốn đi nổi buồn ngủ trong lòng của bọn họ một chút.
Xa xa, trên ngọn cây.
Khi nhìn thấy Kim Thủy xuất hiện, thì Tôn Hằng co rụt mắt lại, yên lặng nhảy xuống đại thụ.
Rút bảo đao sau lưng đại thụ ra, lăn qua lăn lại trong cỏ, trong đất bùn, hòng che giấu ánh sáng lạnh của nó.
Nhún chân mọt cái, cả người Tôn Hằng phóng ra khỏi núi rừng, đi thẳng đến đường núi hẹp hòi kia.
Lục Địa Bôn Đằng Thuật!
Đây là một môn khinh công đơn giản được người khác công nhận, nội khí xoay tròn dưới chân, làm cho tốc độ chạy trốn của người sử dụng cực nhanh, mà dùng lực càng mạnh, thì tốc độ càng nhanh, cũng không có tác dụng phụ.
Tôn Hằng bước dài tới, bên tay còn vang lên tiếng gió gào thét, lóe lên rồi biến mất, tiếng chân nặng nề của hắn, lúc này đã không còn che dấu nữa mà vang lên trên đường núi này.
"Ai?"
Có người điên cuồng hét lên, nhưng nhanh hơn tiếng hét của hắn, là tên nỏ tới từ trạm gác ngầm.
"Vù…:
Hai luồng ánh sáng lạnh lóe lên rồi biến mất, trong đêm tối thế này, thì không ai để ý thứ này cả.
Mà Tôn Hằng đang bước đi vội vàng, bỗng nhẹ nhàng phát lực, rồi đột nhiên tăng tốc, khiến cho hai cái tên nỏ kia chỉ xuyên qua được tàn ảnh của hắn, chui vào rừng rậm.
Đường núi dốc đứng, mà Tôn Hằng lại từ trên cao đi xuống, nên tốc độ của hắn tăng lên một cách khủng bố.
Một bước của Tôn Hằng phải đi được mấy trượng, thậm chí cơ thể của hắn không thể không nghiêng về phía trước, mang theo gió lớn gào thét, đột nhiên xuất hiện trên đường núi, xuất hiện trước mặt những người đang chặn đường này.
"Cẩn thận!"
Tôn Hằng khí thế hung mãnh, mà mấy người phía dưới thì đã tái mặt lại, mà ám khí của Kim Thủy, đã dần đầu phát động thế công.
Sắc mặt của Kim Thủy lạnh như băng, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy lạnh lạnh xương sống.
Hắn lập tức cắn răng, trong tay xuất hiện vô số phi đao, xẹt ra từng đạo đường cung, thẳng đến người mặc đồ đen đang chạy xuống đường núi này.
"Đinh..."
Phi đao chuyển hướng, va chạm vào nhau, khiến cho mục đích của bọn chúng càng khó đoán.
Mà tên nỏ, Thiết Liên Tử, cũng gào thét phóng tới.
"Hừ!"
Trong khăn bịt mặt màu đen, Tôn Hằng đột nhiên rên lên, đồng thời chuyển động cổ tay, đao quang liên tục lóe lên.
Mặc dù đao pháp không tinh diệu, nhưng lực lượng mạnh mẽ, tốc độ lại nhanh chóng, chuẩn xác chém vào những thanh phi đao này.
"Lách cách..."
Một hồi âm thanh loạn xạ vang lên, những ám khí phóng ra liên tiếp này đã bay về phía sau lưng Tôn Hằng.
Mà Tôn Hằng thì tiếp tục tăng tốc, nhanh chóng chạy tới chỗ chốt chặn đường.
"Thả!"
Tiếng ra lệnh vang lên, vô số cung nỏ từ hai bên bắn chụm tới, dày dặc như lưới, phong tỏa trên không.
Chỉ có điều, người mặc đồ đen này dường như đã sớm biết được chiêu này, hắn nhảy lên rất cao, bám lấy những mũi tên này rồi phóng về phía mọi người.
"Kim đầu, cẩn thận!"
Mà chỗ người mặc đồ đen nhảy xuống, chính là trước mặt của Kim Thủy, sau lưng đã có người điên cuồng hét lên,
Nhưng lúc này dường như Kim Thủy đã bất chấp mọi thứ.
Thân pháp chuyển động, nhẹ nhàng bay lên không, vô số ánh sáng lạnh xuất hiện quanh người của hắn, phóng về phía người mặc đồ đen kia.
Người đi tới khí thế quá mạnh mẽ, Kim Thủy không nghĩ đến việc sẽ đánh chết đối thủ, chỉ mong có thể bức lui hắn, sau đó tập hợp lực lượng mọi người, quần công.
"Phù…"
Mà Tôn Hằng vừa rơi xuống đất thì không dừng lại chút nào, lần nữa nhảy lên cao, sau nhiều lần gia tốc, để cho hắn không thể điều khiển thân pháp nữa, ánh đao bao quanh người, đón lấy từng đạo hàn quang bay tới.
"Bành..."
Đang ở trong không trung, hai bóng người hung hăng đụng vào nhau.
Một người trong đó, thì trực tiếp bay ngược về sau hơn mười thước, mạnh mẽ đâm vào một cây đại thụ, mà cây đại thụ này không chịu nổi lực đâm của hắn, kêu một tiếng răng rắc, gãy làm đôi.
Mà người mặc đồ đen kia, thì nhẹ nhàng rơi xuống đất, chân bước dài, không ngừng lại mà tiếp tục chạy như điên, trong thời gian ngắn đã không thấy bóng dáng của hắn.
"Kim... Kim đầu?"
Tất cả mọi người đều ngốc tại chỗ, có người chần chờ một chút, mới cuống quít chạy về phía Kim Thủy đang nằm dưới cây đã tắt thở từ lâu.
...
Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành;
Chuyện phất y đi, ẩn sâu thân cùng danh.
(4 câu thơ của nhà thơ Lý Bạch trong bài hiệp khách hành.
Mười bước giết một người
Cho nên không đi xa ngàn dặm
Làm xong việc rũ áo ra đi
Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng)
"Sảng khoái!"
Trong rừng núi, Tôn Hằng nhanh chóng chạy như điên, mặc cho gió mạnh quất vào mặt, trong lòng của hắn sảng khoái, để cho hắn nhịn không được mà sôi trào nhiệt huyết lên, ngửa mặt thét dài.
"Oa... Oa..."
Khiến cho chim chóc hoảng sợ, nhao nhao vỗ cánh bay.
Mà cách đó không xa bổng nhiên truyền tới tiếng động lạ, để cho Tôn Hằng nhíu mày lại, yên lặng ẩn vào ngọn cây.
"Cộc cộc…"
Tiến bước chân đi về phía xa xa, dần dần đã không còn nghe được nữa.
"Đắc ý quá cũng không tốt nha!"
Ngổi xổm trên cây, Tôn Hằng âm thầm cười khẽ: "Mình quên mất, lúc này thì Nhạn Phù Sơn, rất loạn."
Chỉ là bây giờ tâm trạng của hắn rất hưng phấn, thoáng suy nghĩ một cái, hắn liền đạp ngọn cây, nhảy về phía vừa phát sinh ra âm thanh lạ kia.
"Bịch!"
Rơi xuống mặt đất, nhìn mấy bộ thi thể đang nằm ở đó, sau khăn che mặt, thì sắc mặt của Tôn Hằng cũng trở nên âm trầm.
"Người của Giang gia?"
Sáu bộ thi thể, hoa văn của quần áo và trang sức, hiển lộ thân phận của bọn hắn.
Mà một người trong đó, nếu như Tôn Hằng không có nhận nhầm, thì là người của Giang gia, nhị lưu cao thủ Giang Thắng Thủ.
Nếu như là ngày thường, thì đây chính là đại nhân vật của Trần quận.
Mà lúc này, hắn lại vô thanh vô tức nằm ở nơi này, ngay cả bị ai giết, cũng không ai biết.
"Là ai? Dám giết người của Giang gia?"
Ngẩng đầu, một ánh lửa ở xa xa nhanh chóng đập vào mi mắt của Tôn Hằng, dường như còn vang lên cả tiếng chém giết.
Trước khi đến, thì Tôn Hằng cũng đã cẩn thận kiểm tra qua địa hình của Nhạn Phù Sơn, mà chỗ lửa cháy này, chính là địa bàn của Tam Hà Bang nhà mình.
Chớp mắt một cái, Tôn Hằng lần nữa di chuyển, chạy về phía ánh lửa kia.
"A!"
Phi Nhạn Điện, lửa cháy hừng hực, chiếu rọi một mảng rừng núi.
Mà bên trong phế tích, mười mấy người của Tam Hà Bang cầm binh khí, vây quanh sáu người, liên tục chém giết.
Mà những người của Tam Hà Bang, rất khác với những người Tôn Hằng thấy ngày thường.
Tuy nhân số bọn họ khong ít, nhưng trong lúc chém giết, sắc mặt rất bình tĩnh tự nhiên, lạnh lùng nghiêm túc, dù cho đồng bạn bên cạnh ngã xuống, bọn họ cũng không có động tĩnh gì, giống như những binh sĩ có kinh nghiệm sa trường dày đặc.
Hơn nữa, dường như bọn họ còn tinh thông một loại trận pháp, dù cho không thể mạnh mẽ tấn công đối phương, nhưng vẫn liên tục chiếm thượng phong.
Mà sáu người bị vây, thì võ nghệ cũng không kém, trong đó còn có một vị nhị lưu cao thủ, nhưng lúc này, người này đã bị thương.
Thậm chí, ngay cả khả năng chạy thoát thân của hắn còn không có.
"Đại ca!"
Mà đám người bị vậy này, có một người bị phế một cánh tay vung mạnh trường đao lên, phẫn nộ rống to: "Ngươi đi mau, không cần lo cho chúng ta!"
Vị nhị lưu cao thủ kia hung hăng lắc đầu: "Không được! Lúc trước chúng ta đã lập lời thế, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng!"
"Đại ca, ngươi đi đi!"
Có người khóc to: "Người nhà của các huynh đệ còn cần người chăm sóc, nếu như chúng ta đều gãy chỗ này, thì các nàng sống sao?"
Vị đại ca kia thoáng chần chờ, mà thế công của Tam Hà Bang dần dần xiết chặt lại, tiếng kêu thét thảm thiết của các huynh đệ liên tục vang lên.
"Đại ca, đi!"
Nhìn thấy không thể kiên trì nổi, thì một người trong năm người còn lại phát lực, điên cuồng xung phong liều chết về phía trước, xé mở một con đường máu cho vị đại ca này."
"A!"
Vị đại ca kia rên lên một tiếng, kiếm trong tay của hắn liên tục lóe lên, thân pháp đột biến, ngay lập tức chém bị thương hai người của Tam Hà Bang, lưng đeo một cái bao, phóng về phía dưới núi.
Tôn Hằng đang đứng ở trên ngọn cây, nhìn thấy cảnh này, trong lòng khẽ động.
Một tên cao thủ lạc đàn bị trọng thương.
Cơ hội!
Khi hắn đang muốn hành động, thì chỗ cây cối cách đó không xa nhẹ nhàng lay động, chí ít có hai nhóm người, đuổi theo hướng người kia chạy.
"A..."
Tôn Hằng đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật là quần ma loạn vũ nha!"
Chỉ là…
Hắn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sau.
Cảm giác này, ta thích!