Ly Thiên Đại Thánh

Chương 223 - Quyển 3 Chương 44: Gan To Bằng Trời

Editor: Wave Literature

Hai luồng sáng lạnh bay tới, khí thế kinh người, không gì cản được, khiến cho Tôn Hằng không thể không lùi về sau.

"Vù!"

Hai luồng sáng này giao vào nhau, nhảy múa trên không, hình thành một tầng sáng, thủ hộ lấy Mã Tân.

Tôn Hằng lui về phía sau, sắc mặt âm trầm nhìn hai vật này.

Hai vật này, một cái là phi đao, thân đao sáng lấp lóe, khí tức sắc bén bắn ra bên ngoài hơn một người, khiến cho người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đớn.

Còn một cái khác là một cây Tam Xoa Phi Nhận, cây nhận này màu trắng xám, bao phủ khí tức âm trầm.

Khi cái phi nhận này xoẹt qua mặt đất, thì mặt đất giống như bị con gì đó gặm mất một cảnh, uy năng mạnh mẽ, vừa nhìn là đã thấy.

"Vị huynh đài này, hạ thủ lưu tình!"

Một người bay ra khỏi đám người, cái phi đao sáng lấp lánh bay về bên cạnh hắn, giống như vật sống lượn quanh người của hắn.

"Tại hạ Thôi Dữ Chi, là Tập Hung Tiên Sư của nha môn."

Diện mạo người này nho nhã, khí chất nhẹ nhàng, bộ dáng giống như thư sinh, lúc này chắp chắp tay với Tôn Hằng, giọng của hắn vừa nhẹ nhàng nhưng lại cứng rắn không thể chối: "Võ nghệ của huynh đài rất cao siêu, tại hạ bội phục, nhưng mà giết một vị tiên sư, thì coi như các hạ, cũng không chịu nổi tội!"

"Thì ra là Thôi tiên sư."

Tôn Hằng gật đầu, khi người này xuất hiện, thì những người vây xem đã thì thào to nhỏ, nói ra thân phận của hắn.

Tu sĩ luyện khí tầng sáu của nha môn, mấy ngày hôm nay tọa trấn ở nơi này, phụ trách bảo vệ thị trấn nhỏ này.

Nhưng mà…

Giọng của Tôn Hằng trầm xuống, buồn bực chất vấn: "Thôi tiên sư là người giữ gìn an ninh ở nơi này, lại sớm đi tới đây, nhưng vì sao khi vị Mã đạo trưởng ra tay với ta thì ngươi không lên tiếng, cho tới bây giờ, lại ra tay bảo vệ hắn?"

"Chắc là, hắn có thể giết ta! Còn ta giết hắn, thì không được nhỉ."

Giọng nói của hắn nặng nề, mặc dù không có phập phồng ba động, nhưng lại hiện ra sự tức giận và áp lực cực lớn.

Giống như, đây là lửa giận đã chôn sâu trong lòng hắn bao nhiêu lâu.

Cách nói này, Tôn Hằng dùng một loại bí quyết của Âm Ba Công.

Môn công pháp khiến cho giọng nói của hắn,

Mang theo một sức hút kỳ dị, có thể xuyên thẳng vào trong lòng người khác, yên lặng ảnh hưởng tới suy nghĩ của họ.

Nhất là những người không vững tâm trí, thì rất dễ bị nó ảnh hưởng.

Giọng của Tôn Hằng vừa dứt, thì ánh mắt của những người tập võ lập tức thay đổi, tức giận nhìn chằm chằm Thôi tiên sư này.

"Chuyện này..."

Đối mặt với nhiều ánh mắt nhìn hằm hằm như vậy, sắc mặt của Thôi Dữ Chi trở nên khó coi.

Người tu pháp, người tập võ tranh chấp với nhau đã lâu.

Nếu như ở phe triều đình, thì phải ngang hàng với nhau, nhưng bây giờ triều đình đã yếu thế, mối quan hệ với Tiên Minh, đã chuyển từ trấn áp sang hợp tác.

Địa vị của Đăng Tiên Ti lại cao quý, mặc cho những người tu pháp của bọn họ làm gì, thì người của nha môn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua!

Nhưng lúc này, thì lại bị lời của Tôn Hằng nói thẳng ra.

"Tôn huynh đệ."

Lúc này, lại có một người bước ra từ trong đám người vây xem.

Người dàng vóc dáng to lớn, khí chất trầm ổn, ăn mặc đơn giản, lại là một người tập võ.

Nhưng mà hắn vừa bước ra, thì ngay cả Thôi Dữ Chi cũng hơi cúi đầu, khom người chào hắn, có thể đoán được thân phận và thực lực của người này không đơn giản chút nào.

"Tại hạ Hoàng Đạo Vinh, chắc Tôn huynh đệ cũng nghe qua tên của ta rồi."

"Nhất Chưởng Thừa Phong Hoàng Đạo Vinh!"

"Phó tổng giám của nha môn, thành chủ Vệ thành, tiên thiên trung kỳ cao thủ!"

"Không ngờ hắn cũng đến nơi này!"

Tiếng nghị luận bàn tán của đám người, lọt vào trong tai của Tôn Hằng.

Mà điều khiến Tôn Hằng kinh ngạc nhất là, khi hắn vừa mở miệng nói, thì ảnh hưởng của Âm Ba Công với những người kia, đều bị quét sạch.

Hơn nữa, khí thế của người này không hiện, diện mạo cũng bình thường, nhưng vừa bước ra, lại có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ngay cả người tu pháp như Thôi Dữ Chi cùng trở thành nhân vật phụ!

Có thể trong thời đại công pháp võ đạo bị cắt đứt này, cứng rắn đột phá tới tiên thiên trung kỳ, thì thực lực của người này, phải gọi là sâu không lường được.

"Thì ra là Hoàng Bộ đầu!"

Tôn Hằng chắp tay thi lễ: "Không biết chuyện hôm nay, Hoàng bộ đầu có gì chỉ giáo không?"

"Ha ha..."

Hoàng Đạo Vinh nghiêng đầu, nở nụ cười: "Chỉ là người trong giang hồ đọ sức mà thôi, những người tập võ như chúng ta, luận võ không cẩn thận chết người, là chuyện thường! Nếu như Tôn huynh đệ đồng ý, thì chuyện này coi như kết thúc, không cần nhắc lại, thế nào?"

Ngụ ý của hắn, là muốn dỡ bỏ tội giết người của Tôn Hằng.

Thậm chí, ngay cả việc Mã Bảo bị biết, cũng bị hắn đè xuống, không điều tra thêm nữa.

Đây quả thật đang thiên vị Tôn Hằng!

"Xôn xao..."

Tiếng thì thầm nghị luận, từ bốn phía truyền đến.

Mà ánh mắt của những người tu pháp, đã biến thành không vui.

Nhất là người đang nằm dưới mặt đất, liều mạng áp chết thương thế như Mã Tân, nghe được vậy liền cảm thấy uất ức, phun ra một ngụm máu tươi.

Coi như là Tôn Hằng sớm đã chuẩn bị kế hoạch, cũng không nhịn được để cho tim loạn nhịp, mặt đã hiện lên vẻ từ bỏ.

"Hoàng Bộ đầu, lời ấy không ổn!"

Không đợi Tôn Hằng mở miệng, thì một giọng nói lạnh như băng, vang từ trong đám người.

Cùng với giọng nói đó, một lão già lưng còm, dáng người gầy ốm, mặt đầy vết nhăn bước ra.

Trên người người này, mang theo một cảm giác âm lãnh khiến người ta khó chịu, nên ở xung quanh của hắn chẳng có ai.

Mà cái phi nhân đang bay ở trong sân kia, cũng dừng xoay tròn, bay về người của hắn.

Hắn nhìn Tôn Hằng, trong mắt lộ ra ý lạnh, chậm rãi mở miệng nói: "Theo ta biết, thì kẻ này không chỉ có giết mấy vị tiên thiên cao thủ đâu, còn có một vị tán tu người tu pháp, cũng chết trong tay của hắn!"

"A!"

Có người nhẹ giọng kêu sợ hãi, càng có vài ánh mắt mang theo thù hận, nhìn chằm chằm Tôn Hằng, hiển nhiên những ánh mắt này đều của người tu pháp.

Võ giả giết người tu pháp, nó khác với người tu pháp giết võ giả!

Ngay cả Âu Dương tỷ muội, cũng ngạc nhiên nhìn Tôn Hằng, theo bản năng rời xa hắn.

"Là ngươi, tên chủ quán kia!"

Nhìn thấy người đi tới, Tôn Hằng cũng khó chịu nhướng mày.

Người này ở Hoắc Sơn tiên phường, là lão già đã bán cho mình cái Âm Hồn Hồ Lô.

Hắn lập tức nhìn đối phương cười lạnh, nói: "Chủ quán, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì đừng có nói lung tung!"

"Ta cũng không có nói lung tung."

Lão già lắc đầu, híp mắt nhìn cái Âm Hồn Hồ Lô bên hông Tôn Hằng, nói: "Vật này tên là Âm Hồn Hồ Lô, là đồ tùy thân của một người tu pháp tên là Địch Phược."

Hắn ngẩng đầu, quét mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Mà theo ta biết, thì vị Địch Phược kia, đã lâu không xuất hiện! Chắc là, đã bị hại rồi!"

Giết người đoạt bảo!

Tiếng ồn ào lại tiếp tục vang lên!

Tài bảo động lòng người.

Giết người đoạt bảo, không phải trước giờ không có, nhưng cũng bởi vì thế, những người làm chuyện này, đều bị người khác oán hận!

Cho dù là một võ giả như Hoàng Đạo Vinh, đang muốn thiên vị Tôn Hằng nhưng khi nghe được lời này, sắc mặt của hắn cũng trầm xuống, nhìn về phía Tôn Hằng hỏi: "Tông Tứ tiên sinh, có thật không vậy?"

"Thì ra là chủ quán của Ngũ Lão Tiên Miếu Tứ đương gia nha!"

Tôn Hằng không đáp, nhìn về phía lão già kia, nói: "Xem ra chủ quán là người hay quên, cái Âm Hồn Hồ Lô này, là lão bán cho ta mà."

Khóe miệng của hắn nhúc nhích, tiếp tục mở miệng: "Mà ngược lại, ngươi dù biết vật này đã bị người khác cài thủ đoạn vào, cũng không báo cho ta biết, hại ta mém chết, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, mà ngươi đã đưa tới cửa rồi!"

Lời này vừa xong, có một số người hiểu rõ thủ đoạn diễn kịch của Ngũ Lão Tiên Miếu cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm lão già kia."

"Thằng nhóc, đừng có bao biện!"

Tông Tứ đột nhiên quát khẽ, nhìn chằm chằm Tôn Hằng: "Nói bằng miệng thì có bằng chứng gì, ta chỉ biết cái Âm Hồn Hồ Lô này ở trên người của ngươi, ngươi giải thích thể nào?"

"Không cần giải thích "

Tôn Hằng bật cười, ngón tay chỉ thẳng hắn: "Chủ quán, chẳng phải ngươi chỉ nói bằng miệng sao, ta còn nhớ, ngươi chỉ ta phương pháp điều khiển cái Âm Hồn Hồ Lô này."

"Giống vậy này!"

"Vèo…"

Hai giọt tinh huyết, giống như hai giọt chì bắn từ ngón tay Tôn Hằng bắn ra, nhanh như chớp bay về phía lão già này.

Mà đám Bích Lân Quỷ La Yên đang trôi nổi trên không trung, cũng chuyển động, hóa thành rất nhiều mũi tên, mang theo tiếng rít gào thê lương, bắn về phía lão già này.

Khí thế Bích Lân Quỷ La Yên hung mãnh, quỷ khí dày đặc, đám mây đen chiếm diện tích gần một mẫu, giống như trời sụp, rơi ầm ầm về phía lão già kia.

"Thật can đảm!"

Tiếng rống giận dữ, vang lên từ trong miệng của Thôi Dữ Chi và Tông Tứ.

Mà mấy người vây xem, nhất là hai tỷ muội của Âu Dương gia, ánh mắt nhìn về Tôn Hằng, chỉ còn bất ngờ và không thể tin.

Lúc này, trong đầu của các nàng, chỉ có một suy nghĩ.

Người này, to gan lớn mật!

Làm việc không kiêng không sợ ai, bất chấp mọi thứ!

Quả thật là một tên sát tinh, nếu như bây giờ nói hắn không chỉ giết một người tu pháp mà còn giết rất nhiều, thì không ai cảm thấy oan uổng cho hắn cả!

Còn về chuyện muốn mời Tôn Hằng đến nhà mình thổi sáo, đã biến mất sạch sành sanh!

"Ong..."

"Rầm rầm..."

Cùng với những âm thanh lạ vang lên, trong lồng ngực của Tông Tứ, xuất hiện một vật, vật này đón gió mà lớn, hóa thành một tấm vải dài hơn một trượng, bao phủ hắn vào trong.

Trên tấm vải này, còn có khói khí năm màu xuất hiện, nghiêng tiếp Bích Lân Quỷ La Yên.

Ngũ Độc Chướng!

Bình Luận (0)
Comment