Ly Thiên Đại Thánh

Chương 86 - Quyển 2 Chương 18: Nội Khí Cảnh Giới

Trước mặt của Tôn Hằng, có hai cái bình sứ.

Bình sứ trắng óng ánh, sờ vào rất mềm tay, chính là bình sứ loại tốt nhất.

Thứ mà nó chứa ở bên trong, chính là Tụ Khí Tán trị giá một trăm năm mươi lượng bạc một bình.

Trước mặt Tôn Hằng có hai bình, một bình thì nhờ Hoàng Mạc mua được, bình còn lại thì nhờ Ngọc Châu mua.

Sở dĩ hắn nhờ đến hai người mua giùm, bởi vì muốn đảm bảo hàng tới tay.

Lại ngờ tới, cả hai người đều thông báo mình đã mua được Tụ Khí Tán, nên nhất thời hắn không tiện từ chối, dứt khoát mua lại cả hai bình.

Nơi này là một gian phòng bằng đá.

Đây chính là sườn núi trọng yếu nhất của Tam Hà Bang, nơi này lưng tựa Long Nha Sơn, dễ thủ khó công, từng là nơi mà Tam Hà Bang tuyên bố thành lập tổng đà.

Mà hiện giờ, thì tổng đà của Tam Hà Bang đã được dời tới nơi giao nhau của ba dòng sông, nơi này lại trở thành viện dưỡng lão của bang.

Đương nhiên, ở đây vẫn có cao thủ đóng quân như trước, cảnh giới nghiêm ngặt, cũng là nơi bế quan của rất nhiều người.

Đa số người của Tam Hà Bang, khi tu vi đạt tới cảnh giới nào đó, đều tới đây bế quan, tránh bị người khác quấy nhiễu.

Tôn Hằng mua được Tụ Khí Tán, cũng liền chạy tới đây.

Theo lời Hoàng Mạc, thì Tôn Hằng có hơi nóng nảy.

Nhưng Tôn Hằng tự biết chuyện của mình.

Hôm nay, thân thể của hắn gần như đã đạt tới cực hạn, cho dù vẫn có thể tăng trưởng được nữa nhưng bù không được thời gian lãng phí.

Hơn nữa, hắn cảm giác được, những người trong bang, hình như rất có thánh kiến với mình.

Rốt cuộc, con trai của phó đường chủ chết, mình lại chạy thoát trở về, nên cũng khó đảm bảo không có người đàm tiếu và không cam lòng.

Ở cái thế giới người ăn thịt người này, người bề trên chỉ cần suy nghĩ trong đầu một cái, liền có thể khiến cho người ở phía dưới chết không có chỗ chôn!

Phụ thân của Tô Chung có giận chó đánh mèo với mình không?

Tôn Hằng cũng không dám cá cược.

Mà một khi hắn tiến vào nội khí, thì địa vị trong bang cũng sẽ được đề cao.

Mỗi một vị nội khí cao thủ, đều là trụ cột vững vàng của Tam Hà Bang, cho dù là phó đường chủ, cũng không thể tùy ý đánh chết.

Huống hồ, nếu như Tôn Hằng thật sự tiến giai được, thì hắn chính là một người chưa tới mười sáu tuổi đạt được nội khí cao thủ.

Thân phận này, đủ để hắn nổi tiếng trong thời gian ngắn, nên chắc chắn sẽ không bị người khác hãm hại.

Nếu như tiến giai không thành công, thì hắn chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi Tam Hà Bang!

Giường đá lạnh lẽo, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn, đã hơn một canh giờ, nhưng gân cốt của hắn không thoải mái chút nào, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tinh thần tập trung cao độ.

"Phốc…"

Mở bình sứ ra, thứ bên trong hình dạng giống như đống cát trắng nhỏ, nhẹ nhàng lay động bình sứ, thì đống cát này chuyển động qua lại, mượt mà bóng loáng.

Đây chính là Tụ Khí Tán, thứ quan trọng nhất mà những tên bình thường trong bang như hắn cần dùng để có thể tiến giai nội khí cảnh giới.

Nghe nói, có những công pháp cao minh, không cần dùng Tụ Khí Tán cũng có thể tiến giai nội khí cảnh giới, hơn nữa còn không hao tổn tiềm năng của thân thể, mà khả năng tiến giai lại còn rất cao.

Nhưng đáng tiếc, loại công pháp này không thể rơi vào tay một bang chúng bình thường như Tôn Hằng.

"Sát..."

Những hạt thuốc này chuyển động, trượt xuống dọc theo bình thuốc, trượt thẳng vào trong miệng của Tôn Hằng, không còn dư lại dù chỉ một hạt nào trong bình.

Buông bình sứ xuống, Tôn Hằng đặt hai tay dưới bụng, vận chuyển phương pháp mà trong bang cung cấp để xoa bóp đan điền.

Những hạt thuốc này vào bụng, trong chớp mắt hóa thành một dòng nước ấm rất nhỏ, dòng nước này tuôn tới tất cả xương cốt tay chân của hắn, luồn lách, tuôn vào tận từng ngóc ngách nhỏ nhất.

Chỉ chốc lát, dòng nước ấm kia liền nóng dần lên, đốt cơ bắp toàn thân, trực tiếp xuyên vào trong cơ bắp.

"Oanh..."

Giống như núi lửa phun trào, dung nham chảy xuống vậy.

Nhìn từ phía ngoài, thì thấy cơ thể của Tôn Hằng đột nhiên đỏ lên, dưới sự tác dụng của dược lực, hóa thành vô số tia màu đỏ xông thẳng tới đan điền.

Ở bên trong cơ thể, Tôn Hằng chỉ cảm thấy cơ thể mình vừa giãn lên rồi co lại, dường như hơn phân nửa tinh khí tiềm lực của hắn bị lôi kéo hóa thành một luồng vật chất kỳ quái, dũng mãnh phóng vào đan điền.

"Phịch! Phịch! Phịch!"

Tim của hắn đập mạnh, liên tục đập mạnh.

Dưới đan điền thì liên tục chấn động.

Chẳng biết từ lúc nào, một dòng khí rất nhỏ, sinh sôi từ trong đan điền, sau đó tràn về phía kinh mạch

Nội khí!

Cho dù Tôn Hằng đã tận lực áp chế sự kích động của mình, nhưng tim của hắn vẫn đập chậm vài nhịp.

Nhục thể của hắn cường hãn hơn người bình thường rất nhiều, nên quá trình sản sinh nội khí cũng rất thuận lợi, chỉ cần dòng khí mới sinh này lượn một vòng trong khắp cơ thể, thì sẽ có thể không ngừng sinh sôi, đó chính là lúc Tôn Hằng chính thức tiến vào nội khí cảnh!

Chỉ có điều, cho dù đan điền của hắn liên tục thôi thúc, nhưng dòng khí kia vẫn rất chậm, chỉ di chuyển từ chút từng chút một.

Mặc dù hắn sử dụng công pháp điều khiển luồng khí này, nhưng mà vẫn không có tác dụng gì nhiều, cho dù có liều mạng thúc dục, thì tốc độ cũng không tăng thêm được bao nhiêu.

Trong đan điền của hắn thì sóng nhiệt vẫn dâng lên không ngớt, liên tục sinh ra nội khí, nhưng để chèo chống đám nội khí này đi một vòng quanh cơ thể, dường như cũng có chút miễn cưỡng.

Thời gian dần dần trôi qua, tốc độ của nội khí càng ngày càng chậm, khiến cho một người vốn luôn bình tĩnh như Tôn Hằng cũng có cảm giác hơi nhiễu loạn.

Tôn Hằng nhắm hai mắt lại, không cử động cơ thể, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ về điều gì đó.

Chẳng biết lúc nào, hắn đột nhiên mở hai mắt ra.

"Bộp!"

Tay hắn chụp tới, cái bình sứ còn đã rơi vào tay hắn, giương cổ lên, những hạt thuốc tiếp tục chui vào bụng.

Liều!

...

Ba ngày.

Trong căn nhà nhỏ, Hoàng Mạc đang nằm trên ghế mềm, nhẹ nhàng chớp hai mắt để tận hưởng những tia nắng cuối thu.

Hai gò má nhăn nheo già nua, mặc quần áo tơ lụa đỏ thẫm, khiến cho lão lúc này trông rất buồn cười.

"Kẽo kẹt..."

Cửa gỗ đơn sơ bị đẩy ra, một bóng người tiều tụy bước vào căn nhà nhỏ này.

"Tôn Hằng?"

Thấy được người tới, khóe miệng của Hoàng Mạc tạo thành một đường cong cợt nhã, lạnh như băng nói: "Nhìn nét mặt của ngươi, ta biết ngay tiến giai không thành công. Ta đã nói với ngươi rồi, đừng có nóng vội như vậy, đợi thêm hai ba năm nữa, khi thân thể triệt để viên mãn, thì hẳn đi trùng kích nội khí cảnh, ngươi hết lần này lượt khác không nghe ta!"

"Bây giờ đang hối hận đúng không? Hối hận không nghe lời ta, bây giờ thua thiệt a!"

"Ta thành công!"

"..."

"Cái gì?"

Hoàng Mạc trừng mắt, ngồi thẳng lưng trên ghế mềm, hai mắt nhìn chằm chằm Tôn Hằng: "Ngươi vừa nói cái gì? Nói lại ta nghe!"

"Ta nói..."

Tôn Hằng tức giận trợn trắng mắt, nhấn mạnh từng chữ nói: "Ta thành công, ta tiến vào cảnh giới nội khí rồi!"

"Thật… Thật sự?" Hoàng Mạc lắp bắp nói, hắn vẫn không dám tin tưởng.

"Ta lừa ngươi thì được cái gì!"

"Ầm!"

Cơ thể của Hoàng Mạc mềm nhũn, nằm xuống ghế lần nữa, mắt lão bi phẫn: "Không có thiên lý a! Năm đó ta đây, vì muốn tiến giai nội khí, không biết phải nỗ lực gian khổ bao nhiêu, thậm chí không để ý muội muội ngăn trở, đem cầm gia sản của tổ tiên, mua được một quả linh vật, mới có thể thành công! Mà ngươi… Mà ngươi…"

"Trời xanh bất công a!"

Giọng nói của lão ngày càng nhỏ, cuối cùng nhắm mắt lại, hóa thành tiếng thở dài.

Tôn Hằng đứng bên cạnh lắc đầu, hai người bọn họ cũng coi như là quen biết, không chúc mừng thì thôi đi, cũng không cần phải than vãn như thế chứ?

Hơn nữa, cho dù trong lòng của ngươi nghĩ như vậy, thì cũng đâu cần nói ra đâu?

Muốn nói bất công, thì những con cháu của các đại nhân vật trong bang như bọn hắn mới đúng là may mắn chứ?

Có một số người, luôn không muốn chấp nhận sự thật là người khác giỏi hơn mình!

Xoa xoa đôi gò má tiều tụy của mình, Tôn Hằng mạnh mẽ mở miệng nói: "Hoàng tiền bối, ta muốn thỉnh giáo ngài một chuyện."

Hoàng Mạc vẫn nhắm chặt mắt, không nói tiếng nào.

Tôn Hằng cũng không ngạc nhiên, tiếp tục nói: "Căn cứ trong sách ghi lại, ta phát hiện, khả năng chưởng khống nội khí của ta, tốc độ tu luyện, rất yếu."

Ngừng một chút, Tôn Hằng buồn rầu nói: "Tính ra còn yếu hơn người thường rất nhiều! Chuyện này, có phải là bình thường không?"

"A!"

Nghe được tin này, Hoàng Mạc hơi ngoài ý muốn mở mắt ra: "Rất yếu? Yếu cỡ nào?"

Tôn Hằng cau mày lại, chậm rãi mở miệng: "Dựa theo trong sách ghi lại, thì hẳn là bằng một nửa của người thường."

"Hả?"

Hoàng Mạc sững sờ, sau đó kỳ quái nói: "Yếu như vậy, sao ngươi tiến giai được?"

"Chắc là do may mắn a?" Tôn Hằng mạnh mẽ đáp lại.

"Ha ha..."

Nghe tin xấu của Tôn Hằng, dường như khiến cho Hoàng Mạc lấy lòng tin lại vậy, lập tức lạnh lùng cười cười: "Tốc độ này, gần như là tốc độ thấp nhất mà trong sách ghi lại. Cũng chính là, ngươi còn yếu hơn cả những người kém cỏi nhất nữa!"

"Hừ hừ…, nói thẳng ra, ngươi chính là một tên nội khí phế vật!"

Sắc mặt của Tôn Hằng lạnh lẽo, tin tức này vượt quá mức hắn tưởng tượng, nhưng mà hắn vẫn còn ôm một chút hi vọng: "Tiền bối, còn có biện pháp nào đề thăng tốc độ tu luyện không?"

"Có, đương nhiên là có!"

Vượt ngoài dự tính của Tôn Hằng, Hoàng Mạc rất nhanh cho ra đáp án: "Có điều, những phương pháp này ngươi đừng mơ tới."

"Vì sao?"

"Bởi vì ngươi có muốn cũng không dùng được."

Vẻ mặt của Hoàng Mạc biến thành giễu cợt: "Tất cả đều phải dựa vào ngoại vật, đều cần hao phí rất nhiều vàng bạc, thậm chí còn cần quyền thế, bằng không thì không mua được những thứ này!

"Ví dụ như, ba mươi lượng bạc một hạt Tráng Khí Đan, năm mươi lượng bạc một hạt Hoàng Long Hoàn, một trăm lượng bạc một hạt Uẩn Linh Đan, rồi những loại thiên tài địa bảo có thể giúp tăng cường tu vi khác…."

"Rất nhiều thứ, nhưng căn bản ngươi không có tư cách dùng!"

Bình Luận (0)
Comment