Editor: Wave Literature
Nội Vụ Các, bí khố.
Trịnh Lâm An sắc mặt âm lãnh đứng ở giữa sân, buồn bực nói: "Thiếu mất bao nhiêu?"
"Đại bá."
Trịnh Luân thả cuốn sổ trên tay xuống, đau khổ nói: "Ít nhất cũng mất ba phần, trong đó đan được bí tịch lại mất phân nửa!"
"Không!"
Trịnh Lâm An lạnh lẽo nhìn Trịnh Luân: "Không phải là ba phần!"
"A?"
Trịnh Luân sững sờ, nhìn quét toàn trường, đại bá còn chưa kiểm kê, sao biết không phải mất ba phần?"
"Là một nửa!"
Giọng nói của Trịnh Lâm Ân lại vang lên: "Đều là do bọn kia lấy! Chúng ta chỉ bất lực thủ ở đây, chứ không có chạm vào cái gì cả!"
"Hiểu không?"
Hai mắt của Trịnh Luân dần dần sáng lên, lập tức gật đầu, nói: "Hiểu, cháu hiểu rồi!"
...
Trên đường dài, Tôn Hằng chân đạp gió, cơ thể giống như lục bình, ánh đao lóe lên, đã kéo dài hơn mười mét, xuất hiện trước mắt của hai người kia.
"Vù…"
Trước mắt Tôn Hằng đột nhiên tối sầm lại, một thanh đao lớn giống như mảnh ván xuất hiện trong mắt Tôn Hằng, thế như sóng lớn, mang theo kình lực trùng trùng điệp điệp.
Tiêu Vật Vong cầm cự đao trong tay, cầm múa nhẹ như lông hồng, tâm động đao đến!
Tôn Hằng không có né tránh, trong lòng của hắn cũng muốn so đao với đối phương, phát lực, điên cuồng chém ra một đao.
"Đ...A...N...G...G!"
Tiếng vang bén nhọn chói tai, cùng với vô số ánh lửa tóe lên, trong chớp mắt truyền ra khắp con đường này.
Hai người cầm đao, đồng thời lui lại.
Một cơn lốc xoáy xuất hiện, từ hai người lao nhanh ra xung quanh.
Sắc mặt của Tiêu Vật Vong ngưng trọng, tay cầm đao nhẹ nhàng run rẩy, ngạc nhiên nhìn Tôn Hằng.
Sức mạnh thật lớn!
Mà Tôn Hằng,
Tay cầm Vân Long Đao cũng run rẩy, lần đụng nhau hồi này, đối thủ vừa vặn đánh vào điểm yếu của Tôn Hằng, khiến cho hắn không thể thi triển ra toàn bộ sức mạnh.
Mà trên cự đao của đối phương, còn ẩn chứa Cửu Trọng kình khí, cuồn cuộn như sóng biển, tầng tầng lớn lớn tuôn ra từ trên thân đao.
Cho dù thân thể của hắn rất cường hãn, cũng có chút không chịu nổi.
Nhất là kinh mạch trên cánh tay hắn, càng có cảng giác đau đớn truyền tới.
Nội công tâm pháp thật mạnh mẽ!
Đao pháp thật cao minh!
"Đao rất nhanh, uy lực cũng rất lớn!"
Tiêu Vật Vong tay cầm cự đao, nhẹ nhàng thở dài: "Còn trẻ mà đao pháp đã mạnh mẽ như vậy, thật không bình thường. Đáng tiếc, qua hôm nay, trên đời lại mất đi một vị võ đạo anh kiệt!"
Hắn dùng một tay giơ cự đao lên, chỉ về phía xa, sát ý khủng khiếp tuôn ra, trong chớp mắt khóa cứng mọi cử động của Tôn Hằng.
Đối với hắn, thì Tôn Hằng vừa là địch nhân cản đường, vừa là người phế tay của sư đệ mình, tất nhiên sẽ không thể bỏ qua được!
Bị khí thế của Tiêu Vật Vong bức bách, Tôn Hằng há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt vào trong miệng.
"Muốn báo thù cho sư đệ ngươi, thì chỉ dựa vào miệng lưỡi, còn chưa đủ!"
Vân Long Đao dựng thẳng lên, ánh mắt của Tôn Hằng đảo qua hướng tên đao khách vừa chạy đi, hừ nhẹ một tiếng, vội vàng chém ra trường đao.
Khí thế của đối phương cường hãn, hơn nữa còn tinh thông Tụ Khí Thuật, thì nếu như giằng co càng lâu, thì khí thế trên người của Tiêu Vật Vong càng lớn.
Mà nếu cứ bị khí thế áp chế như vậy, thì Tôn Hằng sẽ không phát huy ra được một nửa thực lực.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể Tiên Pháp Chế Nhân (Đánh đòn phủ đầu)!
Tôn Hằng cất bước chém, cơ thể giống như giọt nước lướt trên lá bèo, cơ bắp hoàn mỹ phát lực, trường đao bổ xuống, chiêu thức đơn giản ngắn gọn, không một chút đẹp đẽ nào.
Nhưng rất nhanh, ngoan độc, chỉ cần hai điểm này ra, đối phó đa số địch nhân trên đời, đã đủ.
Nhưng đối thủ của hắn lại là Tiêu Vật Vong!
Đệ tử kiệt xuất của Thiên Đao Môn, cả đời đắm chìm trong đao pháp, đao pháp tuyệt hảo!
Đón đao này, khóe miệng của Tiêu Vật Vong hơi vểnh lên, cơ thể hơi nghiêng, cự đạo giống như chim én, lách vào khoảng trống trên đao của Tôn Hằng, chém tới lồng ngực của hắn.
Bị lưỡi đao của đối phương chỉ tới, Tôn Hằng nín thở, đột nhiên dừng bước, vặn người, vung đao chém mạnh.
Ánh đao sắc bén, mang theo gió mạnh bức tới cổ của đối phương.
Hắn không định đỡ hay né đòn này của đối phương, tính lấy đòn đỡ đòn!
Tiêu Vật Vong nhướng mày, đao thế biến đổi, cơ thể lướt ngang, cự đao chém về phía bụng của Tôn Hằng.
"Loong-coong…"
Nhưng hắn chỉ dừng lại một chút như vậy, cũng bị Tôn Hằng dành lại quyền chủ động, khẽ múa trường đao, khí tức đột nhiên bạo nổ.
Truy Phong Loạn Vũ!
Trong sân, gió mát nổi lên, vô số ánh đao, đánh rớt gió mát, đem Tiêu Vật Vong bao phủ vào bên trong.
Nhanh!
Hơn nữa càng lúc càng nhanh!
Ánh đao phóng nhanh tới, lóe lên ánh sáng chói mắt.
"Hay!"
Điên cuồng hét lên một tiếng, trong đầy trời ánh đao này, một đường đao ảnh cố định, di động trên dưới, nhìn như chậm chạp, lại có thể bao hàm tất cả, bao phủ bốn phía, những nơi nó đi qua, thì ánh đao của Tôn Hằng biết mất.
Trọng Kiếm Vô Phong, Đại Xảo Bất Công!
Nếu như chỉ so về đao pháp, Tôn Hằng có thúc ngựa chạy cũng không bằng vị đệ tử của Thiên Đao Môn này!
Song đao va chạm, vô số tia lửa bắn tung tóe, âm thanh nổ vang liên tục, kình khí như bão táp.
Trên đường dài, ánh đao xoay tròn giống như sóng biển vậy, càng lúc càng gấp, càng lúc càng nhanh.
Gió xoáy hiện lên, cấp tốc va chạm, bụi đất cát đá lao nhanh không dứt, che giấu tất cả mọi thứ ở trong đó.
Cả đường phố này, đã biết thành tối tăm mù mịt.
"Đỡ lấy!"
Trong sân, Tôn Hằng đột nhiên kêu lên, trường đao chớp lóe, từng chiêu từng chiêu bức đối phương vào chỗ hiểm, mà còn về phòng ngự của bản thân, thì hắn lại không quan tâm tý nào.
Lại là chiêu này!
Sắc mặt của Tiêu Vật Vong trầm xuống, nhẹ nhàng lật cự đao, kình khí mênh mông tuôn ra khắp nơi, đập tan ánh đao, sau đó vỗ vào ngực của Tôn Hằng.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, sắc mặt của Tiêu Vật Vong đột nhiên biến đổi.
Không tốt!
Thấy một đao của mình đánh trúng Tôn Hằng, cũng không có đánh bay được hắn như mình tưởng tượng, chân của Tôn Hằng giống như cắm rễ xuống đất vậy, đứng ở chỗ cũ không chút sứt mẻ.
Chỉ có một thứ khác biệt nhất, là sắc mặt của Tôn Hằng hơi tái đi một chút mà thôi.
Trong đôi mắt của Tiêu Vật Vong chỉ thấy Vân Long Đao nhảy dựng lên.
Sau đó bảy đốm ánh sáng lạnh hiện lên rồi nổ tung.
"Nghịch Phong Thất Sát thức!"
"Bành!"
Tiếng nổ lớn, cứ thế sinh ra, một luồng khí xoáy, ầm ầm hiện lên.
Rồi đột nhiên, cùng với một tiếng hét điên cuồng, một thanh cự đao đột nhiên bay từ bên trong bay ra, rớt xuống mặt đất.
Phia sau người của Tiêu Vật Vong thì hiện lên một vầng sáng màu hồng, đánh vỡ ánh đao trong sân, bỏ chạy về phía xa xa.
Tốc độ của hắn cực nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Tôn Hằng đứng ở chỗ cũ, nhíu mày nhìn về phía Tiêu Vật Vong vừa biến mất.
Tên này vừa dùng một loại chiêu thức gì đó, thiêu đốt máu trong cơ thể, tương tự với Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật của mình, có điều cái này chỉ gia tăng tốc độ của hắn.
Loại tốc độ này, Tôn Hằng không đuổi theo kịp!
Nhưng mà, trước khi đi hắn cũng dính mấy phát đao của mình, đao chém vào trong gân cốt, cho dù hắn muốn chạy, cũng chạy không xa được!
Lắc đầu, quét mắt nhìn một vật rơi dưới đất, khiến cho hắn ngẩn ngơ.
Trên mặt đất, vải rách rơi tứ tung, trên đó còn nhuộm đỏ máu tươi.
Trong đó có một tấm tơ lụa vô cùng hấp dẫn sự chú ý, chi chít hoa văn, dường như là một tấm địa đồ.
Vật này rơi từ trên người của Tiêu Vật Vong rơi xuống, có thể được hắn mang theo bên người, chắc chắn thứ này không đơn giản.
Tôn Hằng xoay người, nhặt tấm lụa này lên.
Mà trên đó, vẽ một tấm bản đồ.
Nhưng mà, tấm bản đồ này cũng không hoàn chỉnh, chỉ có một nửa tấm.
Đây chắc hẳn là bản đồ kho báu của Võ Minh.
Còn một nửa tấm bản đồ khác, thì bọn họ đau khổ tìm trong bí khố của Tam Hà Bang mà không tìm ra.
Hơi hơi trầm ngâm, Tôn Hằng đem nửa tấm bản đồ này cất kỹ.
Bận việc nửa ngày, chém giết một hồi, lại không có thể đoạt được thứ gì, nhưng trên mặt của Tôn Hằng lại không có vẻ thất vọng gì cả.
Hắn là hộ pháp của Chấp Pháp Đường, quanh năm truy nã xử lý chuyện trong bang, nên rất am hiểu biện pháp truy tung.
Mà vị đao khách kia, từ lúc hắn rút đao, thì tên đó đã bị hắn hạ bột phấn truy tung, hồi sức một chút rồi đuổi theo cũng không muộn.
Nhưng mà, trước đó, còn có một chuyện cần xử lý.
"Đi ra!"
Hét to một tiếng, Tôn Hằng vặn người cất bước, xông đến bên cạnh, vung đao chém liên tục.
"Ầm ầm..."
Trong tiếng nổ mạnh, một căn phòng bỏ hoang sụp đồ, hai bóng người xinh đẹp bắn ra từ bên trong.
Bóng hình xinh đẹp bay về phương xa, hiện rõ thân ảnh, là một cặp nữ tử sinh đôi diễm lệ giống y đúc nhau.
Là hai vị Ma Môn đệ tử vừa mới vây công hắn hồi nãy!
Chỉ có điều, lúc này sắc mặt của các nàng hoảng hốt, một thân chật vật, cũng không còn ưu nhã như trước.
Xem ra, tình thế ở bên tổng đà của Tam Hà Bang đã biến hóa, Ma Môn đã bị đẩy lùi, mới để cho các nàng chạy trốn như vậy.
"Hai vị cô nương, lại gặp nhau rồi, hai vị tính đi đâu thế?"
Nhìn thấy hai người, Tôn Hằng không tự chủ được mà nở nụ cười, trước đó không lâu bọn họ vừa mới hỏi mình như vậy, bây giờ mình lại hỏi lại bọn họ.
Phương xa, có tiếng hò hét truyền đến.
"Đuổi bắt Ma Môn yêu nhân, sẽ có thưởng lớn!"
Hai nữ đứng ở cách đó không xa, hai mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Tôn Hằng rồi cười khan một tiếng, bóng người lóe lên, lập tức bỏ chạy về phía sau.
"Muốn chạy sao?"
Khóe miệng của Tôn Hằng hơi vểnh lên, kêu lên một tiếng khó chịu, cất bước đuổi theo.
Ba người một đuổi hai chạy trốn, thân pháp cực nhanh, chỉ trong chốc lát, đã tới gần cửa thành.
"Bành!"
Các đó không xa, hai bóng người phóng tới bên này.
Người ở trước mạnh mẽ đâm tới, dường như đang hoảng hốt chạy bừa, nhảy vào một căn nhà, đụng vào một căn phòng, mang theo những đồ vật trong đó chạy vọt ra ngoài, vừa vặn ngăn đường chạy của hai nữ kia.
"Tránh ra!"
Hai nữ khẽ kêu lên, ruy băng mang theo lực lớn bay nhanh như chớp tới.
"Xoẹt xẹt..."
Ánh đao lóe lên, ruy băng bị chém đứng, hai phe cũng nhảy ra hai bên.
Mà hai người đuổi theo bọn họ, cũng nhảy vào trong khu nhà này, đứng nhìn nhau.
"Diệp đại hiệp?"
"Tôn Hằng?"
"Triệu Minh nghĩa!"
Ánh mắt của bọn họ chuyển động, trong sân yên tĩnh.