Ly Thiên Đại Thánh

Chương 140 - Quyển 2 Chương 72: Sợi Tơ

Editor: Wave Literature

Trở về bang phái, đem chuyện gặp người của Thiên Đao Môn và Ma Môn báo lên cho đường chủ,

Tôn Hằng sắc mặt ngưng trọng đi về nhà của mình.

Mấy ngày tiếp theo, hắn giống như biến mất vậy, không lộ mặt qua.

Mấy năm này, có thể nói đây là thời gian vô tư tự tại nhất của Tôn Hằng.

Đan được, công pháp đầy đủ, thực lực cũng liên tục đề thăng, cũng không phải làm mấy công việc lặt vặt.

Để cho hắn quên mất sự nguy hiểm của thế giới này.

Mãi cho đến hôm nay, những nỗi sợ hãi đó đột nhiên nổi lên trong lòng.

Man Môn, đây là thứ mà cả tiên thiên cao thủ đều phải sợ hãi!

Mà bên trong Trần quận có Ma Môn đệ tử ẩn núp, trước kia hắn chỉ có nghi ngờ chứ chưa tin lắm.

Nhưng bây giờ, Tôn Hằng lại có chứng cứ xác thực chứng minh bọn họ đang ở trong đây!

Vừa nghĩ ở cạnh mình có một cái tổ chức khủng bố như vậy, hơn nữa mình còn lộ ra ngoài ánh sáng, khiến cho Tôn Hằng không thể nhẹ nhõm được!

Nếu như có khả năng, khi chưa dùng hết đan được, thì Tôn Hằng chả muốn đi đâu ra ngoài cả.

Nhưng, ngày hắn hẹn với Giang Hợp Đức đã đến.

Miên Nguyệt Lâu.

Chạng vạng tối, sắc trời đen lại, nơi này đã sớm treo đèn lồng, thắp nến.

Thỉnh thoảng có những người mặc quần áo gấm, tốp năm tốp ba đi vào trong đó.

Âm thanh phú quý xa hoa, ở bên trong truyền đến.

Một nhóm năm người của Giang Hợp Đức, chậm chạp đi từ trên xe ngựa xuống, liền thấy được Tôn Hằng đang đeo trường đao chờ trước của Miên Nguyệt Lâu.

Giang Hợp Đức sờ mũi của mình, cổ quái nhìn Tôn Hằng: "Tôn huynh, hôm nay cũng không cần đeo theo đao đâu?"

"Thói quen."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn biển hiệu của Miên Nguyệt Lâu, thở dài trong lòng.

Hai lần hắn gặp người của Ma Môn, đều liên quan tới nơi này.

Cho dù chỉ là trùng hợp, nhưng Tôn Hằng cũng không dám mất cảnh giác.

"Được rồi, tùy ngươi."

Giang Hợp Đức vung tay áo lên, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đi vào thôi!"

"Được!"

Tôn Hằng gật đầu, nhìn quét mấy người, ngoại trừ Diệp Huyền im lặng nãy giờ, thì những người còn lại, đều là những nhân tài kiệt xuất của Giang gia.

"Mấy vị đi theo ta, chúng ta trực tiếp đi vào phía sau, Phán Nhi các nàng đã sắp bắt đầu diễn luyện ca múa rồi."

"Diệp đại hiệp, mời vào trong!"

Đối với Diệp Huyền có thể tới đây, Tôn Hằng hơi ngoài ý muốn, nghe nói vị Tàn Đao này không có ham mê những thứ này, không ngờ hắn cũng bị Giang Hợp Đức kéo tới đây.

"Ừ."

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sắc mặt đạm mạc đi bên cạnh Giang Hợp Đức rồi tiến vào Miên Nguyệt Lâu.

Một đoàn người dọc theo con đường nhỏ, thẳng vào hậu viện.

Trên mảnh đất trống ở giữa hậu viện, lúc này đã được đốt đuốc, mơ hồ có tiếng đàn truyền tới.

Mấy người đi tới gần đó,

Ba vị nữ tử đang cầm nhạc khí chậm rãi đong đưa đi tới, cúi người hành lễ.

"Mấy vị công tử buổi tối tốt lành!"

Ba nữ này đều xinh đẹp quyến rũ, quần áo yếm đỏ, từng người giống như tiên nữ đi ra từ trong tranh vậy, lúc này cùng lúc khom người, tạo nên một cảnh sắc kiều diễm tuyệt vời.

Mà đối với những tiểu công tử của Giang gia lần đầu thấy được cảnh này, thì đây là một cảnh đẹp kinh tâm động phách.

Coi như là Tôn Hằng, thì lần đầu tiên thấy ba người nàng cùng một chỗ, cũng cảm thấy hơi hoa mắt.

Âm thanh hít vào khí lạnh, vang lên bên tai.

Ngay cả vị Tàn Đao Diệp Huyền, cũng cảm thán vài câu.

Đối với những cảnh đẹp mỹ lệ này, luôn giúp cho người ta cảm thấy vui vẻ.

"A, a! Mấy vị cô nương mau đứng lên."

Dừng một chút, Giang Hợp Đức luống cuống tay chân tiến lên nâng: "Chúng ta tới nơi này có hơi đường đột, ba vị… Ba vị không trách là chúng ta đã vui rồi."

Hắn trừng mắt nhìn, lúc này mới để ý ở trước mắt chỉ có ba người.

"Làm sao lại như vậy?"

Thạch Ngọc Thiền cười nhẹ đừng thẳng lên, ôn nhu nói: "Tỷ muội chúng ta diễn luyện cả ngày, nên rất buồn tẻ nha, mấy bị là bằng hữu của Tôn đại ca, nếu như thấy chỗ nào chúng ta diễn chưa tốt, thì mong các vị góp ý cho."

"Được, được!"

Giang Hợp Đức vội vàng gật đầu, nhưng ngay lập tức hắn lại liên tục lắc đầu, nói: "Không phải, ý ta là các vị cô nương biểu diễn, nhất định sẽ hoàn mỹ chứ không có sai sót gì đâu."

Giang Hợp Đức là nhân tài mới nổi của Giang gia, nay lại là một trong tứ đại tuấn kiệt của Trần quận, nên kiến thức rất rộng rãi.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp cảnh này, nên cảm thấy rất bối rối.

"Hì hì..."

Trong ba người có một người cười khẽ, vị Thư Văn có khí chất văn nhã tiến lên một bước, chớp chớp mắt nhìn Diệp Huyền: "Vị này là Diệp đại hiệp đúng không, tiểu nữ tên Thư Văn, gặp qua Diệp đại hiệp."

Mà Diệp Huyền lạnh lùng nãy giờ cũng mở miệng chậm rãi nói, gật nhẹ đầu: "Thư Văn, tên của cô nương rất đẹp, nghe nói các vị ai cũng có sở trường riêng, chắc là cô nương am hiểu thư pháp phải không?"

"Ánh mắt của Diệp đại hiệp rất tốt nha."

Thư Văn cười kiều mị, khí chất của nàng văn nhã, bây giờ lại biến thành kiều mị, càng thêm động lòng người, khiến cho mấy vị công tử của Giang gia đứng ngây người.

"Để ta giới thiệu cho mấy vị, vị này là Phán Nhi tỷ tỷ, nàng am hiểu nhảy múa, nên biên đạo cũng chúng ta đều do Phán Nhi tỷ tỷ chỉ đạo."

"Vị này chính là Thải San muội muội, nàng tinh thông đàn cổ, đàn tranh, là đệ tử đắc ý của Nhạc bà bà, ta rất bội phục nàng."

"A, đúng rồi!"

Thư Văn cô nương hé miệng cười, sau đó áy náy nói: "Hàm Chân tỷ tỷ hai ngày trước bị cảm lạnh, nên không thể đến đây gặp mấy vị, thật sự xin lỗi."

"Không sao hết, không sao hết!"

Một đoàn người liên tục khoát tay.

"Vậy, mời mấy vị công tử ngồi."

Mặc dù ở nơi này không có chỗ ngồi, nhưng cũng có những ghế đá. rồi đình trúc vây quanh nơi các nàng diễn tấu.

Mấy người tùy ý ngồi xuống, không ngại ngùng gì cả.

Thư Văn tự mình dẫn Diệp Huyền tới gần chỗ của nàng, hiển nhiên nàng rất thích vị Diệp đại hiệp này.

Không cần Thạch Ngọc Thiền an bài, Tôn Hằng đã tìm một cái ghế đá, ngồi xuống thưởng thức.

Mà ba nữ thì chuẩn bị sơ một cái, rồi bắt đầu diễn luyện.

Mà các nàng diễn luyện là một cái vũ khúc, giảng thuật một vị tướng quân ra ngoài chinh chiến mà chết, thê tử ở nhà giảng lại chuyện xưa.

Người đóng vai tướng quân là khí chất văn nhã Thư Văn, dáng người của nàng cao gầy, nhướng mày ra vẻ ta đây, ngược lại có thể diễn dịch ra hào khí nơi chiến trường.

Mà mỹ nhân thể tử chính là Thạch Ngọc Thiền, cơ thể mềm mại không xương, đi tới đi lui, kỹ thuật múa ưu mỹ, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cảm giác đáng yêu kiều diễm.

Cho dù đã nhiều lần thưởng thức, nhưng Tôn Hằng cũng không thể không tán thưởng nàng.

Tiếng đàn phối hợp cũng tuyệt diệu, uyển chuyển, ai oán, thê lương, dẫn dắt nội tâm của người xem.

Chỉ tiếc, không có tiếng tiêu của Hàm Chân cô nương, nếu không, thì màn biểu diễn hôm nay còn đạt thêm một tầng cao nữa.

"Bốp bốp… Bốp bốp…"

"Được, quá hay!"

Tiếng vỗ tay, vang lên từ nơi cách đó không xa, cắt đứt màn biểu diễn của ba nữ, cũng cắt đứt dòng cảm xúc của mấy người xem.

"Ai đó!"

Có ba nữ ở đây, nên Giang Hợp Đức không muốn mất hình tượng trong mắt các nàng, nhưng ngữ khí của hắn đã mang theo một chút bất mãn.

"Giang huynh, hai ngày không gặp, không lẽ ngươi quên ta chứ?"

Một người đi từ chỗ tối ra, mặc một cái áo choàng dài, vẻ mặt tuấn lãng, là một trong tứ đại anh kiệt giống Giang Hợp Đức Bạch Y Tú Sĩ Triệu Minh Nghĩa!

Triệu huynh!"

Giang Hợp Đức đứng dậy, giãn lông mày ra, lập tức chắp tay nhìn người đi tới: "Không ngờ Triệu huynh cũng tới Miên Nguyệt Lâu, hay là chút nữa chúng ta làm một ly?"

"Đa tạ ý tốt của Giang huynh, tại hạ cám ơn."

Triệu Minh Nghĩa nhẹ nhàng cười cười, nhã nhặn từ chối lời mời của Giang Hợp Đức, nhìn về phía ba nữ nói: "Ba vị cô nương, ở phía trước có người tìm."

"Này..."

Phán Nhi cứng mặt lại, chần chờ nói: "Triệu công tử, có thể chờ Phán Nhi diễn xong màn nãy không?"

"Không cần!"

Một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng Triệu Minh Nghĩa, khuôn mặt lạnh như băng của Nhạc bà bà lại xuất hiện trong mắt Tôn Hằng.

Nàng nhìn quét toàn trường, ngữ khí lạnh lụng: "Nếu như bọn họ muốn nhìn, thì mấy ngày sau cứ đem tiền đến xem là được."

"Bây giờ, các ngươi đi theo ta!"

"Ngươi..."

Giang Hợp Đức giận dữ, cơ thể run rẩy, muốn nổi giận.

"Giang Công Tử!"

Mà Thải San đang đức bên cạnh hắn vội vàng đứng dậy, ôn nhu khuyên nhủ: "Giang công tử, ngài đừng nóng giận, tỷ muội chúng ta ra phía trước một chút, sau này nếu có thời gian, lại về diễn cho ngài xem tiếp. Còn nhiều thời gian, ngài cần gì phải vội vàng như vậy!"

Giọng nói của nàng nhu nhược, trong đôi mắt còn mang theo khẩn cần.

Khiến cho Giang Hợp Đức mềm nhũn xuống, cuối cùng buông bỏ.

Lập tức vung mạnh tay áo, trầm giọng nói: "Được rồi! Cô nương ở nơi này, thân bất do kỷ, nên ta cũng không muốn ngươi phiền thêm. Ừ, hay là…"

"Được rồi!"

Mà Diệp Huyền đang đứng ở đó không xa lạnh giọng đứng lên: "Nghe cũng đã nghe, nhìn cũng đã nhìn, đi về được rồi."

"A!"

Một đám công tử của Giang gia sững sờ, mà Giang Hợp Đức thì cầu khẩn nói: "Đừng mà, anh rể, lúc này mới được có bao lâu! Chúng ta ở lại một chút, ở lại một chút đi."

"Vậy các ngươi ở lại đi, ta đi về."

Diệp Huyền khoát tay áo, sau đó gật đầu với vị Thư Văn cô nương kia: "Đa tạ cô nương chiêu đãi, ngày khác hữu duyên gặp lại."

"Ừ."

Chẳng biết tại sao, ánh mắt Thư Văn nhìn Diệp Huyền trở nên lấp lánh, lại lộ ra một cổ tình yêu nam nữ.

"Đi!"

Gật đầu, Diệp Huyền cất bước đi, khi cơ thể hắn đi qua Nhạc bà bà, cảm nhận được sợi tơ trên cổ tay của mình dần dần quấn chặt, trong lòng của hắn báo động.

Nàng là người của Ma môn!

Bình Luận (0)
Comment