Ly Thiên Đại Thánh

Chương 156 - Quyển 2 Chương 88: Đề Thăng

Editor: Wave Literature

Thời quan qua đi cảnh vật thay đổi, một gia tộc từng huy hoàng nhất thời ở Trần quận như Trương gia đã bị diệt gần mười năm.

Nhưng những tin đồn về Trương gia chí bảo Cửu Khiếu Bảo Châu, vẫn lưu truyền trong giới giang hồ của Trần quận.

Tin đồn rất nhiều.

Nhưng chúng đều giống như, như trong truyền thuyết, được Cửu Khiếu Bảo Châu, là giống như được thêm một vị nội khí viên mãn cao thủ!

Hai mạch Nhâm Đốc được xưng là Thiên Địa Kiều, một khi đả thông, chính là nội khí viên mãn, có hi vọng trùng kích tiên thiên.

Một bước này, ngăn cản đa số người tập võ, cho dù những tên thiên kiêu danh chấn thiên hạ, cũng phần lớn dừng bước ở đây.

Tay cầm Cửu Khiếu Bảo Châu, cảm xúc của Tôn Hằng phập phồng.

Bảo Châu thần dị, lại dễ sử dụng, chỉ cần đưa nội khí vào bên trong là được.

Thời gian gần đây, hắn luôn lấy nội khí của bản thân nuôi dưỡng Bảo Châu, đến ngày hôm nay, mới sinh ra cảm ứng.

Ổn định tâm thần, Tôn Hằng tay cầm Cửu Khiếu Bảo Châu, chậm rãi rót nội khí vào.

Mắt thường có thể thấy, cái Bảo Châu này không gió mà bay, nhẹ nhàng chuyển động trên bàn tay của Tôn Hằng.

Bỗng nhiên...

Bảo Châu đột nhiên trầm xuống, Tôn Hằng thì cảm thấy, có một cảm giác vô hình chạy dọc theo đường kinh mạch trên bàn tay của hắn, chảy vào bụng, rồi treo ở giữa đan điền.

Tê... Tê...

Âm thanh không khí chuyển động rất nhỏ vang lên, đan điền trong cơ thể của Tôn Hằng sinh ra một lực hút thật lớn.

Lực hút này này giống như mạng nhện, bao phủ kinh mạch toàn thân.

Nội khí như sóng biển, bị lực hút này lôi kéo, giống như trăm sông đổ về một biển dũng mãnh lao tới viên bảo châu đang ở trong đan điền của Tôn Hằng.

Rầm rầm...

Sóng âm ngày càng lớn, cuối cùng biến thành sóng biển.

Tất cả nội khí dũng mãnh truyền vào đao điền, sau đó chui dọc vào trong Cửu Khiếu Bảo Châu, không để lại một chút nào.

Mất hết nội khí, một loại cảm giác bất lực, trống rỗng, nỗi lên trong lòng của Tôn Hằng.

Mà không đợi hắn phản ứng, thì viên Bảo Châu ở trong đan điền của hắn đột nhiên chuyển động,

chín cái lỗ trên bảo châu giống như chín dòng suối mát, bắt đầu tuôn ra nội khí dạt dào.

Nhưng khác với những nội khí vừa rót vào khi nãy, những nội khí này mang theo một quầng sáng năm màu, hơn nữa Tôn Hằng có thể cảm giác được, luồng nội khí này tinh thuần hơn ban đầu rất nhiều!

Mà những nội khí mới sinh ra này không vận chuyển dọc theo kinh mạch, mà tuôn ra giống như suối vậy, tuôn ra khắp kinh mạch toàn thân.

Bao gồm cả thứ mà người đời xem là rãnh trời hai mạch Nhâm Đốc!

Không có trắc trở, tất cả đều tự nhiên, mà quầng sáng năm màu kia, nhẹ nhàng đả thông từng cái kinh mạch.

Nội khí chảy xuôi khắp toàn bộ kinh mạch, sau đó chạy lại về đan điền, giống như thủy triều lên.

Mà sau khi đả thông hết tất cả kinh mạch, thì quầng sáng năm màu này cũng dần dần tiêu tán.

Tôn Hằng cảm giác lại có thể chưởng khống nội khí của mình!

Rõ ràng!

Một loại rõ ràng mà trước giờ chưa từng có, tựa như có thể thao túng toàn bộ nhục thể của mình vậy, khả năng vận chuyển nội khí ở kinh mạch cũng trở nên thông suốt toàn bộ.

Tinh thuần!

Nếu như so sánh, thì ba phần nội khí lúc trước, sợ là không bằng một phần nội khí của hôm nay!

Nếu như bây giờ dùng nội khí thi triển chiêu thức, thì uy lực sẽ trở nên cường hãn hơn rất nhiều, cùng cảnh giới không ai có thể địch lại!

Khó trách Trương Huyền Nghiệp tuổi còn trẻ mà lại có thực lực cường hãn mạnh mẽ như thế!

Tôn Hằng cuồng hỉ, lập tức vận chuyển Thiếu Dương Thần Công, thao túng nội khí, phóng về phía những kinh mạch vừa được đả thông.

Hắn cảm giác được, từ khi quầng sáng năm màu kia vừa biến mất, thì những kinh mạch được đả thông cũng chậm rãi khép lại.

Lúc này chính là lúc thừa thắng xông lên, kiếm thêm chiến lợi phẩm!

Đường kinh mạch thứ ba, chậm rãi căng ra, ổn định, nội khí tuần hoàn không ngớt.

Đường kinh mạch thứ tư!

Đường kinh mạch thứ năm!

Nội khí bắt đầu hết sức, những đường kinh mạch đằng sau ngày càng khó đả thông hơn, dù cho nội khí tinh thuần hơn, kinh mạch buông lỏng, nhưng một khi trùng kích lại, thì cũng trở nên khó khăn vô cùng.

Rất lâu, có lẽ là một ngày, cũng có thể là ba ngày.

Cơ thể của Tôn Hằng đã truyền tới cảm giác bất lực hư thoát,

Có điều, lần trùng kích này, cũng kết thúc rồi.

Những kinh mạch đã bị đả thông một lần rồi, thì lần trùng kích sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cho dù là hai mạch Nhâm Đốc, chỉ cần nội khí đủ hùng hậu, là có thể thông suốt, không cần phải cẩn thận, khó khăn như những lần trùng kích trước nữa.

Khó trách, Cửu Khiếu Bảo Châu nhập vào cơ thể sẽ thông suốt kinh mạch toàn thân, nên sẽ tạo ra một vị nội khí viên mãn cao thủ!

Có điều, những luồng khí kỳ lạ trong vật này, phải ôn dưỡng rất lâu mới có thể tiếp tục xuất hiện, nếu không thì Trương gia đã có thể đào tạo ra vô số nội khí viên mãn cao thủ rồi?

"Phù!"

Thở dài một hơi, cảm thụ được nội khí tinh thuần như sóng biển đang vận chuyển trong kinh mạch, khiến cho Tôn Hằng nở nụ cười.

"Kế tiếp, là Kim Thân Công!"

Mở hai mắt ra, ở bên cạnh Tôn Hằng có mấy cái hộp gỗ, những thứ này, là linh quả hắn góp nhặt được trong những năm gần đây.

Mặc dù không quý hiếm mấy, nhưng đa số đều thuộc loại đắt tiền, hắn phải dùng toàn bộ gia sản, cùng với cống hiến trong suốt bốn năm, mới đổi được những vậy này.

Mà lúc này, là lúc sử dụng!

Mở hộp gỗ ra, ba quả trái cây màu xanh xuất hiện trước mắt Tôn Hằng.

Quả này, tên là Như Thanh Tảo, có thể cường tráng nội khí, cường hóa thân thể.

Ngoài ra còn có, Sa Đường Hoa, hoa này có độc, nhưng nếu ăn nó mà không chết, thì sẽ có công dụng cường hóa thân thể.

Lịch Mộc Thụ Tâm, cứng rắn khó nhai, không dễ tiêu hóa, nhưng cũng có công dụng cường hóa thân thể, nghe nói những người dân ở Tây Lương có được thân thể cường hãn, cũng do bọn họ thường xuyên ăn cái này.

"Xoạch..."

Một quả trái cây bị Tôn Hằng ném vào miệng, nhẹ nhàng nhai vài cái, liền nuốt vào bụng.

Ba quả Như Thanh Tảo, rồi tất cả linh quả, đều bị Tôn Hằng nuốt vào trong bụng.

Khí nóng tuôn từ trong bụng, truyền khắp xương cốt tứ chi, chỉ vài cái chớp mắt, cơ thể của Tôn Hằng đỏ lên, khí nóng từ trong cơ thể tỏa ra ngoài.

Dạ dày truyền tới cảm giác không thoải mái, để cho Tôn Hằng khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt của hắn trở nên kiên định, toàn lực vận chuyển Kim Thân Công.

Kim Thân Công tầng thứ sáu, khiến cho da của Tôn Hằng hiện ra một quầng sáng màu vàng nhạt, màu da như đồng cổ, giống như được làm bằng Tinh Cương vậy, nhìn từ xa xa, thì thấy Tôn Hằng giống như một bức tượng chiến thần.

"Bành!"

Mặt đất lún xuống, hai chân của Tôn Hằng đã lún trong mặt đất làm bằng đá xanh cứng rắn.

Vận chuyển Kim Thân Công, hai chân di chuyển, sàn nhà cứng rắn lúc này lại mềm giống như bùn đất vậy, chậm rãi nứt ra, sụp xuống, không ngăn được bước chân của Tôn Hằng.

Dưới sự khống chế tỉ mỉ, thì cơ thể của Tôn Hằng, như hóa thành một con thú lớn tham lam, giống như một cái lỗ đen, điên cuồng hấp thu chân khí trong cơ thể, năng lượng mà dược vật mang lại.

"Răng rắc sát..."

Âm thanh rung chuyển của cơ bắp vang lên trong cơ thể, rồi âm thanh chuyển động của ngũ tang, cũng liên tiếp vang lên như sấm rền.

Cắn nuốt những nội khí tinh thuần, khiến cho cơ thể Tôn Hằng dường như uống phải thuốc kích thích vậy, không ngừng phát sinh biến hóa, cường độ Kim Thân Công không ngừng đề thăng.

Tầng thứ sáu trung kỳ.

Hậu kỳ!

Mà tầng sáng màu vàng nhạt ở bên ngoài dần dần biến thành thực chất, quầng sáng không tan rã, mà ngưng tụ ngoài cơ thể, chỉ hơi hơi lay động một chút, sắp nối thành một mảnh.

Một khắc sau.

Tiếng sấm rền cuồn cuộn từ trong cơ thể Tôn Hằng truyền ra ngoài, ngày càng vang, giống như tiếng sấm trên chín tầng trời, đánh xuống bên cạnh hắn vậy.

"Ầm…"

Một tiếng nổ vang, cơ thể Tôn Hằng đang di chuyển đột nhiên chậm lại, hai chân lún xuống đất, mặt đất xung quanh chấn động, ầm ầm bùng nổ.

Đá lớn bị đánh bay lên, bụi mù văng bốn phía!

Trong căn phòng đầy bụi mù này, một vầng sáng màu vàng đứng sừng sững ở trong đó, cho dù bụi bặm bay đầy trời, cũng không thể che được vầng sáng này.

Mà vầng sáng màu vàng kia.

Tràn đầy cảm giác Bất Hủ, Siêu thoát.

Kim, đại biểu cho Bất Hủ.

Kim Thân Công, cho tới hôm nay, mới xứng với tên của nó!

Tầng thứ bảy!

Đạt thành!

...

Tam Hà Bang tổng đà.

Trong một chỗ sâu thẳm tối om, tiếng xích sắt va vào nhau liên tục vang lên.

Một cây đuốc được người đốt, hiện ra ngọn lửa màu hồng, chiếu sáng không gian tăm tối này.

Đây là một cái nhà tù.

Phía dưới là nước chảy, dòng nước đen kịt, càng phát ra một mùi tanh tưởi gay mũi.

Xung quanh đều là tường đá, không biết dày mấy phân, từng sợi khóa sắt, từng cái móc sắt, giắt trên tường đá.

Những móc sắt này rất sắc bén, trên đó còn có vết máu, không biết đã tra tấn biết bao nhiêu người, lóe lên ánh sáng khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

"Bịch!"

Một bóng người cầm đuốc nhảy từ trên cao xuống, ánh sáng chiếu rọi, rơi vào bóng người đang kề sát vách tường.

"Ách..."

Một âm thanh yếu ớt, vang lên từ trong mái tóc dài che hết khuôn mặt.

Âm thanh vang đi vang lại trong cái nhà tù này, lộ ra một cảm giác thê lương.

Đây là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân dáng người tuyệt diệu!

Cho dù máu tươi chảy đầy người nàng, bả vai nàng còn bị móc sắt xuyên qua, xương cốt tứ chi bị đập vụn, nhưng vẫn không thể làm lu mờ bóng hình xinh đẹp này.

"Viên Doanh Tụ."

Người cầm đuốc trong tay tướng mạo đoan trang, khí chất bất phàm, là bang chủ của Tam Hà Bang Dư Tĩnh Thạch.

Nhưng mà lúc này, sắc mặt của hắn rất khó coi, khí tức cũng không còn hùng hậu như ngày xưa nữa.

"Ta hỏi ngươi thêm một lần nữa, thương thế trên người của ta, có cách nào chữa khỏi không?"

"..."

Một mảnh trầm mặc.

Rất lâu sau, giọng nói khàn khàn mới phát từ trong miệng Viên Doanh Tụ đang bị xích trên tường đá này.

"Những thứ nên nói, ta cũng nói rồi."

"Tuy Thôn Nguyên Công có thể khiến người khác điên cuồng, cần phải dùng máu tươi để áp chế, nhưng lại có thể tiêu hóa Huyết Sát Dị Lực trong cơ thể của ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?"

"Chỉ cần có đầy đủ máu tươi, ngươi liền có thể sống thêm bảy tám năm mà không có chuyện gì, thậm chí, càng lâu…"

"Đương nhiên..."

Viên Doanh Tụ nhẹ nhàng ngẩng đầu, hai hốc mắt của nàng, đã biến thành hai lỗ thủng đen kịt.

Hai dùng đôi mắt mù của mình nhìn Dư Tĩnh Thạch, cười lạnh: "Ngươi cũng có thể không trị, chỉ cần buông tha một thân công lực, là có thể bảo toàn tính mạng."

"Ha ha…"

"Cái này… Ngươi phải tự lựa chọn!"

Bình Luận (0)
Comment