Ly Thiên Đại Thánh

Chương 167 - Quyển 2 Chương 99: Giết Người

Editor: Wave Literature

""Rầm rầm..."

Trịnh Luân vừa kéo cửa gỗ ra, bốn người sắc mặt lạnh lùng, xuất hiện trong mắt Nhậm Viễn.

Trong bốn người có hai người ôm kiếm, một người cầm>>>, một người tay không.

Bọn họ xuất hiện trước cửa khi nào, Nhậm Viễn cũng không biết, nhưng thân phận của bọn họ, thì hắn lại biết rất rõ ràng.

"Hổ Lâm Song Kiếm Vưu Gia Huynh Đệ!"

"Thiết Giản Chấn Bát Phương Doãn Sơn!"

"Nhất Xuyến Tiên Lôi Hổ!"

Bốn người, đều là nhị lưu cao thủ, hơn nữa còn là nhị lưu cao thủ đã nổi tiếng từ rất lâu!

Mặc dù bọn họ không phải là nhất lưu cao thủ, nhưng không một vị nhất lưu nào coi thường bọn họ cả.

"Trịnh... Trịnh chấp sự."

Hai chân của Nhậm Viễn run cầm cập, nhìn bốn người ngoài cửa đang đi vào, nụ cười trên mặt của hắn còn khó coi hơn cả lúc khóc: "Hiểu lầm, đều hiểu lầm cả!"

Trịnh Luân quay người đóng cửa lại, sau đó nhìn Tôn Hằng, tiếc nối: "Tôn Hằng, ngươi quá thân với nhị phu nhân, ngươi không biết, có người muốn giết ngươi luôn chứ không cho ngươi cơ hội để chọn phe! Là ta, ta bày ra bàn rượu thịt này để thuyết phục ngươi, nhưng vì thế ta thiếu họ rất nhiều."

Hắn lắc đầu, tiếp tục nói: "Đáng tiếc, ta với ngươi quen biết đã lâu, nên muốn cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi lại không cảm kích!"

"Trịnh huynh quá quan tâm ta rồi."

Tôn Hằng cười lạnh lùng, đứng dậy, nhìn quét xung quanh, nói: "Ta chỉ muốn nói, quyết định của các ngươi là một quyết định sai lầm."

"Quyết định sai lầm?"

Dáng người của Nhất Xuyến Tiên Lôi Hổ khỏe mạnh, cơ bắp nổi toàn thân, đây là một tên ngạnh công cao thủ.

Hắn hừ lạnh một tiếng, hai mắt lạnh như bằng nhìn Tôn Hằng, khinh thường nói: "Chỉ bằng ngươi, thì cho dù có sai lầm, bọn ta cũng không cần phải sửa lại!"

"Bịch!"

Hắn nắm hai tay, nhẹ nhàng vỗ ngực một cái, một tiếng trầm đục vang lên trong phòng.

"Không biết bây giờ ngươi còn mấy phần thực lực, ta vẫn muốn lãnh giáo ngươi một chút, Kim Thân Công của ngươi tu luyện tới tầng mấy rồi?"

"Lôi huynh cẩn thận.

Trịnh Luân đứng đằng sau nói: "Đao của Tôn Hằng rất nhanh, cũng rất sắc bén, không nên khinh thường."

"Ta biết!"

Lôi Hổ buồn bực nói, cùng lúc đó hắn căng người lên, từng khớp xương trên người của hắn vang ra âm thanh răng rắc.

Môn ngạnh công hắn tu luyện tên là Bách Cốt Đoán Thể Công, mỗi lần ra tay xuất thủ, thì khớp xương toàn thân sẽ nổ lên liên tục, cho nên mới được gọi là Nhất Tuyến Xuyên.

Tiếng vang như sét, nặng nề, hữu lực, chỉ nghe tiếng vang kia, liền có thể đoán được sức bật của hắn mạnh mẽ thế nào.

Trong tiếng nổ liên tục, thì cơ thể của Lôi Hổ đã đạt tới đỉnh phong, đột nhiên nhảy tới, đánh ra một quyền.

Tuy trọng miệng hắn khinh thường Tôn Hằng, hơn nữa lại biết Trịnh Luân đã hạ độc vào trong rượu và thức hắn, như khi hắn xuất thủ, thì vẫn dùng toàn lực.

Lôi Hổ Quyền đánh ra như rồng, kình khí tỏa ra xung quanh, tiếng gió chấn động, rơi vào cả phòng bên cạnh, vang âm những âm thanh đùng đùng không dứt, thức ăn, vò rượu bị kình khí chấn vỡ vụn.

Mà Tôn Hằng trực diện với quyền này, lại đứng yên tại chỗ, không có di chuyển, dường như bị dọa đến ngây người, mặc cho người ta chém giết.

Nhìn thấy cảnh này, những người ở trong phòng, nhất là Lôi Hổ, trong mắt đã lộ ra vẻ đắc thắng.

Chỉ có Nhậm Viễn, trên khuôn mặt của hắn toàn tuyệt vọng.

"Ầm!"

Một tiếng nổ trầm đục, quyền của Lôi Hổ giống như đánh vào đá lớn vậy, đánh vào trong lồng ngực của Tôn Hằng, lại không gây tổn thương gì, kình khí trầm xuống rồi biến mất không còn.

Lôi Hổ biến sắc, trợn to mắt!

Không thể nào!

Không chờ hắn phục hồi tinh thần lại, hắn liền cảm thấy đỉnh đầu của mình tối sầm lại, giống như trời sụp, một cỗ uy áp khủng bố đột nhiên ép vào người của hắn.

Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay màu vàng nhạt, đang đánh vào ót của hắn.

"Không!"

Gầm nhẹ một tiếng, cơ thể của Lôi Hổ điên cuồng run lên, như cổ uy áp vô biên kia, lại khiến hắn không thể cử động được.

"Rầm!"

Một tiếng vang nhỏ, Lôi Hổ đang giãy dụa bỗng nhiên cứng người lại, run lên một cái, xương cốt trong cơ thể nổ vang lên liên tục, khớp xương bị đánh gãy, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Nhất Tuyến Xuyên, Lôi Hổ, chết!

"Lôi Hổ!"

Trước khi Tôn Hằng xuất chưởng, là sắc mặt của những người trong phòng đã bắt đầu thay đổi rồi.

Thiết Giản Chấn Bát Phương Doãn Sơn là bạn tốt của Lôi Hổ, quát khẽ một tiếng, cất bước vung giản(Giản là một thứ vũ khí trong thập bát ban võ nghệ. Giản theo như gốc tích ban đầu là một cây roi bằng tre hoặc cành gỗ, có chiều dài khoảng 60–70 cm. Về sau thì người ta còn dùng giản làm bằng kim loại.), đập về trán Tôn Hằng.

Cây giản trong tay của hắn nặng nề, cách dùng giản của hắn hùng hổ, mạnh mẽ, lực lượng kinh người.

Giản đánh ra ngoài, gió mạnh gào thét, bàn ghế xung quanh vỡ vụn, sau đó mang theo sức mạnh to lớn nện về phía Tôn Hằng, tạo ra cảm giác không thể tránh né.

Có thể đoán được, Tôn Hằng đối đầu với mũi nhọn của nó, chịu áp lực lớp thế nào.

Cùng lúc đó, Hổ Lâm Song Kiếm Vưu Gia Huynh Đệ liếc nhìn nhau, ngay lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, hai kiếm chạm vào nhau, xoắn về phía Tôn Hằng.

Hổ Lâm có mãnh hổ, vô cùng uy mãnh.

Song kiếm của Vưu Gia Huynh Đệ, là chí cương chí dương.

Nhưng kiếm xuất, lại nhanh kinh người, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, song kiếm đã giống như hổ dữ mở miệng khổng lồ, nhào lên, giơ răng nanh dữ tợn, cắn về phía trước!

"Coong..."

Một tiếng đao kêu.

Tôn Hằng rút đao, một cây đao lạnh như băng phóng lên trời, giống như sóng biển, quét ngang tất cả.

Ánh đao trắng toát, thuần túy như ánh trăng, nhưng nó lại không mang cảm giác ấm áp cho người khác, mà là lạnh đến tận đáy lòng.

"Keng..."

Một tiếng vang nhỏ, hai thanh trường kiếm bị gãy làm đôi.

Ánh đao lóe lên rồi quay về, chui vào trong vỏ.

Mà Vưu Gia Huynh Đệ, thì đang bay trên không, trên lồng ngực của bọn hắn xuất hiện một vết đao, cơ thể bọn họ, giống như cây kiếm trong tay, bị chém thành hai mảnh!

Vưu Gia Huynh Đệ, chết!

Lúc này, cây giản đã nện đến, tay trái của Tôn Hằng cử động, tùy ý vung lên, đánh ra một đường cong đơn giản.

Tay của hắn đụng vào giản, khiến cho Doãn Sơn rùng mình một cái, hắn chỉ cảm thấy dường như một cỗ sức mạnh to lớn truyền từ trong cây giản tới, dũng mãnh truyền vào cơ thể của hắn.

"Phốc!"

Mở to miệng, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lấy một tốc độ nhanh hơn lúc nãy bay ngược về sau.

Đang ở giữa không trung, thì lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị sức mạnh của Tôn Hằng nghiền nát, trong hốc mắt tràn đầy tơ máu, trường to mắt, chết tại chỗ.

Thiết Giản Chấn Bát Phương, chết!

"Ầm ầm!"

Cho tới lúc này, những mảnh thi thể của Vưu Gia Huynh Đệ với rơi xuống đất, máu tươi xen lẫn nội tạng, rơi dọc theo tấm ván gỗ, mùi máu tươi tỏa ra, đè xuống mùi rượu trong phòng này.

"Ùng ục..."

Nhậm Viễn đang dán sát vào trong tường, yết hầu chuyển động, ngơ ngác nhìn Tôn Hằng, hai con ngươi trở nên mờ mịt.

Đã chết?

Bốn tên nhị lưu cao thủ cực hạn, lại chết một cách đơn giản như vậy?

Hắn biết Tôn Hằng ẩn giấu thực lực, nhưng không bao giờ hắn ngờ tới, Tôn Hằng lại mạnh mẽ như vậy.

"Ngươi... Ngươi..."

So với sự kinh ngạc không thể tin của Nhậm Viễn.

Thì Trịnh Luân đã sợ hãi và kinh hoàng, trong đầu của hắn trống rỗng, hai tay chỉ vào Tôn Hằng, nhưng lại không nói được.

"Trịnh huynh, ta nói."

Tôn Hằng cất bước, đi trên bên người của hắn, lạnh nhạt nói: "Quyết định của các ngươi sai rồi."

"Tôn... Tôn huynh đệ..."

Ánh mắt của Trịnh Luân co rụt lại, không thể khống chế được sự run rẩy trong cơ thế: "Tha mạng, tha mạng cho ta!"

"Thứ khốn nạn!"

Gầm nhẹ một tiếng, Nhậm Viễn đang dán chặt trong vách tường đột nhiên nhào ra, vung trường đao lên, đâm thẳng vào tim Trịnh Luân.

Mặc dù địa vị của Trịnh Luân cũng không thấp, nhưng lực thực của hắn thì quá yếu, hơn nữa còn không có kinh nghiệm đánh giết.

Lúc này thì hắn đang kinh hồn bạt vía, nên không thể tránh được một đao này của Nhậm Viễn.

"Phốc!"

Nhậm Viễn rút đao, máu tươi phun tung tóe, rơi vào mặt của hắn.

Lúc này, thì vẻ mặt của hắn hớn hở, tùy ý lấy tay chùi mặt, nhìn Tôn Hằng rồi lớn tiếng nói: "Hộ pháp, từ hôm nay mạng của ta giao cho ngài! Chỉ cần ngài nói, thì cho dù có xuống núi đao biển lửa! Thuộc hạ vẫn đi trước mở đường cho ngài!"

Sau đó hắn nhìn khắp căn phòng hỗn độn này, nói: "Đáng tiếc không còn rượu và thức hắn, bằng không thể chúng ta có thể uống rượu ăn mừng tăng lòng dũng cảm rồi!"

"Đồ ăn có độc."

Tôn Hằng quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó chắp tay bước ra ngoài.

"A!"

Nhậm Viễn sững sờ, sau đó gượng cười hai tiếng: "Thì ra là có độc! Khó trách…"

"Ta nhổ vào, ngay từ đầu tên này đã không có ý tốt rồi!"

"Đáng chết!"

Mà lúc này, tiếng chém giết trong căn phòng của bọn hắn, làm kinh động tới những người khác ở Nghênh Tân Lâu.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đám đại hán cầm trường đao, đã vây xung quanh, đằng đằng sát khí nhìn hai người Tôn Hằng.

"Tôn Hằng!"

Một giọng nói bình tĩnh, vang lên từ trong cầu thang.

Cùng với tiếng bước chân, Tỏa Hồn Khách Tô Dương mặc quần áo màu xanh chậm rãi đi lên lầu hai.

"Rất tốt! Rất tốt!"

Hắn quét mắt nhìn tình hình chiến đấu, khóe miệng co quắp, trong mắt hắn hiện ra hận ý: "Xem ra, hai cha con Thiệu An, Thiệu Cương, đều bị người giết! Con ta… Con ta cũng vì ngươi mà chết!"

"A..."

Tôn Hằng nhẹ nhàng a một tiếng, nói: "Chuyện này xảy ra rất lâu rồi, trí nhớ của Tô đường chủ tốt quá nhỉ. Nhưng mà, bây giờ ngươi mới nhắc chuyện này, thì làm được cái gì nữa?"

"Đúng rồi!"

Tô Dương gật đầu, duỗi ra hai tay, hai sợi xích từ trong tay hắn trượt xuống mặt đất.

Sau đó, giọng nói lạnh như băng, khởi động chiến cuộc.

"Giết!"

Bình Luận (0)
Comment