Ly Thiên Đại Thánh

Chương 264 - Quyển 3 Chương 85: Tiên Thiên Hậu Kỳ

Editor: Wave Literature

Những chùm lửa to bằng lòng bàn tay, nhìn rất bình thường, nhưng lại có thể dễ dàng đánh vỡ một tảng đá lớn thành nhiều mảnh nhỏ.

Mỗi một cái, đều có thể so với một đòn toàn lực của tiên thiên sơ kỳ cao thủ.

Bây giờ, mười chùm lửa này, va chạm với Bích Lân Quỷ La Yên, giống như chìm vào trong biển rộng, trong nháy mắt biến mất.

Khói đen bay đầy trời, bao phủ cả một vùng.

"Huyết luyện pháp khí!"

Sắc mặt của đại hán kia trầm xuống, gằn giọng nói từng chữ.

Hơn nữa đây cũng không phải huyết luyện pháp khí bình thường, một luồng quỷ khói lửa, bao phủ cả mấy mẫu này, còn mang lại cho hắn một cảm giác sợ hãi.

Bích Lân Quỷ La Yên lóe sáng một cái, lập tức có chín con oan hồn nhìn rất chân thực, bay tới bên cạnh hai người.

Những cái oan hồn này, đều mang theo quỷ khí dày đặc, khiến cho người khác khiếp sợ!

Tôn Hằng đứng ở xa xa, đứng yên một chỗ, điều khiển Bích Lân Quỷ La Yên, vây hai người kia lại.

Sáu năm trước, ở trong Vạn Chu Sơn, có mười tám con oan hồn xuất hiện, hắn liền lấy Âm Hồn Hồ Lô luyện hóa chín con trong đó.

Những con oan hồn này, đều đến từ pháp khí của đạo cơ tu sĩ.

Có thể bị đạo cơ tu sĩ luyện hóa, thì chắc chắn khi còn sống, chúng đều là những người tu pháp cực hạn.

Tuy bây giờ đã chết mấy trăm năm, uy lực mười không còn một, nhưng đối thủ của nó, cũng không phải là đạo cơ.

"Xuất thủ!"

Nhìn thấy Bích Lân Quỷ La Yên chậm rãi đè xuống, hai người phía dưới tái mặt, đã chủ động tiến công trước.

"Rống..."

Một tiếng rống mạnh vang lên.

Bào lão kia giơ cây trượng đầu rồng trong tay, cái trượng kia xé gió bay lên, đầu rồng biến lớn, hóa thành một con hắc long dài hơn mười mét, nhìn rất sống động!

Cây trượng này tên Ô Long Đoạt!

Được luyện bằng cây cối sinh trưởng sâu trong vùng nước độc, bên trong còn ngưng tụ âm khí lâu dài, càng có hồn phách của giao long nhập vào trong, hóa thành con hắc long không gì không cắn nuốt này, uy năng rất cường hãn.

Lúc này hắc long bay lên trên không,

Khí thế mạnh mẽ, thân rồng gập lại, đã bay vào trong đám Bích Lân Quỷ La Yên.

Vuốt rồng liên tục cào xé, mây trời bị nó cào rách, khí tức âm trầm trên người của nó, lại hóa thành sương mù màu đen, tràn ngập về phía xung quanh.

Cái sương mù kia, có thể ăn mòn mọi thứ, coi như là Bích Lân Quỷ La Yên, đụng vào nó một cái, cũng trở nên mờ nhạt đi rất nhiều.

Con rồng này linh hoạt như một vật sống, đuôi rồng quẩy một cái, đánh tới hơn một trăm mét, mở to miệng rộng, còn có thể hút cả Bích Lân Quỷ La Yên, nếu như người tập võ gặp nó, tuyệt đối không thể đối phó được.

Nhưng oan hồn bên trong Bích Lân Quỷ La Yên, thấy vậy càng hung tàn thêm, gào thét một tiếng, gió lạnh nổi lên, còn có mấy con oan hồn, đã bay vào trong cơ thể của hắc long.

Nếu so về tốc độ, thì hắc long sao có thể bằng những con oan hồn không có cơ thể này.

"Răng rắc..."

Từng cái vuốt quỷ, giống như cái cối xay, liên tục cấu xé cơ thể của hắc long, kéo ra ngoài một cái, liền có âm thanh răng rắc như gỗ bị gãy vang lên.

Còn bốn con oan hồn khác, thì giáng từ trên trời giáng xuống, cuốn lấy lửa ma trời, Bích Lân Quỷ La Yên, lao tới hai người ở dưới.

"Oanh..."

Một ngọn lửa lớn, nổ tung trên không trung.

Trong ngọn lửa này bao hàm cả ánh nắng mặt trời, là thứ tốt nhất để khắc chế những vật dính đầy âm khí như oan hồn, ánh lửa sáng ngời, Bích Lân Quỷ La Yên ở trong khe núi không thể không co rút lại.

Bốn con oan hồn đang đánh tới, cũng rít lên một tiếng, chui vào trong Bích Lân Quỷ La Yên.

Lại thấy, trong tay vị đại hán kia, chẳng biết từ lúc nào lại nhiều hơn một tấm gương sáng lấp lánh.

Trên tấm gương này, còn có rất nhiều hoa văn, mặt kính vừa chuyển động, thì lập tức có vô số ánh lửa to lớn bằng đầu người bay ra, đánh về phía những con oan hồn kia.

Nguyên Dương Kính!

Vật này được chế tạo bởi vạn năm Thái Dương Ngọc, bên trong bao hàm khí nóng của mặt trời, chí dương chí cương, có rất nhiều công dụng.

Lúc này phóng ra ánh nắng của mặt trời ban kia, liền đánh những con oan hồn kia bay về Bích Lân Quỷ La Yên.

Cùng lúc đó, pháp khí lá sen của người này lượn quanh thân, tử thủ nghiêm ngặt, đề phòng những con oan hồn kia đánh lén.

Bà lão thì há mồn phun một cái, phun ra một viên bảo châu, bảo châu sáng lấp lánh, chiếu rọi khắp nơi này.

Những nơi mà ánh sáng của viên bảo châu này chiếu tới, thì tốc độ của Bích Lân Quỷ La Yên, cũng chậm hơn một chút.

Ở bên ngoài, Tôn Hằng đang đứng quan sát thấy vậy chớp mắt vài cái, không khỏi tán thưởng hai người một tiếng.

Hai vợ chồng này, đều là luyện khí tầng sáu, còn chưa tiến giai luyện khí hậu kỳ.

Nhưng thủ đoạn của bọn hắn, tầng tầng lớp lớp, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.

Sợ là những luyện khí hậu kỳ bình thường, cũng không phải là đối thủ của bọn họ!

Quả thật, mấy người này chuyên giết người cướp của, nên những pháp bảo này, đều do bọn họ cướp được!

Nhưng mà, nếu thủ đoạn của bọn họ chỉ có như vậy, thì khó trốn được Bích Lân Quỷ La Yên vây giết.

Dù sao, thủ đoạn của bọn hắn, chỉ có thể bức lui oan hồn, chứ không thể đánh tan được bọn chúng.

Đánh càng lâu, pháp lực càng tốn, khi pháp lực hao hết, là lúc bọn họ bỏ mạng!

Mà người ở trong cuộc như một nam một nữ kia, càng hiểu rõ hơn.

"Nương tử, đừng do dự!"

Đại hán kia điều khiển Nguyên Dương Kính, pháp lực đã sắp cạn kiệt, lúc này rống to với bà lão.

"Biết!"

Hai người tâm ý tương thông, bà lão kia nghe vậy cắn răng, hai tay bóp ấn quyết.

Thúc giục pháp lực, con hắc long bị Bích Lân Quỷ La Yên bao bọc, rồi còn bị năm con oan hồn cào xé kia cứng đờ lại, đột nhiên phát sáng lấp lánh.

Sau một khắc.

Bích Lân Quỷ La Yên đột nhiên sáng người lên.

"Oanh..."

Phía chân trời vang lên tiếng nổ tung, sóng khí cuồng bạo quét ngang mọi thứ, xoáy lên vô số bụi đất, hạt cát, bụi đất bay đầy trời.

"Ầm ầm..."

Ngọn núi phía sau khẽ run lên, vô số đá núi lăn từ trên núi lăn xuống, chặn đứng đường núi lại.

Ô Long Đoạt tự bạo, trong chớp mắt nổ tung, khiến cho Bích Lân Quỷ La Yên tản đi, càng có một con oan hồn bị nổ tan biến, nhưng con oan hồn khác thì mờ nhạt đi rất nhiều.

"Chết!"

Có điều, hai người này sau khi phá vỡ, Bích Lân Quỷ La Yên, cũng không có chạy trốn, mà di chuyển Nguyên Dương Kính, chiếu về phía Tôn Hằng.

Bà lão kia tự bạo pháp khí tương liên với tâm huyết của mình, cũng không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi, máu trong cơ thể sôi trào lên.

Nhưng lúc này nàng không lo được nhiều như vậy, hai tay vung lên, vài món pháp khí xanh mơn mởn, bắn về phía Tôn Hằng.

Kinh nghiệm chém giết của bọn họ rất phong phú, cũng biết lúc nào nên đánh lúc nào nên bỏ.

Nếu như chạy trốn, cũng chưa chắc thoát khỏi tay đối phương, không bằng thừa dịp Tôn Hằng mất khống chế, giết hắn!

Một khi giết được Tôn Hằng, không chỉ có thể tránh thoát một kiếp, còn có được một món pháp khí cường hãn.

Một vị tiên thiên cao thủ, trong suy nghĩ của bọn họ, nếu như không có món pháp khí này, thì tuyệt đối đánh không lại bọn họ!

Không thể không nói, hai người này rất quyết đoán.

Chỉ có điều, bọn họ đã đoán sai thực lực của đối thủ.

Đối mặt với thế công của hai người, Tôn Hằng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, giơ một tay lên, trường đao xuất hiện trên tay của hắn.

"Coong!"

Ánh đao lóe lên.

Ánh đao xen lẫn tia chớp điện, giống như thiên lôi từ trên trời giáng xuống, uốn lượn trong đường núi này.

"Bành!"

Ngọn lửa đang bay tới bị đánh nát.

"Đinh..."

Mấy cây pháp khí phi châm cũng bị đập bay.

Một kích toàn lực của hai người bọn họ, bị Tôn Hằng tiện tay phá vỡ.

"Ong..."

Càng có vô số sóng âm, ầm ầm lao tới nơi hai người bọn họ đang ở.

Sóng âm mạnh mẽ, đánh bể đá núi, cũng khiến cho cái pháp khí hình lá sen của bọn họ, liên tục rung động.

Chẳng biết từ lúc này, ở trên đám Bích Lân Quỷ La Yên đang lơ lửng trên trời, xuất hiện một tầng Thiên Hạt Cổ rậm rạp chằng chịt.

Giống như một tấm màn màu đen, che phủ chân trời.

Trong đám bụi mù bay đầy trời, Tôn Hằng cầm trường đao, đạp mạnh về phía trước.

Xoạt!

Giống như có ảo ảnh, bóng người của hắn đột nhiên tách ra thành chín.

Khí tức phân tán, cũng khiến cho hai người một nam một nữ kia ngây người một chút.

"Coong!"

Ánh đao nổ ra, cứ thế mà đánh tới, chín đường đao hợp lại, hóa thành một quầng sáng kéo dài hơn hai mươi trượng, như dải ngân hà, ầm ầm rơi xuống.

Đón ánh đao này, bầu trời đột nhiên chia làm hai!

Uy lực khủng bố của nó, gần như không thua gì pháp khí tự bạo!

"Không tốt!"

Sắc mặt của đại hán biến thành trắng bệch, gào to một tiếng, pháp khí lá sen của hắn đã điên cuồng xoay tròn, hóa thành một viên cầu, bọc hai người lại.

Ánh đao ngưng tụ lại làm một, không phân tán.

Va chạm với pháp khí hình lá sen kia, ánh đao dữ tợn này, hóa thành vô số tia chớp điện, đâm vào trong đó.

"Bành!"

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, pháp khí lá sen kia xoay chậm lại, xuất hiện vô số khe nứt.

"Rắc…"

Lá sen vỡ vụn, phát ra một âm thanh thanh thúy.

"Làm sao có thể "

Đại hán kia trợn mắt lên, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Dưới góc nhìn của hắn, thì một kích này, coi như là tiên thiên hậu kỳ, cũng không có thể đánh ra được!

Bà lão kia thì rống giận một tiếng, rót toàn bộ pháp lực trong cơ thể mình, truyền vào trong những cái phi châm kia.

Ánh sáng lóe lên, phi châm bay tới trước mặt Tôn Hằng.

Nhưng Tôn Hằng lại đứng bất động không né, dường như vừa nãy hắn dùng toàn lực, nên bây giờ không phản ứng kịp, cũng khiến cho hai người này mừng thầm.

Nhưng sau một khắc.

"Đinh..."

Một tiếng giòn vang vang lên, cánh tay trái của Tôn Hằng chuyển động, giơ lên đỡ lấy những phi châm này.

Cái phi châm có thể xuyên qua sắt thép kia, đã bị hắn bắt được.

Cơ thể Tôn Hằng lúc này, đã sắp đạt tới cảnh giới viên mãn, thậm chí cứng không thua kém gì pháp khí!

Tay hắn vung lên, một chút hi vọng trong lòng hai người kia, đã bị dập tắt.

"Ong..."

Lúc này, một đám Thiên Hạt Cổ đã chờ đợi từ lâu, không chờ Tôn Hằng ra lệnh, chúng đã thừa cơ hội hai người này không còn sức chiến đầu, phóng tới.

"Răng rắc... Răng rắc..."

Hàm răng sắc bén chuyển động, đuôi bò cạp bắn chụp, cái luồng sáng hộ thể của người tu pháp, đã bị đám Thiên Hạt Cổ này cắn nuốt.

Mà cơ thể không có tạp chất, còn được linh khí trong trời đất uẩn dưỡng của bọn họ, càng làm cho đám Thiên Hạt Cổ này sung sướng kêu lên.

Tuy hai người này liên tục thi triển ra thủ đoạn phòng thủ, nhưng những thủ đoạn này, không đủ nhét kẽ răng của Thiên Hạt Cổ.

Chỉ trong một lát, hai bóng người đang đứng trong sân, đã bị chúng gặm sạch sẽ, ngay cả quần áo, da lông, cũng không chừa một chút.

Chỉ để lại một tấm vải rách, thứ này không hấp dẫn được đám Thiên Hạt Cổ kia

Bình Luận (0)
Comment