Editor: Wave Literature
Thân núi Hoắc Sơn không lớn, nghe nói, đây chính là nơi hội tụ của thiên địa linh khí.
Ở giữa sườn núi bị mây mù bao phủ quanh năm, giống như một cái ruy băng màu trắng, tách rời đỉnh núi Hoắc Sơn với những núi khác.
Tuy năm đó Bẩm Thạch Phái bị Ma Môn tuyệt diệt, nhưng trập pháp hộ sơn vẫn không bị tổn hại.
Đăng Tiên Ti tiếp nhận nơi này, bọn họ chữa trị trận pháp, biến Hoắc Sơn thành một cứ điểm của bọn họ.
Hằng năm, cứ vào thời gian này, là Đăng Tiên Ti sẽ tổ chức tiên gia phường thị, những người tu pháp ở xung quanh sẽ chạy tới, trao đổi đồ với nhau.
Sương mù ở đây rất dày, mắt thường không thể nhìn thấy, hơn nữa sương mù còn mang theo một cảm giác hư vô mờ mịt.
Trận pháp của tiên gia rất thần kỳ, có thể để cho sương mù tụ tập ở xung quanh nơi này, chứ không để lọt ra bên ngoài.
Lớp sương mù dày đặc này, còn có tác dụng mê hoặc tâm thần, nếu như người thường đi vào đó, thì sẽ rất dễ bị mất phương hướng.
Nếu như may mắn, thì có thể ra khỏi sương mù, đi xuống núi.
Nhưng nếu không may, thì sẽ bị mất phương hướng, cuối cùng chết khô ở trong này.
Những năm gần đây, tầng sương mù dày đặc nồng đậm này, đã mai táng rất nhiều người muốn xâm nhập lên núi!
Mà ở hôm nay, trên Hoắc Sơn Núi, sương mù đột nhiên tản ra, để lộ ra một con đường rộng rãi.
Tiên gia phường thị, chính thức mở ra!
Thị lực của Tôn Hằng rất tốt, hắn đứng ở trên sườn núi, mà có thể nhìn xuyên thấu được sương mù, thậm chí có thể thấy được từng mái nhà ẩn hiện trên đỉnh núi.
Hai bên con đường, đa số trồng cây tùng, cành lá uốn lượn như rồng bay phượng múa, xung quanh còn có tiên hạc bay tới bay lui, thỉnh thoảng lại có những vầng sáng pháp khí bay tới, đúng là một cảnh tuyệt đẹp mà chỉ những người tu tiên mới có thể thấy được!
Tuy ở dưới chân núi hơn bận, nên tới nơi này rất muộn, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Tôn Hằng cũng rất thỏa mãn.
Trong lòng của hắn, lại rất chờ mong những gì sẽ xảy ra ở tiên gia phường thị.
Nhưng mà khi đi tới nơi này, thì Tôn Hằng đột nhiên gặp lại một chuyện không vừa ý.
"Vù…"
Phía trước, bụi mù bốc lên, hai bóng người lao nhanh từ hai bụi cây ven đường ra, vung phất trần lên, từng sợi tơ lợi hại sắc bén, đã bắn chụm tới trước người Tôn Hằng.
"Hả?"
Tim của Tôn Hằng đập mạnh một cái,
Hắn nhún chân, cơ thể giống như lục bình, ngay lập tức lùi về sau mấy bước.
"Hai vị, đây là ý gì?"
Đột nhiên bị tập kích, khiến cho Tôn Hằng rất tức giận, thấp giọng gầm lên, sau đó nhìn về phía Đinh Tĩnh đang đi bên cạnh mình.
Hai người này, chỉ đánh mình, chứ không có tấn công Đinh Tĩnh.
"Đây chính là tiên gia phường thị, làm sao có thể để cho một tên phàm phu tục tử người không sạch sẽ như ngươi đi vào?"
Hai người đột nhiên đánh lén Tôn Hằng này, đều mặc một bộ quần áo màu trắng, trên ống tay áo có thêu tiêu chí của Đăng Tiên Ti, khí chất sạch sẽ linh động, ánh mắt cao cao tại thượng, không có khinh thường, chỉ có đạm mạc.
Nhưng lại đạm mạc này, lại lộ ra vẻ khinh thường đến tận xương tủy!
"Người tập võ không thể vào?"
Tôn Hằng nhướng mày.
"Cũng không phải!"
Người lớn tuổi hơn trong hai người này nói, mặt không biểu tình quét mắt đánh giá Tôn Hằng, nói: "Nếu như tiến giai tiên thiên, tẩy mao phạt tủy, cơ thể trở nên sạch sẽ tinh thuần, thì cũng có tư cách đi vào."
Tuy nói là có tư cách, nhưng giọng của hắn, vẫn mang theo một cỗ khinh thường, dường như tiên thiên cao thủ, thì vẫn là một tên người phàm không sạch sẽ vậy!
"Đinh Tĩnh!"
Sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống, nghiêng đầu nhìn Đinh Tĩnh.
Trước khi đến đây, nàng cũng không nói với mình, là cái tiên gia phường thị này còn có quy định như vậy.
Nhưng mà nghĩ tới ánh mắt cổ quái của Dư Thiên Hùng, thì chắc là tên này biết quy định này.
Nhưng nếu hắn biết, vậy sao hắn lại không nói với mình?
Hay là hắn biết mình có thể đi vào?
Mà lúc này, vẻ mặt của Đinh Tĩnh cũng mờ mịt không hiểu.
Nàng chỉ mới tu hành được mấy năm, phần lớn thời gian đều chạy khắp Trần quận.
Mặc dù nàng biết những người tu pháp đều cao cao tại thượng, đa số bọn họ đều xem thường người tập võ, nhưng nàng bị Tôn Hằng chèn ép, nên không có nuôi dưỡng tính cách này.
Huống chi...
Đinh Tĩnh chỉ tay vào trong, nói: "Ta vừa thấy có mấy vị đạo hữu mang theo phàm nhân đi vào trong mà?"
"Bọn họ là nô bộc, tùy tùng của những đạo hữu kia."
Nam tử áo trắng vung phất trần lên, nói: "Nô bộc của tiên sư, thú cưỡi, đều có thể đi vào."
So sánh con người với súc vật?
Tôn Hằng tiếp tục nhíu mày, hắn thường xuyên đọc sách cổ, nên biết được tiên với phàm khác nhau.
Nhưng những thứ này, thì Tôn Hằng chưa bao giờ trải qua cả, thì trước giờ hắn vẫn luôn ở Trần quận.
Hắn biết địa vị của những người tu pháp rất cao, nên bọn họ không thích tiếp xúc với người tập võ.
Coi như là vị Xung Nguyên đạo nhân từng đánh với mình, lúc đánh nhau thần sắc trên mặt của hắn chỉ đạm mạc, xa cách.
Cũng bởi vì vậy, nên Tôn Hằng mới mượn tay của Đinh Tĩnh, giao lưu với những người tu pháp khác, đổi đồ cần dùng trong tay bọn họ.
Nhưng hắn vẫn chưa cảm nhận được thái độ đó, dù sao, hắn cũng ít khi tiếp xúc với người tu pháp.
Cho đến hôm qua, thái độ của Âu Dương huynh muội khi gặp hắn, mới có thể để Tôn Hằng hiểu ra được.
Rồi hai vị cản đường hôm nay, cũng để cho Tôn Hằng hiểu rõ.
Những người tu pháp này, xem thường những người tập võ!
Phảng phất, người tu pháp, đều cao hơn người khác một bậc!
Cho dù hai người này pháp lực thấp kém, đánh nhau không bằng Tôn Hằng, nhưng thái độ của bọn hắn, vẫn là như thế!
Ánh mắt của bọn họ nhìn Tôn Hằng, không có khinh thường, khinh bỉ, chỉ có đạm mạc, nhưng trong đó còn có sự ngạo mạn đã ăn sâu vào trong xương tủy!
Ở Trần quận, địa vị của Tôn Hằng rất cao, được mọi người sùng kính, nhưng trong mắt của những người tu pháp này, thì hắn vẫn là một người phàm tục không sạch sẽ, không xứng làm bạn với bọn họ!
"Như vậy sao!"
Lúc này, Đinh Tĩnh chớp chớp mắt, vỗ hai tay, cười nói: "Hắn cũng là người hầu của ta, vậy hai chúng ta có thể tiến vào không?"
"Tôi tớ?"
Hai người kia hừ nhẹ một cái, nói: "Ta thấy đâu có giống, vừa rồi hắn đi trước ngươi, ngẩng đầu ưỡn ngực, một tên phàm phu tục tử, lại có thái độ ngạo mạn vô lễ như vậy, nếu không phải vậy thì việc gì chúng ta phải cản hắn lại!"
"Này!"
Đinh Tĩnh nhướng mày, nói: "Hắn đúng là người hầu của ta, chỉ có điều hắn không được quản giáo nghiêm mà thôi. Hay là, các ngươi hỏi hắn đi, xem hắn có phải là người hầu của ta không?"
Cùng lúc đó, một giọng nói rất nhỏ, đi vào tai của Tôn Hằng.
"Ngươi đồng ý đi, nói mình là người hầu của ta, nhưng vậy chúng ta mới có thể đi vào trong."
Giọng nói của Đinh Tĩnh rất nhỏ nhưng cũng rất rõ ràng, bên trong đó càng lộ ra một cỗ đắc ý.
Hiển nhiên, dưới góc nhìn của nàng, đây chính là một cơ hội tốt để vênh mặt với Tôn Hằng.
"Nô bộc?"
Hai con ngươi của Tôn Hằng chuyển động, sắc mặt âm trầm.
Hai người cản đường của Đăng Tiên Đi nhìn về phía Tôn Hằng, tựa hồ đang chờ câu trả lời của hắn.
Có điều khóe miệng của bọn họ mang theo mỉa mai, dường như đang chuẩn bị xem một chuyện cười vậy.
Chắc chắn cho dù Tôn Hằng tự nhận mình là người hầu của Đinh Tĩnh, thì bọn hắn cũng không cho đi!
Sau một lát, Tôn Hằng sắc mặt đạm mạc quay đầu nhìn về Đinh Tĩnh, nói: "Đinh Tĩnh, ta cần cái gì, thì ngươi cũng biết."
"Ngươi..."
Đinh Tĩnh kinh ngạc, vội vàng la lên: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Dưới góc nhìn của nàng, đây chỉ là một câu nói, đồng ý cũng đâu mất cái gì đâu, hà tất phải phân cao thấp như vậy?
"Thật can đảm!"
Thái độ của Tôn Hằng, khiến cho sắc mặt của hai người kia trầm xuống, quát khẽ một tiếng: "Chỉ là một tên phàm phu tục tử, lại dám ngạo mạn như thế!"
Hai người này tức giận nhướng mày lên, dường như đang muốn xuất thủ, giáo huấn tên người tập võ không biết lễ độ này.
"Chuyện gì xảy ra?"
Ngay lúc này, một giọng nói thanh thúy, truyền đến.
"Đây không phải là lúc tổ chức tiên gia phường thị sao, tại sao các ngươi lại đứng ồn ào ở đây?"
Giọng nói này rất quen tai, Tôn Hằng quay đầu nhìn lại, đúng là Âu Dương Gia huynh muội, mà người vừa nói, chính là Âu Dương Chỉ.
Ở bên cạnh bọn họ, còn có mấy người đi theo, đều là những gương mặt quen thuộc mà hôm qua Tôn Hằng gặp.
"Âu Dương tiểu thư, Âu Dương công tử."
Thấy được Âu Dương huynh muội, hai người kia lập tức cúi người, nghiêm túc nói: "Người này chưa tới tiên thiên, lại muốn đi vào phường thị, chúng ta đang xua đuổi hắn."
"A, phải không?"
Âu Dương Chỉ nhếch miệng, nghiêng đầu nhìn Tôn Hằng, nói: "Ta biết người này, các ngươi để hắn đi vào thôi."
"Này..."
Hai người ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ chần chờ.
"Sao? Lời của muội muội ta không dùng được?"
Sắc mặt của Âu Dương Anh trầm xuống, lạnh giọng nói: "Bằng không để ta đi mời tiên trưởng của chúng ta xuống?"
"Không cần, không cần!"
Sắc mặt của hai người kia tái đi, lúc này liên tục xua tay, nghiêng người, tránh ra một con đường: "Nếu là hai vị mở miệng, thì tất nhiên có thể đi vào rồi."
"Ừ."
Sắc mặt của Âu Dương Anh hòa hoãn xuống, tùy ý quét mắt nhìn Tôn Hằng, cũng không nói gì cả, mang theo mọi người, bước vào bên trong.