Editor: Wave Literature
Lúc này, vì người chủ trận là Ma Vân thượng nhân chết, nên cơn lốc trên không trung đã tiêu tán, gió lốc cũng biến mất, chỉ còn lại hơn mười cây cờ trận đang lẻ loi ở trên mặt đất.
Cách đó không xa, Dư Tĩnh Thạch nhẹ nhàng vung nhuyễn kiếm, thân kiếm quấn xung quanh eo hắn, hóa thành một mảnh vải mềm quấn quanh hông, có thể thấy được chuôi kiếm làm bằng ngọc nằm ở đầu mảnh vải này.
"Đồ vô dụng!"
Quét mắt nhìn mấy cổ thi thể trước mặt Tôn Hằng, hắn lạnh lùng lắc đầu, duỗi ra một tay, thi thể của Ma Vân thượng nhân đang nằm trên đất bay vào trong tay của hắn.
Kình khí trong tay hắn chảy ra, bao trùm thi thể.
Trong mắt của Tôn Hằng, thi thể của Ma Vân thượng nhân, đột nhiên tuôn ra vô số sợi huyết khí, lặng yên chui vào lòng bàn tay của Dư Tĩnh Thạch, biến mất.
"Phù phù!"
Thi thể ngã xuống, thi thể to lớn của Ma Vân thượng nhân, bị hút khô lại, nổi lên xương sọ.
Tôn Hằng nhíu mày, bình tĩnh nói: "Công pháp của Ma Môn."
"Ta cũng bất đắc dĩ mà thôi."
Dư Tĩnh Thạch bỏ thi thể xuống, đối mặt với Tôn Hằng, khoan thai thở dài một tiếng, nói: "Là hắn ra tay với ta."
Tôn Hằng im lặng, lúc đó chỉ có hai người các ngươi, nói với ta thì ta có tin không?
"Tôn Hằng, ngươi rất tốt!"
Dư Tĩnh Thạch chỉ thuận miệng nói, còn về Tôn Hằng có tin hay không, thì hắn cũng không thèm để ý.
Sau đó hắn quét mắt nhìn mấy cỗ thi thể của Huyền Giáp Vệ Sĩ đang nằm trên đất, nghiêng đầu nói:
"Có thể giết được bọn hắn, thì chắc Kim Thân Công của ngươi đã tiến giai tầng thứ sáu nhỉ? Chỉ có nhiêu đó tuổi mà có thể lên tới tầng thứ sáu, thiên phú của ngươi quả thật làm cho người khác thán phục!"
"Bang chủ."
Tôn Hằng đứng ở xa xa nhìn lại, muốn dĩ hòa vi quý: "Chuyện hôm nay, ta sẽ coi như chưa thấy qua, được không?"
Hiển nhiên, hắn đang muốn nhượng bộ, để khỏi phải đánh một trận.
Dù sao Dư Tĩnh Thạch cũng tấn cấp tiên thiên nhiều năm, vũ kỹ tinh xảo, thực lực sâu không lường được, mà Kim Thân Công của hắn, mới vừa tiến vào tầng bảy mà thôi.
Hai người chém giết, Tôn Hằng cũng không có bao nhiêu phần thắng.
"Coi như chưa thấy?"
Dư Tĩnh Thạch cúi đầu,
Cười khẽ, sau đó đó: "Ta có thể tin ngươi sao?"
Tôn Hằng mở miệng, nói: "Bang chủ yên tâm, tại hạ cũng không phải kẻ lắm miệng. Nếu như ngươi vẫn chưa yên tâm, thì sau khi trở về thì ta sẽ rời khỏi Trần quận, thế nào?"
"Vậy ngươi cảm thấy..."
Dư Tĩnh Thạch ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về Tôn Hằng tràn đầy giễu cợt: "Ngươi cảm thấy, ta có tin ngươi không?"
Đôi mắt của Tôn Hằng co rụt lại, trong lòng trầm xuống.
"Xem ra, bang chủ vẫn muốn đánh một trận với ta!"
"Đánh một trận?"
Dư Tĩnh Thạch nhíu mày, buồn cười nói: "Ngươi cảm thấy ngươi đủ tư cách không?"
Vù!
Thân ảnh hắn lóe lên, Dư Tĩnh Thạch đang cách Tôn Hằng mười trượng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Khí thế của hắn mênh mông, sắc mặt lạnh nhạt, như thần linh xem chúng linh, trong con ngươi của hắn không có điểm bận tâm gì cả, ánh mắt hắn nhìn Tôn Hằng, như đang nhìn một người chết.
Nhưng hắn cũng không dám khinh địch, vừa ra tay, chính là ra toàn lực, tiếng sấm rền cuồn cuộn, như trời phạt, uy áp của nó, làm cho người khác kinh hãi.
Trong đôi mắt của Tôn Hằng, thì một chiêu này của Dư Tĩnh Thạch, chậm chạp vô lực, nhưng hắn lại cảm giác được, một chiêu này, nhanh như điện, uy áp cương mãnh lăng lệ.
Loại cảm giác quỷ dị này, càng làm cho Tôn Hằng sinh lòng chần chờ, không biết phải ứng phó như thế nào.
Nín thở, tập trung, hắn không có tính tới chiêu thức biến hóa của đối phương, cơ thể run lên, dùng hết lực lượng toàn thân đánh ra một chưởng, đập tới trước mặt.
Cơ thể của Tôn Hằng như rồng, linh động như cây roi, một tay giơ lên, không khí nổ vang một tiếng.
Đại Suất Bi Thủ!
Đây chỉ là một chiêu thức cấp thấp, khả năng vận kình phát lực cũng không thuộc loại tốt, nhưng trong tay của Tôn Hằng, thì chiêu này đạt tới cảnh giới xuất thần.
Chưởng kình như núi, uy áp che khuất bầu trời, tay vỗ một cái, xuất hiện bóng mờ bao phủ bốn phương, lực lượng cường hãn, khiến cho không khí trước người của Tôn Hằng trở nên nhỏ bé.
Dư Tĩnh Thạch đứng mũi chịu sào chưởng này, hắn nhướng mày, chưởng kình biến hóa như điên, song chưởng chạm vào nhau.
Bành!
Chỉ một lát, kình khí đè nén vào nhau, xuất hiện lay động, một luồng sóng khí vô hình ngay lập tức phóng ra mấy trượng, xoáy lên bụi mù, bay đầy trời.
Kình khí trong sân cũng tràn ra bốn phía, hiển thị ra khả năng chưởng khống sức mạnh của hai người, đã đạt tới trình độ viên mãn.
Trong khi dùng lực đối địch, không có lãng phí một chút sức mạnh nào cả!
Song chưởng đụng nhau, hai người lùi về sau năm bước, bầu không khí trong sân yên lặng.
Dư Tĩnh Thạch nheo mắt lại, gắt gao nhìn Tôn Hằng, gằn giọng nói từng chữ: "Kim Thân Công, tầng thứ bảy!"
Tầng thứ bảy Kim Thân Công, có thể so với Tiên Thiên!
Coi như là thiên phú kinh người như Phùng Tử Ngọ, tu luyện cả đời chỉ đạt tới tầng thứ sáu viên mãn.
Mà Tôn Hằng, bây giờ mới vừa đầy hai mươi tuổi mà thôi!
Chỉ nghĩ như thế, hắn đã bắt đầu cảm thấy khiếp sợ!
Mà Tôn Hằng, thì nở nụ cười, nói: "Thì ra Dư bang chủ còn bị thương, khó trách ngươi lại bất chấp tất cả để tu luyện công pháp hút máu người của Ma Môn."
Trên người của Dư Tĩnh Thạch có thương tích, bình thường thì sẽ không ai nhận ra.
Nhưng hai người vừa giao thủ, dùng toàn lực ứng khó, khiến cho Dư Tĩnh Thạch không thể áp chế vết thương được nữa.
"Đúng là ta có bị thương."
Dư Tĩnh Thạch nhìn chằm chằm Tôn Hằng, sự chấn kinh trong mắt của hắn biến mất, hóa thành ngưng trọng cùng với vô tận sát cơ( Chủ ý giết người).
"Nhưng đối phó với ngươi, đủ rồi!"
Lời này còn chưa dứt, vô số ánh kiếm đã lóe lên trong sân.
Vút Vút...
Trên trăm ánh kiếm, giống như mưa rào, tuôn tới Tôn Hằng, ánh kiếm sắc bén, làm dậy lên gió lớn, kéo ra từng vết nứt thật sâu trên mặt đất.
Xuyên Không Phá Vân Thất Thất Tứ Thập Cửu Thức!
Kiếm pháp của Dư Tĩnh Thạch, lăng lệ khó ngăn cản, hơn nữa nhuyễn kiếm có thể uốn lượn chuyển hướng tùy ý, khó đối phó hơn những cây kiếm thường nhiều.
Ánh kiếm, cát bay đá chạy, bụi mù nổi lên bốn phía, càng có sát khí dày đặc, đập vào mặt Tôn Hằng.
Giống như Tôn Hằng suy đoán, thì sở trường của Hỗn Nguyên Thủ, không phải ở trong chưởng pháp!
Mà là kiếm pháp!
Đối diện với kiếm này, nụ cười trên mặt của cũng biến mất, chỉ còn lại ngưng trọng cùng cảnh giác.
Ánh kiếm bay tới người, Tôn Hằng đang đứng ở chỗ cũ cuối cùng cũng phản ứng.
Hắn khẽ vươn tay, dựng thẳng hai tay lên, như trường đao, cơ thể của hắn giống như rồng, chưởng đao xé gió, trong chớp mắt chém ra mười đường đao!
"Đinh đinh... Đương đương..."
Âm thanh kim loại va vào nhau vang lên, một số ánh lửa bắn tung tóe, rơi vào trên đá núi, khiến cho đá núi lõm thành từng lỗ đen kịt.
Kim Thân Công tầng thứ bảy, đủ để cho cơ thể của Tôn Hằng, không sợ Thần Binh Lợi Khí chém!
Kiếm của Dư Tĩnh Thạch, nhanh, hung ác, ánh kiếm lăng lệ, người thường chỉ cần nhìn vài lần, liền trở thành đui mù.
Mà chưởng đao của Tôn Hằng, thì lại đơn giản vô cùng, lại tinh chuẩn!
Mỗi một chưởng đao, đều tinh chuẩn chém vào điểm yếu của ánh kiếm, mỗi lần xuất đao, đều đơn giản vô cùng.
Co cơ thể lại, phát lực, xuất đao.
Đao vừa ra, ánh kiếm liền bị phá!
Giờ phút này, Tôn Hằng áp chế đối thủ của mình, đem sự lĩnh ngộ công phu quyền cước của mình, kết hợp với Trảm Phong Đao Pháp, khiến cho chiêu thức của hắn rất tinh diệu.
Đao và kiếm chạm vào nhau, tỏa ra ánh sáng như tuyết, tia lửa bắn tung tóe, trong sân chỉ thấy ánh đao ánh kiếm, chứ không thấy bóng người.
Sắc mặt của Dư Tĩnh Thạch ngày càng trầm xuống, vung kiếm điên cuồng múa, động tác ngày càng nhanh, ngày càng gấp gáp!
Mà cơ thể của Tôn Hằng thì cứng cỏi như kim cương, dây gân như dây cung, màng da có thể so với dị thú, bị kiếm của Dư Tĩnh Thạch áp chế, cũng dần dần bộc phát tiềm năng của da thịt.
Hai người đều là cao thủ, động thủ, trong thời gian ngắn chém ra trăm chiêu, chỗ bọn hắn đi qua, dốc núi bị cày thành những khe nứt rất sâu.
Nhưng dù sao Dư Tĩnh Thạch cũng là tiên thiên cao thủ đã thành danh từ lâu, thực lực cường hãn, không phải là một người mới tiến gian Kim Thân Công tầng bảy như Tôn Hằng có thể so sánh.
Chỉ trong thời gian ngắn, cơ thể của Tôn Hằng liên tục bị ánh kiếm xẹt qua, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
"Bành!"
Cơ thể chấn động, Tôn Hằng vừa đánh ra một quyền, đột nhiên sức mạnh của hắn tăng mạnh, chưởng đao chém ra, đánh vỡ tất cả ánh kiếm trước người.
Thất Tinh điểm huyệt thuật!
Ngũ tinh, khai mở!
"Giết!"
Gầm nhẹ một tiếng, Dư Tĩnh Thạch cũng không áp chế thương thế trong cơ thể nữa, ánh kiếm tăng vọt, giống như cầu vồng, chỉ trong chớp mắt, đã bức tới người Tôn Hằng.
Thất Tinh, khai mở!
Nguy cơ tới trước người, Tôn Hằng gầm nhẹ một tiếng, sóng khí dâng lên quanh thân, hai tay chắp lại, ánh kiếm sắc bén kia, đã bị hắn kẹt vào trong tay.
"XÌ..."
Nhuyễn kiếm linh động nhưng rắn, điên cuồng vặn vẹo, kiếm khí chảy như điên, muốn xé rách lòng bàn tay của Tôn Hằng, kích thích mi tâm của hắn, khiến cho mi tâm của hắn chảy xuống một vết máu.
"Tí tách..."
Máu tươi chuyển động, rơi vào núi đá dưới chân, giống như châu báu, phát ra những âm thanh thanh thúy.
Luyện Huyết Như Hống!
"Bành!"
Sóng khí tuôn ra trong tay của Tôn Hằng, cái nhuyễn kiếm kia, giống như một con rắn độc bị giữ hai đầu, đột nhiên dừng lại.
Sắc mặt của Dư Tĩnh Thạch trầm xuống, buông tay, chân đạo mặt đất, ngồi xổm xuống.
"Rống!"
Một âm thanh mạnh mẽ, xé trời tuôn ra từ trong miệng Tôn Hằng.
Âm thanh này hùng vĩ, bá đạo, âm thanh vang vài dặm, bùng nổ trên không, khiến cho không khí chấn động, hơi hơi lay động.
Sư Hống Công!
Cơ thể của Dư Tĩnh Thạch cứng lại, hắn chỉ thấy một nắm đấm màu vàng nhạt đập vào con mắt của mình.
Kim Thân Công, Sư Hống Công!
Mấy cái này đều là mình cho hắn mà!
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, trời đất hãm vào trong bóng tối.