Editor: Wave Literature
"Tôn Hằng, ngươi nên cẩn thận."
Ở phía sau, Thanh Ngọc đạo nhân chuyển động cổ họng, cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở Tôn Hằng: "Thực lực của tên này rất mạnh, vị tiên thiên nô bộc của ta cũng bị hắn giết!"
Nhìn thấy Tôn Hằng ngăn được thế công của đối phương, trong lòng của hắn, lại tiếp tục dấy lên một tia hy vọng.
"Hề hề…"
Người kia đang đứng trên thân cây, nghe vậy nhếch miệng cười cười, nhìn chằm chằm hai người rồi lạnh lùng nói: "Không chỉ hắn đâu, tí nữa ta cũng sẽ xé xác hai ngươi thôi."
Đôi mắt của hắn màu vàng như báo, rất khác người, sát khí lộ ra bên ngoài, cho dù đây chỉ là hơi thở của hắn, cũng mang theo một cỗ hung ác rung động lòng người.
Thứ này khiến cho một người bị mất hết pháp lực, rồi thấy cảnh đối phương xé người như xé giấy Thanh Ngọc đạo nhân run rẩy, cơ thể lạnh ngắt.
"Phải không?"
Ngược lại thì Tôn Hằng bình tĩnh khẽ lắc đầu, cúi người xuống, Lôi Vẫn Đao phóng về phía đối thủ.
Áp lực vô hình, kéo dài dọc theo trường đạo của hắn, giống như ngưng lại thành thật, khiến cho cơ thể người kia xiết chặt, giống như bị lưỡi đao chém vào người vậy, trong lòng hắn càng sinh ra một cảm giác đau đớn!
"Hả?"
Người kia nhướng mày, cơ thể lóe lên, nhảy lui về phía sau.
Kinh nghiệm chém giết của hắn, hiểu rõ rằng những người tập võ của Đại Ung có thể dùng khí tức để khóa chặt đối thủ, một khi bị khóa chặt, thì mọi cử động của mình đều rất khó thoát khỏi đối phương.
Có điều tốc độ của hắn rất nhanh, nên có thể tránh thoát được điều này.
"Rống..."
Bóng con báo ngửa mặt lên trời rống một cái, một cỗ khí tức vô hình hung ác, trong chớp mắt tràn ngập xung quanh.
Đây đang ở sâu trong rừng, những con rắn, côn trùng, chuột, kiến đang rình rập ở xung quanh, liên tục kêu lên.
Nhưng khi Sát Thân của người này gào thét một cái, thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh, ngay cả những con kiến đang bò ở dưới đất đều cứng đờ lại.
Mà Tôn Hằng đứng trực diện với tiếng hét này, chỉ cảm thấy một cỗ áp lực khủng bố kinh người từ trên trời giáng xuống, giống như một con hung thú đến từ thời cổ đại, mang theo hơi thở hung ác vô biên, mạnh mẽ nhào tới.
Những người tu Sát Thân của Lương quốc, cho dù không vào tiên thiên, nhưng vẫn có thủ đoạn công kích tinh thần tâm linh người khác.
Thủ đoạn như vậy,
Là khắc tinh của rất nhiều người tập võ.
Nếu như không để ý, thì cho dù là tiên thiên cao thủ, cũng bị hù dọa trở nên hoảng hốt.
Mà cao thủ so chiêu, không thể sai sót dù chỉ một chút, không để ý một cái, là có thể bị chém thành hai mảnh rồi.
Trấn!
Trong ý thức của Tôn Hằng, một tượng phật màu vàng xuất hiện, trấn áp tất cả, quét sạch cái uy áp kia.
Ngay lúc này, người kia đã thừa cơ nhào tới.
Cơ thể hắn hơi cong, hai chân chùn xuống, trong tiếng nổ vang, cả người của hắn giống như một con báo săn mồi, hóa thành một luồng tàn ảnh, bắn về phía Tôn Hằng.
Hai móng hắn vung lên, móng tay bén nhọn phát ra ánh sáng lạnh, có thể cắt đứt sắt thép, đánh thẳng tới cổ họng Tôn Hằng.
"Đinh..."
Lôi Vẫn Đao lóe lên, chạm vào móng vuốt của đối phương, bắn ra vô số tia lửa.
Người kia liên tục thay đổi thế công, mở ra hai móng, trong nháy mắt đánh ra vô số trảo ảnh.
Càng có những luồng tàn ảnh, vây quanh người Tôn Hằng, Sát Thân gào thét, chấn động không khí xung quanh.
Ở xa xa nhìn thấy, thì trong rừng sâu này, dường như có một con báo hoa, dùng một tốc độ kinh người, điên cuồng đánh giết con mồi.
Nanh vuốt của nó sắc bén, khí thế hung ác, tàn ảnh bay đầy trời, tốc độ ngày càng nhanh, khiến cho người khác không phản ứng kịp.
Nhưng đối mặt với thế công điên cuồng của hắn, Tôn Hằng chỉ nhẹ nhàng múa đao.
Chém ngang, bổ dọc, chém thẳng, quét, gẩy, gọt, đột, lướt, liên tục thi triển tám chiêu thức cơ bản của đao pháp, thỉnh thoảng Tôn Hằng với nhẹ nhàng chuyển động, khuỷu tay phát lực, đẩy con báo hoa này ra.
Nếu đi so sánh, thì động tác của hắn chậm chạp, phát lực cũng yếu hơn người kia nhiều, nhưng mỗi lần hắn vung đao lên, đều phá giải thế công của con báo hung ác kia.
"Đinh đinh... Đương đương..."
Trảo ảnh bay đầy trời, cho dù là gió, cũng bị móng vuốt này xé thành nhiều mảnh, nhưng dưới ánh đao bình thường không có gì lạ của Tôn Hằng, thì trảo ảnh này lại liên tục biến mất, không còn tồn tại nữa.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục, báo hoa nhảy xuống đất, đột nhiên bay ngược về sau, cách Tôn Hằng hơn mười trượng.
"Tại sao lại như vậy?"
Người kia giơ hai tay lên, đưa lên trước mặt, hắn cảm thấy lòng bàn tay của mình tê dại, không thể phát lực nữa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Tôn Hằng, mặt mũi tràn đầy vẻ khó hiểu.
"Rõ ràng..."
"Không có gì kỳ lạ cả."
Tôn Hằng đứng ở trong sân, hơi hơi thẳng người, trực tiếp cắt đứt lời của đối phương: "Là do người quá yếu thôi."
"Ngươi..."
"Coong..."
Người kia há miệng muốn nói, nhưng chỉ thấy ánh đao nổi lên, ánh đao kia, khiến cho hắn run rẩy, ý thức rơi vào trạng thái cứng đờ.
Một cảm giác khủng hoảng đến cực hạn, hiện lên trong đáy long của hắn!
Nguy hiểm!
Sẽ chết!
"Rống..."
Không kịp nghĩ nhiều, Sát Thân của hắn gào thét chấn động không khí, cơ thể của hắn chún xuống, điên cuồng chạy về phía sau.
Vân Long Tam Biến!
Bóng người trong sân chia ra làm ba, như ba con rồng yêu kiều, vuốt rồng tìm tòi xung quanh, Nghịch Phong Thất Sát Thức biến thành ánh đao, trong thời gian ngắn bao phủ xung quanh.
Đột nhiên có ánh sáng sắc bén lạnh lẽo hiện ra, bao phủ khắp nơi
Vù!
Ở trong sân, Tôn Hằng cầm đao đứng, cách chỗ cũ hơn mười trượng.
Sau lưng hắn, cái cơ thể đang nghiêng về phía trước cứng đờ lại, trong hai mắt của hắn chỉ có vô tận kinh hãi cũng không cam lòng.
Sau một khắc.
Bành!
Trên người kia xuất hiện vết nứt, máu của hắn bị lực lớn đè ép, hóa thành vô số đường máu bắn lên trên không.
Mùi máu, bao phủ khắp rừng.
Phù phù...
Vô số mảnh cơ thể rớt xuống, còn có một chút ánh điện tia chớp, nhảy tới nhảy lui trên đống thịt kia.
Giống như lời của Tôn Hằng, người này mạnh hơn tiên thiên cao thủ bình thường một ít, nhưng đối với hắn, thì đối phương vẫn quá yếu!
Thậm chí, chỉ cần hắn nghiêm túc, là có thể ngay lập tức chém chết đối phương!
Phía sau, Thanh Ngọc đạo nhân ngơ ngác nhìn, hai mắt của hắn liên tục chớp, nhìn về phía đống thịt đang cách đó không xa.
Tựa hồ, hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Vù…"
Gió mát thổi tới, Thanh Ngọc đạo nhân rùng mình một cái chỉ thấy Tôn Hằng đã đứng bên cạnh hắn.
"Đạo trưởng, chúng ta đi thôi!"
Tôn Hằng duỗi tay ra, trực tiếp giữ đầu vai của hắn.
"À ừ…, được, được!"
Thanh Ngọc đạo nhân ngơ ngác gật đầu, vừa dứt lời, phía trước có gió mạnh đánh úp tới, khiến cho hắn không thể không nuốt lời đang chuẩn bị nói xuống.
Tôn Hằng mở ra hai chân, đón gió, nhảy lên mười trượng, đạp lên ngọn cây, giống như một con chim, bay lên phía Hoắc Sơn.
Cho dù mang theo một người, khiến cho di chuyển hơi bất tiện, nhưng thân pháp của Tôn Hằng rất nhanh, không yếu hơn vị cao thủ Lương quốc kia chút nào.
Mấy canh giờ về sau.
Hoắc Sơn đã ở trước mắt, sau lưng cũng không có truy binh.
...
Hoắc Sơn, Đăng Tiên Ti phân bộ.
"Tôn Hằng?"
Một tu sĩ mặc áo trắng của Đăng Tiên Ti đứng trong sảnh lớn, nhìn quét Tôn Hằng từ trên xuống dưới.
"Chính là tại hạ."
Ánh mắt của đối phương, làm cho Tôn Hằng không vui, nhưng hắn cũng không tiện nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
"Chấp Pháp Sứ đang hỏi Thanh Ngọc đạo nhân, bây giờ ngươi cứ đi theo ta."
Người kia gật gật đầu, phất ông tay áo, đi về phía bên cạnh.
"Tiên sư!"
Tôn Hằng nhíu mày, nói: "Tại hạ đã tường thuật chuyện này một lần, nếu như không có chuyện quan trọng, thì ta có thể cáo từ trước không?"
"Hả?"
Người kia ngừng bước lại, không vui nhìn Tôn Hằng: "Ngươi gấp cái gì? Hay là có tật trong lòng?"
"Hơn nữa..."
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nói: "Thanh Ngọc đạo nhân còn nợ ngươi hai viên đan dược, ngươi không muốn nữa à?"
Tôn Hằng nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
Thanh Ngọc đạo nhân không có mang theo Nhất Mạch Đan trên người, chỉ có Thanh Linh Đan của người tu pháp mà thôi!
Nhưng mà, trước đây hắn trịnh trọng cam đoan là sẽ mang đan được đáp tạ Tôn Hằng.
Chỉ hy vọng hắn không muốn nuốt lời!
Nếu không….
Tôn Hằng sẽ để cho hắn biết thế nào là hối hận!