Editor: Wave Literature
Giang gia, đặt chân ở Trần quận đã mấy trăm năm.
Một khuôn viên có diện tích hơn một ngàn mẫu, xây dựng tầng tầng lớp lớp, hành lang uốn lượn cổ kính, vừa đẹp đẽ xa hoa vừa mang theo một cỗ tuế nguyệt lắng đọng,
Nó đã sừng sững ở nơi này mấy trăm năm, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì rất có thể còn sừng sững lâu hơn nữa.
Nhưng việc ngoài ý muốn, xảy ra rồi!
Trong ngày thường, cái trạch viện lớn như vậy, cho dù người tới người lui đông đúc, cũng được quản lý đâu vào đấy.
Nhưng hôm nay, tiếng bước chân dồn dập, vang lên mọi phía.
Âm thanh bối rối, truyền khắp Giang gia.
Rất nhiều đội hộ vệ, người thủ hộ của Giang gia chạy tán loạn như điên.
"Ra... Ra không được!"
Trước cửa chính, mười mấy tên hộ vệ mang theo mấy người của Giang gia kinh khủng nhìn cửa lớn trước mặt.
Rõ ràng ánh mặt trời mới lên, chiếu rọi một mảng đỏ thẫm trên trời, nhưng trước mặt bọn họ, lại có một lớp sương trắng dày đặc, chậm rãi xuất hiện.
Mà lớp sương mù kia dưới ánh nắng mặt trời không có tiêu tan, nhìn chưa đủ một trượng, nhưng không ai có thể xông qua lớp sương mù này!
Tất cả mọi người đi vào lớp sương mù này, thì chỉ có chạy xung quanh một chỗ, nếu may mắn thoát ra được, cũng sẽ tiếp tục xuất hiện thêm một lớp sương mù khác.
Mà một màn kỳ lạ như vậy, không khiến cho bọn họ ngạc nhiên, mà chỉ là tràn đầy kinh khủng.
Bọn họ điều hiểu, thứ này, đại biểu cho cái gì!
"Chư vị, các ngươi muốn đi đâu vậy?"
Giọng nói nhẹ nhàng, từ trong sương mù truyền tới, một vị nữ tử mặc quần áo bằng lụa trắng, tư thái duyên dáng chậm rãi bước ra.
Đôi chân trần của nàng nhẹ điểm trên mặt đất, hiện ra da thịt bóng loáng trắng nõn.
Áo mỏng, tư thái kiều mị như ẩn như hiện, câu hồn phách của con người.
Một tấm khăn lụa che mặt, chỉ để lộ ra hai con ngươi đưa tình ẩn tình, làm cho người ta khó thể rời mắt.
Mà khi nàng vừa xuất hiện,
Thì những người trước mặt đã ngơ ngẩn, không kìm lòng được mà bước chậm về phía người nữ này.
"A..."
Lụa trắng tung tay, thân ảnh người này vụt qua.
Mười mấy người sau lưng cứng đờ lại, ánh mắt mê mang khôi phục lại tỉnh táo, nhưng ngay lập tức hóa thành kinh hoảng.
"Khạc khạc…"
Cổ họng liên tục chuyển động, nhưng lại không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh.
"Phốc..."
Máu tươi phun ra từ cổ họng bọn họ, tràn ngập xung quanh.
Mà mười mấy người kia, cũng trở nên mềm nhũn, ngã ngổn ngang trên mặt đất, không cử động gì nữa.
"Đáng tiếc, nhiều máu thịt tốt như vậy."
Nhạc bà bà xuất hiện ở trong sân, tiếc nuối quét nhìn toàn sân, sau đó bờ môi mấp máy, thổi nhẹ về phía trước.
"Phù…"
Máu tươi từ cổ họng những người kia đột nhiên dừng lại, sau đó hóa thành sương máu, tỏa khắp trạch viện.
Sau đó, Nhạc bà bà xoay người, nhìn về bốn tên đại hán cao lớn, toàn thân bọc bằng vải đen.
"Đi, đi theo mùi máu tươi, giết thoải mái!"
"Ôi Ôi..."
Âm thanh kỳ quái, từ những người kia vang ra.
Sau một khắc, bóng người trong sân lóe lên, một bóng đen mang theo gió bão, phóng tới sảnh lớn của Giang gia.
"Oanh..."
Tường viện chắc chắn đột nhiên sụp đổ, hiện bốn cái lỗ to.
Mà bốn người này, mở rộng hay tay, hung hăng lao tới những người ở trong nơi này.
"Người nào?"
Có người điên cuồng hét lên, lập tức vung kiếm đánh tới.
"Keng…"
Tiếng kim loại va vào nhau, mà những cây đao kiếm mang theo lực lớn đâm vào bóng đen này, giống như chém vào tinh cương ngàn rèn vậy, gãy thành năm bảy mảnh.
Mà bóng đen kia, thì hồn nhiên duỗi tay ra, bắt lấy một người, rồi đột nhiên xé đôi người đó ra.
"Phốc..."
Trước mặt mọi người, một người đang sống sờ sờ bị xé thành hai mảnh!
Máu tươi văng khắp nơi, ngũ tạng rớt xuống, sát khí vô biên, tuôn ra từ trong bóng đen này, bao phủ bốn phía.
Chỉ một lát, không biết bao nhiêu người co rụt đôi mắt lại, trong lòng kinh hoảng.
"Bành!"
Bóng đen này không để ý tới tâm tình của những người này, thân hình hắn nhảy về phía trước, hai tay múa lên liên tục.
Cơ thể của hắn cường hãn, móng tay sắc bén, có thể so với bảo kiếm, một mạch phóng về phía trước, để lại những tàn thi ở phía sau.
Bốn người xông lên, cùng với sự sụp đổ liên tiếp của tường viện, phòng ốc, thì dàn phòng thủ của Giang gia hộ vệ cũng trở nên tan vỡ.
"A!"
Nhất Lưu cao thủ Phích Lịch Kiếm điên cuồng múa kiếm, ánh kiếm mang theo lửa nóng, bao phủ về bóng đen này.
Cho dù như thế, thì người này chỉ hơi chùn chân một chút, quần áo của hắn bị chém thành năm bảy mảnh, nhưng da thịt bên trong lại không tổn thương chút nào!
"Ôi..."
"PHỤT..."
Hắn vung hai tay lên, tay giống lưỡi đao, nhất lưu cao thủ Phích Lịch Kiếm đã bị chém thành hai mảnh, tàn thi bay ra xa.
"Bọn họ không phải người! Không phải người!"
Tiếng rít gào kinh khủng vang lên, rống lên một tiếng, đã có không ít người lui về phía sau.
Mà trước mắt bọn họ, thì một bóng đen đã bị xé nát hết quần áo, lộ ra một con quái vật bộ lông màu đen, răng nanh nhô lên, hốc mắt không có vật gì!
Bốn con quái vật khủng bố này, bao vây khu này lại, lăn lộn xung quanh, xung phong liều chết, những nơi nó đi qua thì thây nằm ngổn ngang.
Dường như, sức người không ngăn cản được hắn vậy!
"Bí Luyện Cương Thi!"
Nội viện, Giang lão thái gia mấy máy môi, cưỡng ép đè xuống lòng kinh khủng trong lòng, rống to:
"Không phải sợ, đó là Thiết Thi, chỉ cần thoa tinh huyết lên binh khí, là có thể trảm phá được thân thể của nó! Nhanh!"
"Không có tác dụng đâu!"
Bên cạnh hắn, một người trẻ tuổi nhẹ nhàng lắc đầu: "Những tên cương thi này mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, hơn nữa lại có sức mạnh lớn kinh khủng, không biết mệt mỏi, cũng không sợ đánh hội đồng. Chỉ có tinh huyết của nhất lưu cao thủ mới có thể tạo thành một chút uy hiếp cho nó, nếu muốn triệt để giết chết chúng, thì chỉ có tiên thiên cao thủ ra tay mà thôi!"
"Kiếm Nhi!"
Giang lão thái gia quay đầu nhìn đối phương: "Ngươi có thể mang người trong nhà ra ngoài không?"
Chuyện cho tới bây giờ, hắn đã sớm tuyệt vọng, chỉ mong huyết mạch của Giang gia có thể kéo dài xuống.
"Cũng được."
Giang Kiếm ngưng trọng gật đầu: "Trên người của ta có một lá bùa, có thể khám phá hư thật, tuy chậm một chút, nhưng ta cũng có thể thoát ra khỏi trận pháp này."
Người này là Giang Kiếm, mặc dù thanh danh không hiện, mọi người chỉ biết hắn là một vị công tử trầm mặc ít nói của người con thứ tám Giang gia.
Nhưng ở Giang gai, thì địa vị của hắn không kém Giang lão thái gia chút nào!
Thậm chí, nếu so về một khía cạnh, thì hắn còn quan trọng hơn Giang lão thái gia!
Bởi vì, hắn là người duy nhất của Giang gia đời thứ ba có tu chất tu pháp, càng là kiếm sĩ mạnh mẽ nhất của Giang gia!
"Vậy tốt, vậy là tốt rồi!"
Giang lão thái gia gật đầu, cười khổ một tiếng, lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt hắn chỉ còn có chiến ý nồng đậm.
"Kiếm Nhi, ra tay đi! Nếu như có thể, thì ngươi cứ chạy đi!"
"Hi vọng như thế!"
Giang Kiếm nheo mắt lại, tay phải dựng thẳng làm kiếm chỉ, chậm rãi đứng lên.
Trên trời bỗng nhiên trì trệ, im lặng không có tiếng động.
"Xuất!"
"Coong..."
Một cây kiếm lớn từ người Giang Kiếm đâm thẳng lên trời.
Ánh kiếm!
Ánh kiếm quỷ tránh thần lui nhanh như chớp phóng ra từ cây kiếm này.
Ánh kiếm như rồng, trong chớp mắt đã phóng được mấy trăm trượng, uốn lượn xung quanh, xẹt qua một con thiết thi.
"Kẽo kẹt…"
Cùng với tiếng vang này, con thiết thi đang điên cuồng đuổi giết mọi người bỗng nhiên cứng lại, từng khe nứt xuất hiện trên cơ thể của nó, tuôn ra vô số khói trắng.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục, con thiết thi không ai ngăn cản nổi đã bị nổ thành vô số mảnh vụn.
Mà ánh kiếm chém con thiết thi này, cũng chậm hơn rất nhiều.
"Lịch Quang Kiếm!"
Một tiếng thán phục vang lên, trong không trung hiện ra một vật, như chùy, như điện, đột nhiên quấn lấy ánh kiếm kia.
"Tác thần chùy!"
Đôi mắt của Giang Kiếm co rụt lại: "Là đồ của Khưu Vân đạo trưởng."
"Không sai!"
Giọng nói khàn khàn của Nhạc bà bà vang lên, trong bụi mù bay đầy trời, nàng chậm rãi tới gần nơi này, và bên cạnh nàng, là Phong đạo nhân sắc mặt nghiêm lạnh nhìn người Giang gia.
"Phong đạo trưởng!"
Đôi mắt của Giang lão gia tử co rụt lại: "Ngươi cũng gia nhập Ma Môn?"
"Bần đạo cũng là thân bất do kỷ a!"
Phong đạo nhân nhẹ nhàng thở dài, nhìn Giang lão gia tử, chậm rãi nói: "Chúng ta coi như cũng có quen biết, nên ta đên đây tiễn ngươi một chặng!"
Hắn nắm tay lại, lập tức xuất hiện những cơn đao gió giống như cánh sen bao phủ bốn phía, nở rộ trên đầu của những người của Giang gia, như kiếm sắc đảo ngược, làm cho sắc mặt mọi người ở đây trắng bệch, trong lòng kinh khủng.
Mà sau hai người họ, Viên Doanh Tụ mặc quần áo bằng lụa trắng chậm rãi đi vào.
Trên trán của nàng, còn có một dấu ấn kỳ dị, vừa quyến rũ vừa thần dị, mà những nơi nàng đi qua, dưới đất liền xuất hiện một con suối máu chảy xuôi.
Duỗi tay ngọc ra, một thanh đao được làm bằng máu tươi ngưng tụ trong tay của nàng.
Huyết đao ngưng thực lại, là một đao sắc bén không thua gì thần binh cả.
"Giết đi!"
"Ừ!"