Lần lên núi này, đoàn người của Hoàng Mạc có gần hai mươi người, nhưng số người đi theo để làm việc thì chưa tới một nửa, mà đa số là đi theo để chăm sóc lão.
Hiển nhiên, người của tiệm thuốc Mai Sơn, đã không trông cậy lão có thể hoàn thành việc này, chỉ cần lão ít gây phiền toái lại, nên đưa lão đi theo là được rồi.
Hoàng Mạc cũng biết, mình được chăm sóc thế nào, lần lên núi này, lão thậm chí còn không thèm thay quần áo nữa mà vẫn mặc bộ quần áo bằng tơ lụa như mỗi ngày.
Nếu có thể, lão thậm chí còn muốn đem cả thiếp thân thị nữ của mình đi theo.
Nhưng mà, mặc dù không có thiếp thân thị nữ, nhưng lại có Hoàng Lân, Chu Cảnh lúc nào cũng ở cạnh lão để chăm sóc, bưng trà rót nước, mức độ cẩn thận không kém thị nữ chút nào, vẫn thay quần áo, đút cơm tới miệng cho lão.
"A!"
Hoàng Mạc nằm ở trên ghế, thân thể lắc lư theo nhịp của ghế, trong miệng của lão luôn lẩm bẩm: "Tại sao trước kia ta không để ý là ở dưới đây sống tốt như vậy? Ở lại trong bang mỗi ngày đều bị bọn hắn khinh bỉ, chưa từng được sung sướng như bây giờ!"
Bọn họ đã lên núi được hơn nửa tháng, đã hái được không ít thảo dược rồi, mà lão vẫn rất nhàn nhã, cả ngày chỉ ngắm cảnh ngắm hoa, chứ không phải bận rộn gì cả.
Hoàn cảnh bây giờ, so với những lần lên núi bôn ba, chịu khổ chịu cực trong trí nhớ của lão, cách biệt giống như một trời một vực vậy.
Hoàng Lân đi theo bên lão, nghe vậy liền cười cười tiếp lời: "Tiền bối nếu như thấy thoải mái khi có chúng vãn bối ở bên cạnh, thì chúng vãn bối sẽ ở bên cạnh Ngài thường xuyên hơn. Vãn bối còn đang cầu mong luôn được đi theo Ngài, để lúc nào cũng được nghe Ngài dạy bảo."
Hắn cũng không phải nói dối, dù gì Hoàng Mai cũng đã từng là một vị nội khí cao thủ, hơn nữa lão sống lâu như vậy, kiến thức sẽ rộng rãi hơn bọn hắn, chỉ cần hắn nói ra điều gì mới, điều mà không phải là bọn nhóc cả đời chưa từng đi ra Thanh Dương Trấn như Hoàng Lân biết được.
Ở bên cạnh lão, xác thực là được lợi rất nhiều.
"Đúng vậy, đúng vậy nha!" Chu Cảnh ở một bên khác, gật đầu phụ họa.
"Hề hề…"
Hoàng Mạc cười cười, nhưng trong nét cười còn có thâm ý khác.
Lão mặc dù già rồi nhưng chưa hồ đồ, chuyện của mình thì mình tự biết, lão có thể lừa gạt đám nhóc này, nhưng đối với đám sư phó kia, thì lão biết bọn hắn chỉ ước lão nhanh chóng rời đi nơi này.
"Ngừng!"
Ngay lúc này, Tôn Hằng đang dẫn đường ở phía trước đột nhiên giơ tay ra hiệu, đám người liền lập tức dừng bước lại.
Tôn Hằng trong bộ trang phục đầy mùi thuốc đuổi con trùng lướt qua đám người, đi đến trước mặt Hoàng Mạc, chắp tay mở miệng: "Tiền bối, hôm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi! Nếu như cứ đi lên trên, thì đường sẽ rất khó đi."
Im lặng một chút, hắn cẩn thận nói: "Hơn nữa, chúng ta phát hiện, có dấu vết của hổ hoạt động xung quanh đây."
"Hổ?"
Cơ thể của Hoàng Mạc giật giật, hai mắt của hắn tỏa sáng: "Da hổ là thứ tốt nha! Một tấm da hổ hoàn hảo, ở quận thành, có thể bán được mười mấy lượng bạc!"
Trời…
Sắc mặt của Tôn Hằng suy sụp, bây giờ không phải nói chuyện da hổ thế nào, mà là sự an toàn của mọi người ở đây.
Hổ và sói là hai loài không cùng đẳng cấp, một con sói trưởng thành cùng lắm năm mươi đến sáu mươi cân, còn hổ thì từ năm trăm đến sáu trăm cân lận!
Nhìn thấy Tôn Hằng săn sói nhẹ nhàng như vậy thôi, nhưng nếu bảo hắn chống lại hổ, e rằng trong lòng cũng sẽ không thể không lo lắng.
Đương nhiên, nếu thực lực của Hoàng Mạc ở thời kỳ đỉnh cao, săn hổ là chuyện bình thường, nhưng lão bây giờ đã già và yếu như vậy, sợ là còn đánh không lại mình nữa chứ nói gì là hổ!
"Đã có hổ, vậy chúng ta phải cẩn thận một chút."
Hoàng Lân rốt cuộc cũng không bị đố kỵ mà choáng váng đầu óc, khi nghe có hổ là sắc mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng: "Mọi người tập trung lại đây, về việc hái thuốc, Tôn Hằng ngươi mang theo mấy người theo sau để thực hiện nhiệm vụ là được! Tất cả đặt sự an toàn lên hàng đầu!"
Được rồi, cái hắn gọi là an toàn, chính là để đảm bảo an toàn của mình, còn về phần Tôn Hằng, tất nhiên không nằm trong sự quan tâm của hắn rồi.
"Ừ..."
Hoàng Mạc cũng phục hồi tinh thần lại, và cũng biết rằng nếu có hổ, đối với đám người bọn họ, thì đúng là một phiền toái lớn, lúc này mới chậm rãi gật đầu: "Cứ làm như thế đi!"
Tôn Hằng hít sâu một hơi, gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc: "Cũng được, nếu như vậy, để ta dẫn người đi thám thính xung quanh.
Xem thủe xem có Huyết Hồng Hoa ở gần đây không."
"Ngươi đi đi!"
Người nói không phải là Hoàng Mạc, mà là Hoàng Lân. Thời gian này, hắn lúc nào cũng ở bên Hoàng Mạc, gần như trở thành người phát ngôn của lão rồi: "Những việc như thế này, chính ngươi xử lý sao cho tốt là được, không cần việc gì cũng phải hỏi tiền bối như vậy, ngươi đã lớn rồi, không tự làm việc được sao?"
Hoàng Mạc nhắm mắt lại, lão im lặng, đối với việc Hoàng Lân phát ngôn thay mình cũng không có phản ứng.
Tôn Hằng liếc nhìn mấy người bọn họ một chút, không nói gì, khom người rồi chậm rãi lui xuống.
Tính ra cũng khéo, ở một ngọn núi nhỏ cách nơi này không xa, có một đóa Huyết Hồng Hoa mọc trên đó.
Tôn Hằng cầm theo nước thuốc, nhỏ vài giọt vào bông hoa này, sau đó hắn trở về nơi hạ trại để canh thời gian, tới lúc hoa biến sắc thì mới quay trở lại để ngắt xuống.
Nơi hạ trại đã đốt lửa lên rồi, đầu bếp đang chuẩn bị đồ ăn cho đoàn người.
Trương Trọng Cửu bây giờ cũng đã theo Tôn Hằng, bận rộn làm đồ ăn.
Bởi vì lúc trước cùng ở chung một phòng, nên Tôn Hằng cũng không có ý kiến gì với chuyện hắn trở về bên cạnh mình.
Nhưng mà, trước kia hắn đi theo Hoàng Lân, bây giờ lại đi theo Tôn Hằng, việc này làm cho sắc mặt của Hoàng Lân rất khó coi, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Ăn uống xong, Tôn Hằng lấy hộp dược liệu vẫn còn niêm phong từ chỗ Hoàng Mạc, sau đó liền mang theo Trương Trọng Cửu và mấy người nữa chạy tới chỗ cây hoa.
Những người còn lại, thì ở lại nơi hạ trại.
Mỗi lần dùng cơm, Hoàng Mạc đều có thói quen uống mấy chén rượu, sau đó sẽ ngủ say, nửa ngày sau mới có thể tỉnh.
Cái thói quen này, Hoàng Lân, Chu Cảnh đã sớm quen, thậm chí ngay cả thời gian ngủ của lão, đều có thể đoán được.
Nhìn hai mắt của Hoàng Mạc đã nhắm lại, tiếng ngáy của lão vang lên, hai người bọn hắn mới xua tay xung quanh, ra hiệu mọi người im lặng, đồng thời cùng nhau đi về hướng xa xa.
"Các ngươi để ý kĩ tiền bối."
Hoàng Lân cầm côn bổng của mình lên, ánh mắt của hắn dần trở nên nghiêm túc: "Chúng ta đi kiếm vài món ăn dân dã cho tiền bối, một lúc sau sẽ trở lại. Đừng để cho ta phát hiện lúc không có ta ở đây các ngươi làm biếng, nếu không… hừ!"
"Vâng, Hoàng sư huynh." Mọi người nhao nhao nhận lệnh.
Chu Cảnh mặt âm trầm, đang đứng cách đó không xa cũng lấy trường đao của mình ra, chẳng biết từ khi nào, đao của hắn đã được mài bóng, dường như đang chờ được uống máu tươi vậy.
Hai người rời đi, tâm tình của mọi người ở nơi đóng quân dần trở nên buông lỏng.
Tất cả người phụ trách đều rời đi, chỉ chừa lại một đại nhân vật đang ngủ say, cho dù đã được Hoàng Lân dặn dò, nhưng bọn họ cũng nhịn không được mà buông lỏng cảnh giác.
"Các ngươi nói nhỏ một chút, đừng làm tiền bối tỉnh dậy."
Có người nhọ giọng nói, nhưng tư thế của hắn không giữ được nữa, liền nghiêng mình dựa vào một cái cây gần đó, buông lỏng nghỉ ngơi.
"Biết rồi."
Một người ở đó không xa liền trả lời, người này động tác dứt khoát hơn, trực tiếp nằm thẳng xuống đất, thoải mái mà duỗi cả tứ chi ra, hồn nhiên quên mất trách nhiệm của mình.
"Ngũ ca, ngươi trông chừng giúp ta, ta đi vệ sinh một lát."
"Đi đi, đi đi!"
Ngũ ca xua tay, sau đó chống gậy đi tới chỗ đối phương, hắn dựa vào cây, híp mắt ngủ gật.
"Cẩn thận một chút, đừng sơ suất quá."
Có một vị học đồ lớn tuổi nhíu mày nói: "Không nghe Tôn sư huynh nói sao, ở đây có dấu vết của hổ đấy."
"Cho dù có, thì có làm sao?"
Vị Ngũ ca kia mở hai mắt: "Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ sợ hay sao? Ở đây chúng ta còn có hai cái Kình Nỗ!"
"Hơn nữa, hổ cũng có linh tính, thấy chúng ta nhiều người như vậy, nó sẽ không lộ diện đâu. Ở đây có ai từng nghe được chuyện hổ tấn công đoàn xe sao?"
Vị học đồ lớn tuổi kia gật đầu: "Tuy nói là như vậy, nhưng cũng nên cẩn thận một chút cho chắc."
"Biết, biết!"
Tiếng trả lời vang lên.
Nửa ngày trôi qua, vị Ngũ ca nhẹ nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao Tiểu Thất còn chưa trở lại?"
"Đúng vậy!"
Vị học đồ lớn tuổi kia nhướng mày: "Ngươi đi xem thử đi, mong là đừng có xảy ra chuyện gì."
Đường đi ở Thiên Nhận Phong này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì rất dễ dàng trượt chân, sau đó liền ngã xuống vực sâu, việc này bọn họ cũng không phải chưa từng gặp qua.
"Ừ!"
Ngũ ca cảm thấy có điều gì đó không đúng, hắn cầm côn bổng lên, múa vài cái, sau đó liền bước sâu vào rừng.
"Răng rắc..."
Đi không được bao xa, hắn chợt nghe được một tiếng kỳ quái vang lên. Hắn liền đẩy bụi cỏ ra, hai mắt của hắn trợn trắng, vẻ mặt còn mang theo nét kinh hoàng: "Hổ!"
Tại chỗ mà lão Thất vừa đi vệ sinh, có một con hổ màu đen thân dài một trượng, đang cúi đầu xuống mặt đất, yên lặng gặm một cổ thi thể.
Cỗ thi thể kia đã không nhìn ra được hình dáng gì nữa rồi, nhưng nhìn vào quần áo mà hắn đang mặc, thì chính là lão Thất!
"Gầm!"
Một tiếng hổ gầm lên, hắn không kịp tránh, đã bị con hổ kia vồ tới, mang theo một luồng gió mạnh, vồ thẳng về hắn, đem hắn dề xuống.
"Cứu mạng..."
"Răng rắc..."
Âm thanh rú thảm lập tức im bặt.
Mà con hổ kia sau khi cắn đứt cổ của Ngũ ca cũng không vội vàng ăn hắn, mà gầm lớn một tiếng, rồi hướng về phía đoàn người đang ở trong trại mà phóng tới.
Chỉ một lát sau, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gọi ầm ĩ nối liền thành một mảnh, tất cả mọi người đều chạy loạn lên.