Editor: Wave Literature
Chạng vạng tối, một cỗ xe ngựa không nổi bật chút nào xuất hiện ở cửa sau tiểu viện Tôn Hằng.
Bánh xe chuyển động, lái vào tiểu viện, cuốn cùng đứng trước mật thất bế quan của hắn.
Tôn Hằng bước xuống xe ngựa, đem đồ vật trong xe cất vào trong phòng tối.
Sau căn mật thất này, nếu như không được hắn cho phép, thì không người nào dám bén mảng tới đây.
Cho nên, không cần phải lo lắng có người phát hiện hắn chuyển đồ xuống.
Hành trình lần này, tuy vạn phần nguy hiểm, nhưng thu hoạch rất xa xỉ.
Xe ngựa chất đầy đồ vậy, hơn nữa đa số đồ đều thuộc loại đắt đỏ, sợ là dùng tiền tài còn khó đánh giá được giá trị của chúng.
Nhưng đáng tiếc, mặc dù thu hoạch phong phú, nhưng thứ mà Tôn Hằng cần dùng, thì lại không nhiều lắm.
Thậm chí, có thể nói là lác đác không có mấy!
Chuyện hôm nay, hắn cũng không lo lắng nó bại lộ, chuốc thêm phiền phức cho mình.
Lần hành động này, rất bí ẩn, lại càng dự tính giết hại nhiều cao thủ trong bang vậy, nên chắc chắn Dư Tĩnh Thạch và Ma Vân thượng nhân tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.
Mà từ những dấu vết lưu lại trên hiện trường, sẽ không có ai nghi ngờ Tôn Hằng được.
Từ trong miệng của Thạch Ngọc Thiền, Tôn Hằng học được rất nhiều biện pháp xóa dấu vết của Ma Môn.
Ma Môn có thể tồn tại nhiều năm dưới mí mắt của Tiên Minh và triều đình như vậy, thì chắc chắn thủ đoạn của bọn họ sẽ rất cao minh!
Hơn nữa, hắn còn tạo chứng cứ giả, dù cho có người dò xét, thì cũng tìm sai hướng.
Dọn dẹp xong mọi thứ, Tôn Hằng cầm một cuốn sách đi tới trước nhà, Đinh Tĩnh không có ở đây, chỉ có Sơ Hạ nhẹ nhàng cười tiến tới đón chào.
"Tôn Đại Ca."
Nàng vẫn xưng hô Tôn Hằng như lúc trước, như vậy liền có thể tách biệt với những người khác trong căn tiểu viện này.
Ít nhất, sẽ không ai nghĩ nàng là một tên thị nữ bình thường.
Dù cho trong nội viện của Tôn Hằng cũng chỉ có mấy người.
Đối với tâm tư của Sơ Hạ, thì Tôn Hằng biết nhưng cứ để cho nàng tùy ý.
Hắn vốn cũng không để ý quá mức về qua hệ chủ tớ trong thế giới này,
Hơn nữa nếu tùy tiện sửa lại xưng hô, bản thân hắn cũng không thấy thoải mái.
"Ngươi gọi Đinh Tĩnh tới gặp ta."
Dừng bước, Tôn Hằng nhẹ nhàng nói: "Ta có việc muốn tìm nàng, kêu nàng tới phòng sách gặp ta."
Mặc dù mới trải qua chém giết, nhưng tâm tình của Tôn Hằng, đã bình phục trở lại.
Lời nói và cử chỉ của hắn, rất giống với lúc bình thường.
Sợ là sẽ không ai nghĩ tới, mới cách đây mấy tiếng, hắn vừa trải qua một trận chết sinh tử, thậm chí còn thắng lợi trở về.
"Vâng."
Sơ Hạ không hỏi nhiều, khom người cáo lui.
Một lát sau, Đinh Tĩnh mang theo vẻ mặt vô cùng dơ bẩn xuất hiện trong phòng sách của Tôn Hằng.
Nàng hơi hơi khom người, ôn nhu nói: "Tôn công tử."
Tôn Hằng ngồi trên bàn đọc sách, đang cẩn thận đọc một quyển sách không biết làm bằng chất liệu gì, nghe vậy chỉ gật đầu, im lặng không lên tiếng.
Đinh Tĩnh trừng mắt nhìn, nhu thuận đứng bên cạnh, không dám quấy rầy.
Không biết trôi qua bao lâu, Tôn Hằng mới để quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn Đinh Tĩnh.
Nhưng mới nghe lời đầu tiên của hắn, thì Đinh Tĩnh liền biến sắc.
"Trong cơ thể của ngươi, tu ra pháp lực rồi sao?"
"Công... Công tử."
Đinh Tĩnh cười khan một tiếng, cúi đầu nói: "Ngài đang nói cái gì, Tĩnh Nhi không hiểu."
"Ngươi hiểu."
Tôn Hằng nhẹ nhàng thở dài, chắp tay đứng lên, nói: "Một tháng trước, ngươi đột nhiên thay đổi cách ăn mặc, rồi đầu tóc rối bù, không trang điểm không rửa mặt, không phải vì người đang muốn che giấu hơi thở nhẹ nhàng trên cơ thể sao?"
"Công tử!"
Sắc mặt của Đinh Tĩnh cứng ngắc, mạnh mẽ mở miệng, nói: "Tĩnh Nhi chỉ muốn học nấu ăn, giúp đỡ Hoàng đại nương, nhưng mà ta cũng không giỏi nấu ăn, cho nên… Cho nên ta mới thường xuyên bẩn như vậy."
Tôn Hằng đi tới trước người của nàng, nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên nhẹ nhàng cười cười, nói:
"Ngươi biết không, ngươi không phải là người giỏi nói dối. Giống như năm đó ngươi muốn viết ra công pháp giả gạt ta vậy, bốn năm trôi qua, mà khả năng nói dối của ngươi, vẫn không tiến bộ chút nào."
"Công tử..."
"Ngươi yên tâm, ta không có trách ngươi."
Tôn Hằng xua tay, cắt lời của nàng: "Ngươi ăn nhờ ở đậu, hơn nữa cha mẹ của ngươi bị Tam Hà Bang giết hại, nên ngươi vẫn rất lo lắng kiêng dè."
"..."
Hắn bước trở lại bàn đọc sách của mình, nhìn Đinh Tĩnh đang cúi đầu, không nói tiếng nào, nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, nói: "Đinh Tĩnh, ngươi nên biết, ta không có ác ý với ngươi."
Đinh Tĩnh nghe vậy run lên, nhút nhát e lệ ngẩng đầu nhìn Tôn Hằng, nói: "Đại ân đại đức của Tôn công tử, Tĩnh Nhi vĩnh viễn không quên."
Tôn Hằng xua tay, nói: "Đừng có nói những lời này sớm, ta không có tin đâu."
Bản thân hắn cũng đã từng nói những lời này với người khác.
Nhưng đáng tiếc, những người nghe được lời này của hắn, đều lần lượt chết dưới tay hắn!
Hơn nữa, hắn thấy được trong mắt của Đinh Tĩnh, chỉ có sợ hãi, chứ không có thân cận.
Hắn đẩy cửa sổ, nhìn phía bầu trời dần dần trở nên tối đen, nói: "Ngươi nên biết, Hiển Dương Quan Phong đạo nhân, là Ma Môn yêu nhân, bây giờ đã bị Khưu Vân đạo nhân chém chết."
"Vâng."
Đinh Tĩnh yếu ớt gật đầu: "Việc này Tĩnh Nhi cũng biết, may mà hôm đó công tử không xảy ra chuyện gì!"
Tôn Hằng lại nói: "Vậy ngươi có biết, công pháp tu luyện của Phong đạo nhân, là Chân Ngôn Quyết, là công pháp rất hiếm thấy trong những người tu pháp."
Đinh Tĩnh gật đầu lần nữa, nói: "Cha mẹ của Tĩnh Nhi đã từng muốn gặp Phong đạo nhân, nên ta cũng nghe qua công pháp này."
"Ừ."
Tôn Hằng gật đầu, cầm cuốn sách trên bàn lên, nói: "Đây là Chân Ngôn Quyết!"
"..."
Đinh Tĩnh ngay lập tức sững sờ, sau đó run lên, ngẩng đầu, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay Tôn Hằng.
"Thật... Thật sự?"
Tâm tình xao động, khiến cho nàng không nói được, mà sự khao khát trong mắt của nàng, lại hóa thành thực chất.
"Là thật."
Biểu cảm Tôn Hằng lạnh nhạt, đem quyển sách đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra mấy trang, để cho Đinh Tĩnh nhìn thấy.
Đinh Tĩnh vô thức bước tới, nhưng lý trí của nàng lại không cho phép nàng bước, ánh mắt của nàng khi nhìn về phía cuốn sách kia, đều mang theo vẻ giãy dụa.
"Đinh Tĩnh, ta hy vọng ngươi thành thật nói cho ta biết."
Tôn Hằng nhẹ nhàng thở dài, nghiêng đầu nhìn đối phương, nói: "Trong cơ thể của ngươi, đã tu ra pháp lực hay chưa?"
"..."
Đinh Tĩnh nhìn về phía Tôn Hằng, lại nhìn về quyển sách kia, đột nhiên hai đầu gối của nàng mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
"Công tử, Tĩnh Nhi không muốn lừa ngài, ta… Ta chỉ sợ, sợ!"
Giọng của nàng nghẹn ngào, cơ thể run rẩy, nước mắt tuôn ra, biểu cảm tủi thân sợ hãi.
"Đứng lên đi!"
Tôn Hằng duỗi tay ra, một lực lượng vô hình nâng Đinh Tĩnh lên.
So sánh với sự kích động, nghẹn ngào của Đinh Tĩnh.
Thì bản thân Tôn Hằng như được trút khỏi gánh nặng.
Nếu như mình đoán sai, thì không biết nên làm gì tiếp theo nữa!
Chuyện mà hắn muốn làm, chỉ có người tu pháp mới làm được.
Mà những người tu pháp khác, bọn hắn đều cao cao tại thượng, sao lại có thể hợp tác với hắn được?
"Ta có thể đưa Chân Ngôn Quyết cho ngươi."
Tôn Hằng cầm Chân Ngôn Quyết, nghiêm mặt nhìn Đinh Tĩnh, nói: "Nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện."
Đinh Tĩnh nghe vậy, thì ngưng khóc, vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì? Công tử cứ nói, dù có xông pha khói lửa, thì Tĩnh Nhi cũng nhất định giúp ngài!"
"Không nghiêm trọng như vậy!"
Tôn Hằng nhẹ nhàng xua tay, hắn vung tay lên, một quả cầu sáng lấp lánh, đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
"Vậy này bị người khác dùng phép thuật, tạo ra phong ấn, chỉ có người tu pháp mới có thể phá giải, ta chỉ cần ngươi phá bỏ phong ấn này thôi."
"Ngoài ra, ta cũng cảm thấy rất hứng thú về những người tu pháp, và pháp thuật của các ngươi, sau này, ta hi vọng mình có thể mở mang kiến thức được một chút."
"Đương nhiên..."
Dừng một chút, sắc mặt của Tôn Hằng trở nên lạnh lùng, nói: "Để đảm bảo giao dịch của ta và ngươi không xuất hiện sai lầm, thì ngươi cần phải uống vào thứ này!"
Hắn vung tay lên, một chai thuốc tối đen như mực, xuất hiện trên bàn sách.