Editor: Wave Literature
Bên trong mật thất, ở phía sau của Nhạn Phù Sơn.
Cửa đá chậm rãi đóng lại, phát ra âm thanh nặng nề
Không nói đến thứ khác, chỉ riêng tảng đá này, tìm hết Trần quận, cũng không có mấy người nâng nổi nó.
Bên trong mật thất rộng rãi, chiếm diện tích vài trăm mét vuông, ở giữa có một cái giường, xung quanh không còn thứ gì khác.
Tôn Hằng cầm theo một cái hộp gỗ, đi đến bên giường, khoanh chân ngồi xuống.
"Cộp…"
Hộp gỗ mở ra, hiện ra đồ vật ở bên trong.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy, là một cái hộp gấm, Tôn Hằng mở nó ra, bên trong hộp là những trái cây màu đỏ sậm.
Nhuyễn Cân Thảo!
Hắn cầm một quả, cho vào miệng, trái cây vừa vào miệng tan chảy ngay lập tức, đi xuống dạ dày, biến thành một luồng khí ấm áp, lan tỏa ra khắp cả người.
Có hiệu quả!
Nhưng mà hiệu quả lại quá yếu.
Dù vậy trong tay Tôn Hằng có rất nhiều quả, hắn chỉ cần ăn chúng hàng ngày, sẽ có thể đột phá Kim Cương Bất Hoại thần công.
Hơi trầm tư, hắn bỏ hộp gấm xuống, để qua một bên, lấy một tấm da thú từ trong hộp gỗ ra.
Sát Thân!
Môn công phu này của Lương Quốc, Tôn Hằng đã nghiên cứu hơn một tháng, đến ngày hôm nay, hắn cảm nhận được, đã có thể thử tu luyện.
Luyện Hồn Châu.
Một cái bình nhỏ có dán bùa, bên trong bình là sát khí mà người tu pháp kia đã cô đọng được.
Một cái bình sứ, bên trong là máu của những con vượn!
Đây là những vật cần để tu luyện Sát Thân.
Bày những thứ đó ra xong, Tôn Hằng nhắm mắt lại, vận chuyển Kim Cương Bất Hoại thần công, để ổn định tâm tình, chuẩn bị tu luyện Sát Thân.
Một lát sau, Tôn Hằng cởi bỏ quần áo ngồi ngay ngắn trên giường.
"XÌ..."
Một tiếng vang nhỏ, phát ra từ trên người hắn, có thể thấy, trên da thịt hắn, xuất hiện một vết nứt.
Với khả năng của mình, Tôn Hằng đã có thể mở da thịt của mình ra, mà không cần dùng đến đao kiếm!
"XÌ..."
Âm thanh đó liên tục phát ra, chỉ trong nháy mắt, trên người của Tôn Hằng, đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Bên trong khe nứt, mạch máu lộ ra, nhưng lại không có một chút máu nào chảy ra ngoài!
Điều khiển được đến cỡ này, sợ rằng không ai ngoài hắn làm được!
"Phù..."
Gió lớn nổi lên, luồng máu trong bình sứ chậm rãi bay ra.
Chúng trôi nổi ở trong không trung, giống như một đám mây màu hồng vậy, bay tới bao bọc lấy Tôn Hằng
"Rầm rầm..."
Bỗng có tiếng nước chảy phát ra, ở trong máu truyền tới, đám mây máu đó đã biến thành những sợi tơ máu, thấm vào cơ thể Tôn Hằng.
Chỗ da thịt nứt ra, lại giống như những mạch máu, nối liền, từ trên xuống dưới, bắt đầu hấp thu những sợi tơ máu!
Quả đúng là như vậy!
Bước đầu tiên của Sát Thân, chính là hấp thu những sợi tơ máu ở trên người.
Thông qua sự khống chế của Tôn Hằng, máu dần lấp đầy những khe nứt trên người hắn.
Âm thanh của máu chảy, phát ra cực kì lạ lùng!
"Bành!"
Một tiếng nổ phát ra, bình nhỏ ở trên mặt đất đã vỡ vụn, một làn khói màu đen từ bên trong bay ra.
Làn khói này dày đặc, nặng trĩu, mang theo sự ghê rợn, chỉ nhìn thôi, cũng làm người khác run rẩy, sợ hãi tột độ.
Hai mắt Tôn Hằng nhìn thẳng, dựa vào phương pháp tu luyện của Sát Thân, dẫn dắt làn khói bay vào bên trong mạch máu.
Cùng lúc đó, một viên Bảo Châu, cũng bay tới bên cạnh hắn.
"Vù..."
Gió lạnh nổi lên bốn phía!
Bảo Châu xoay tròn, một thứ gì đó từ bên trong bay ra.
Bên trong Bảo Châu là năm mươi linh hồn của đàn vượn, bị Đinh Tĩnh luyện chế vài ngày, chúng cắn nuốt lẫn nhau, cộng thêm hiệu quả của Luyện Hồn Châu, bây giờ chúng đã biến thành một linh hồn duy nhất, dáng vẻ cực kỳ hung ác.
Nó là một linh hồn vượn cao đến hai trượng, con mắt đỏ thẫm, màu đỏ trong mắt chiều ra ngoài phải dài tới một xích!
Răng nanh của nó nhô ra ngoài, bộ lông đen trắng hỗn hợp, toàn thân lộ ra vẻ tàn ác, điên cuồng!
Mặc dù là linh hồn, nhưng lại rất giống thật.
Thế nhưng ở trong đôi mắt đó, không có lý trí, chỉ hiện lên sự chết chóc, tàn ác!
Linh hồn này vừa xuất hiện, nó theo bản năng, hai mắt chuyển động, nhìn về phía Tôn Hằng.
Cơ thể của Tôn Hằng, đối với nó, chính là một thứ cực kỳ hấp dẫn.
Nhập vào cơ thể, đoạt xá!
Cái này là bản năng tự nhiên của linh hồn!
Nếu không, nó mặc dù hung hãn và mạnh mẽ, nhưng lại không thể tu hành, không chống lại được ý trời, một thời gian sau sẽ tan thành mây khói, biến mất hoàn toàn.
Cộng thêm trên cơ thể Tôn Hằng lúc này hiện ra mạch máu, càng tăng thêm lực hấp dẫn đối với nó.
"Rống!"
Nó rít gào một tiếng, trong không trung, gió lạnh nổi lên, ngay cả mặt đất cứng rắn bằng nham thạch, cũng không chịu nổi, bị cơn gió này cạo ra một lớp bụi.
Cùng với tiếng thét đó, linh hồn hung ác đó đã lao đến cơ thể của Tôn Hằng, biến thành một làn khói xanh, chui vào tâm trí của hắn.
"Rống!"
Một con quái thú khủng khiếp, bỗng xuất hiện trong đầu của Tôn Hằng.
Khí tức hung ác, gần như làm nổ tung đầu hắn!
Tiếng gào thét của con vượn, cực kỳ chấn động, có thể khiến cho người ta ngơ ngác, ý thức mơ hồ, thậm chí có thể khiến linh hồn bay ra khỏi thân xác.
Mà ngay lúc này, một vòng sáng màu vàng nhạt, từ trong tâm trí Tôn Hằng phát ra.
Ánh sáng đó chậm chạp, bay trong không trung, vẽ nên luân hồi, một vị Phật ngồi trên đó lặng lẽ xuất hiện ở trong tâm trí của Tôn Hằng.
Vị Phật đó không cử động, nhưng trên người lại tỏa ra một ý chí Bất Hủ Bất Diệt
Trấn!
Oanh...
Tiếng động lúc ẩn lúc hiện, vang lên trong tâm trí Tôn Hằng.
Chỉ một lát, vị Phật này chuyển động, linh hồn hung ác ở trong tâm trí, bị ánh sáng chiếu qua, cơ thể tan rã ngay lập tức.
Một lúc sau, linh hồn đó một lần nữa xuất hiện, nhưng sự hung ác ở trên người, đã giảm đi rất nhiều.
Ánh sáng xoay tròn, linh hồn một lần nữa tan rã.
Sau mấy lần, một linh hồn hung ác, đã bị Tôn Hằng hoàn toàn khống chế.
Hắn dùng ý nghĩ, điều khiển linh hồn đó bay ra, dừng lại ở trên da thịt hắn, cùng với những mạch máu, kết hợp với sát khí.
Tất cả, đều cực kỳ dễ dàng, không hề giống như trong sách ghi lại, nguy hiểm tột độ, một phần thành công!
Có lẽ do đã trải qua nhiều lần sống chết, ảo thuật, mê hoặc, ý chí của Tôn Hằng đã không còn giống như người bình thường nữa.
Đây cũng là thứ làm cho hắn có can đảm sử dụng linh hồn thú dữ để tu luyện Sát Thân!
"Tư... Tư..."
Những âm thanh kì lạ, vang lên trong thân thể Tôn Hằng, làm cho người khác cảm thấy kinh tởm.
Tôn Hằng cảm nhận được, bên trong da thịt của hắn, dần dần, xuất hiện một thứ không biết tên.
...
Bảy ngày sau, bên trong mật thất.
"Phốc..."
Một hạt Nhuyễn Cân Thảo bị Tôn Hằng ném vào miệng, hóa thành một dòng nước ấm, chảy ra khắp cả người.
Vào lúc này, bộ dạng của hắn, không khác gì bảy ngày trước.
Nhưng hắn đã, luyện thành Sát Thân!
Đợi cho hiệu quả của Nhuyễn Cân Thảo tan hết, Tôn Hằng vặn vẹo cái cổ, toàn thân phát ra tiếng răng rắc, từ từ đúng dậy.
"Bành!"
Đi về phía trước một bước, trong đầu của hắn có một con vượn điên cuồng hét lên, nhảy ra, hiện ra trước mặt Tôn Hằng.
"Rống!"
Mắt thường không thể nhìn thấy được, có một ảo ảnh hình vượn, xuất hiện ở trên người Tôn Hằng, điên cuồng gào thét, làm cho không gian xung quanh rung chuyển.
Sát khí cùng linh hồn hợp lại làm một, đột nhiên phát ra, làm cho chân núi xuất hiện nhiều khe nứt.
Uy lực như thế này, không thua gì một vị cao thủ Nhị Lưu sử dụng toàn bộ sức mạnh.
Hơn nữa, Tôn Hằng mới chỉ vừa luyện ra Sát Thân, nếu như tăng thêm sát khí, sợ rằng sẽ giống như cao thủ Tiên Thiên!
Đương nhiên, người bình thường mới tu luyện Sát Thân, sẽ không có uy lực như vậy.
Sát Thân của Tôn Hằng mạnh như vậy, là bởi vì hắn đã khống chế được linh hồn thú dữ quá mạnh mẽ.
Nhưng ngay cả như thế, Sát Thân vẫn là một môn công pháp hết sức quỷ dị!
Bên ngoài thân thể lộ ra hình vượn, Tôn Hằng nhắm mắt lại, cảm nhận thân thể của mình.
Sát Thân lộ ra, da thịt của hắn có thêm một đường cong màu đen, giống như hình xăm, cực kỳ dữ tợn.
Mà cơ thể, cơ bắp, lại càng thêm rắn chắc, làm cho phòng thủ của hắn tăng cao.
Mặc dù, cơ thể thay đổi, nhưng vẫn nằm dưới sự khống chế của Tôn Hằng!
"Bành!"
Hắn đạp mạnh một cái, ảo ảnh chuyển động, giống như một con vượn, bay nhảy tự do.
Hắn giơ tay lên, núi đá dễ dàng bị hắn xuyên thủng.
Thật lâu sau đó, khi trên người đầy mồ hôi, Tôn Hằng mới nhảy mạnh xuống đất, ảo ảnh biết mất, chỉ có một mình hắn đứng giữa sân thở dốc.