Ly Uyên

Chương 15

THIỆU DƯƠNG CÚI XUỐNG NHÌN HẮN, THẤY ĐÔI MẮT LUÔN UY NGHIÊM LẠNH LÙNG KIA MÀ LẠI HIỂN HIỆN RA SỰ QUYẾN LUYẾN DỊU DÀNG KHÔNG RỜI MÀ Y CHƯA TỪNG BIẾT ĐẾN. THỨ QUYẾN LUYẾN NÀY, DỊU DÀNG NÀY KHIẾN NGƯỜI TA TAN NÁT CÕI LÒNG.

________________________________________________________________________________

Ra khỏi doanh trại, Vu Xà thấy Hoàn vương ngoái đầu nhìn, biết hắn không yên tâm nên thúc ngựa tới bên cạnh nhỏ tiếng hỏi, "Vương gia còn đang lo lắng người kia giả danh Viên Duẫn Đàn đến cầu hòa? Không phải vừa rồi Vương gia đã thử hắn sao?"

Tề Hoàn Duyên trầm ngâm, "Chỉ e Tĩnh Hoài đế cố tình giúp hắn. Nếu không phải như vậy, hắn tay không tấc sắt sao dễ dàng bắt được Tĩnh Hoài đế?"

Vu Xà chợt biến sắc, "Chẳng lẽ nào Tĩnh Hoài đế thông đồng với người Ngụy, dụ dỗ chúng ta vào tròng? Nếu đã vậy, chi bằng chờ đại quân đến mới quyết định."

"Rồi sau đó làm sao ăn nói trước mặt các tướng nhà Trịnh đây?"

"Trịnh đế tương thông với địch, còn muốn chúng ta ăn nói cái gì!"

"Hừm, không đến nước ấy. Có lẽ lúc Tĩnh Hoài đế còn ở nước Ngụy có chút giao tình tuổi trẻ với Viên Duẫn Đàn, hôm nay gặp lại người xưa nên không đành lòng để đôi bên cắt đứt như vậy." Hoàn vương vừa nói vừa thúc ngựa chạy nhanh hơn, thần sắc vẫn điềm tĩnh như thường. Đêm ấy trăng còn khuyết, trên trời chỉ thưa thớt một vài ngôi sao chẳng có lấy chút lập lòe chìm sâu trong bầu trời đêm. Doanh trại quân Ngụy đen kịt một vùng phía trước, doanh trại đại quân Tề - Trịnh sáng rực đèn đuốc phía sau, nhưng mỗi lúc cũng xa dần. Vừa rồi Vu Xà còn cưỡi ngựa ngay bên cạnh Hoàn vương, nay quay sang đáp lời chỉ nhìn thấy ngàn vạn vầng sáng vun vút lướt qua, giữa đất trời lồng lộng chỉ còn sót lại một gam màu cô quyết ngưng tụ như sương giá ở một bên khuôn mặt Hoàn vương. Khuôn mặt hắn trầm ngâm, trong nội liễm tỏa ra sự tao nhã vô hạn. Vu Xà đi theo Hoàn vương tám năm, đã vô cùng quen thuộc từng dáng điệu cử chỉ của Hoàn vương, nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi run lên. Gã bất giác ghìm ngựa chậm lại, từ từ theo sau ngựa của Hoàn vương.

Hệt như Tề Hoàn Duyên định liệu, lúc Khinh kỵ Niễn Trần sắp sửa đuổi kịp để cản trở xe ngựa của Viên Duẫn Đàn thì bị cung tiễn thủ của quân Ngụy tập kích. Bấy giờ quân Ngụy nấp trong tối, quân Tề ở ngoài sáng, thật sự rất giống những tấm bia hiện nổi lên rõ ràng trong màn đêm như mực. Chỉ nghe thấy tiếng gió xé bên tai, nhưng không thấy ai vừa giương cung bắn. Mỗi quân sĩ thuộc Niễn Trần đều là hảo thủ về cung tên, lựa chọn ngàn người được một. Trong tình huống bất lợi phải dùng âm thanh để phán đoán vị trí, tất nhiên họ có cách cố gắng chống chọi. Dù không phát sinh thương vong nhưng ba nghìn nhân mã bị vây hãm một chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong. Cũng còn may, xe ngựa bắt cóc Trịnh Uyên vì cung tên dày đặc của quân Ngụy nên không đi trước được. Có điều từ nãy đến giờ không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào trong xe, không biết Trịnh Uyên còn sống hay đã chết rồi.

Khi mà quân Niễn Trần không thể tiếp tục tiến lên, cỗ xe ngựa của Viên Duẫn Đàn bị quây chặt cố nhiên là một điều tốt. Nhưng vì trong xe còn đang giam giữ Trịnh Uyên nên bọn họ không thể tùy tiện đem trường cung mạnh không cản nổi, đánh trăm trận trăm thắng ra dùng. Trường cung bằng gỗ tử đàn của Khinh kỵ Niễn Trần nặng hơn cung tên bình thường rất nhiều, rất khó nhắm bắn chính xác, bình thường khi đối địch là giương cung bắn thẳng lên trời, lợi dụng thế tên lao vút xuống để đâm thủng lớp giáp dày nặng của quân địch. Giờ đây, cỗ xe của Viên Duẫn Đàn hầu như đi sát vào quân Ngụy, nếu dùng trường cung chỉ e làm Tĩnh Hoài đế Trịnh Uyên ở bên trong ngộ thương. Thực tế, quân Niễn Trần đã ý thức được việc này, từ lúc Hoàn vương ra lệnh đã dỡ túi tên trường cung mà bình thường họ vẫn mang chéo vai xuống treo bên hông ngựa để tránh lấy nhầm. Một khi mất đi một loại vũ khí mạnh mẽ, Khinh kỵ Niễn Trần cũng mất đi khả năng tấn công đặc thù từng khiến người ta vừa nghe thấy đã sợ mất mật, giờ đây chỉ còn là một đạo cung kỵ binh được huấn luyện hết sức bình thường. Dù tình thế lúc này bất lợi, nhưng Tề Hoàn Duyên suy đoán chắc chắn lát nữa thôi Thiệu Dương sẽ dẫn phần lớn quân đội đến cứu Trịnh Uyên, nên cũng không lo lắng mấy. Có điều, hắn e ngại chốn này tên bắn vãng lai quá dày, không tiếp cận được người. Nhược bằng đại quân Tề - Trịnh muốn đánh nhau ở nơi xung yếu này, sợ khó tránh khỏi hứng chịu tổn hại.

Đương lúc suy tính, bỗng nghe bên tai có tiếng thét to: "Vương gia cẩn thận!", rồi nghe thấy hơi gió bên tai chợt gắt lên thật nhỏ, một mũi tên vút qua sát sườn thái dương, nhưng không có chút tiếng động nào.

Lòng Tề Hoàn Duyên căng ra, trong lúc hắn đang dần lấy lại bình tĩnh, lại có vài mũi tên xé gió lao đến, mạnh mẽ như thanh nguyệt lưu chuyển, càng đến gần tốc độ càng gia tăng, cũng không hề có tiếng động nào. Dưới tình huống khẩn cấp, hắn chỉ có thể giương cung lên gài tên, ba mũi tên nhất loạt phóng ra. Thao tác ngón tay kéo căng dây cung lưu loát và ưu nhã, nhìn cứ như đang gảy một chiếc đàn cầm xinh đẹp.

Mục tiêu hắn nhắm đến không phải kẻ bắn tên, mà là chính mũi tên.

Một tiếng gảy dây "tinh tang" thật mỏng vang lên từ đàng xa. Hai mũi tên lao vút vào nhau, chớp lóe dưới quầng đèn đóm tù mù phía sau lưng, làm nảy ra những đốm sáng trắng thấp thoáng, trông như một điệu múa uyển chuyển lụa là nào.

Vẫn là cái yên ắng ảm đạm bị bao phủ giữa vô vàn tiếng xao động ầm ĩ trên chiến trường.

Dù không thấy rõ người bắn cung, nhưng trong quân đội nhà Ngụy, tiễn pháp tinh diệu như vậy, hỏi còn kẻ nào khác?

"Viên Duẫn Đàn." Tề Doàn Duyên bật thốt lên ba chữ, Vu Xà vẫn ở cạnh bên bảo vệ hắn quát nhẹ một tiếng, "Vương gia an tâm, thuộc hạ đi ngay rồi quay lại." Lập tức hai chân gã thúc ngựa, phi nhanh về phía trước, nhằm về phía hiểm yếu của doanh trại quân Ngụy hòng liều mình tìm ra kẻ bắn cung.

Tề Hoàn Duyên muốn lên tiếng can ngăn, nhưng đối thủ không cho hắn một cơ hội nào để ngơi nghỉ dù chỉ trong tích tắc. Hắn lại thấy có tên bắn tới, vun vút như kinh hồng lược ảnh, phóng tầm mắt thì thấy quĩ đạo tên bắn ra một đường dài không suy không suyển, rõ ràng là do cùng một người lúc nãy bắn ra. Kiểu tên này có muốn tránh cũng không thể tránh, xung quanh càng lúc càng có nhiều mũi tên bay lạc, hắn đành phải tiếp tục cài tên lên cánh cung để chống đỡ. Hắn đưa ngón tay dò vào túi đựng tên, nhưng khóe mắt lại quét qua túi đựng tên của trường cung đặt ở một bên thân ngựa.

Chớp lấy cơ hội thoáng qua sau khi chống lại những mũi tên kia, hắn liền muốn đổi sang dùng trường cung, bắn dẹp yên địch doanh. Trường cung cồng kềnh hơn loại cung tên bình thường nhiều, muốn dùng được cần dùng sức cánh tay và cơ bắp rất lớn, là đặc thù của quân Niễn Trần chứ không phải là bản lĩnh mà ai cũng có. Nhưng lực sát thương của trường cung cũng vượt xa so với những loại cung tên phổ thông khác. Trong khoảnh khắc cần kíp như vậy mà Tề Hoàn Duyên muốn đổi dùng trường cung, đó là ra một chiêu nguy hiểm nhưng có thể làm nhiễu loạn đầu trận tuyến quân địch. Hắn đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau đang kéo về gần, chỉ cần làm nhiễu loạn quân Ngụy một lát thì đại quân sẽ rất mau đến tiếp ứng, đưa liên quân Tề - Trịnh nắm vững thế thượng phong.

Rất nhiều dự liệu ấy thực ra được quyết định chỉ trong một tích tắc như chớp lóe. Mặc dù não đang rối tung, nhưng Tề Hoàn Duyên đã nắm lấy những mũi tên trong tay, muốn bắn hạ những mũi tên đang xé trời lao đến ở phía trước.

Nhưng loáng cái, lòng bàn tay nhẹ bẫng.

Tề Hoàn Duyên đang vô cùng chăm chú, cũng dần theo cảm giác khác lạ từ đầu ngón tay mà bị lòng hắn bỗng dưng bị hổng một khoảng không nghẹt thở.

Tên gãy.

Cung tên là căn cơ của Khinh kỵ Niễn Trần, trước mỗi bận xuất chinh đều cho người đi kiểm tra nhiều lần. Nhưng hôm nay, một trong ba mũi tên hắn cầm trên tay lại là tên gãy, đứt ngang tại tấc thứ ba trên thân tên, tiết diện phẳng lì, như bị một lưỡi dao bén gọt đứt.

Trước lần xuất chinh này, Tuyên Minh Đế đã cho đổi người chuẩn bị cung tên trong quân Niễn Trần.

Tề Hiển Dương, Tuyên Minh đế, đứa cháu Hiển Dương nhỏ hơn hắn mười tuổi. Xa xưa khi tiên đế ủy thác, Hiển Dương chỉ là một đứa trẻ ưa khóc nhè. Trước lúc hắn xuất chinh, Hiển Dương đích thân rót rượu tiễn đưa hắn, kéo tay hắn không buông, mắt ầng ậng đỏ nói mãi hoàng thúc ngàn vạn lần bảo trọng.

Hóa ra, Tề Hiển Dương hận hắn đến mức này.

Chỉ trong chớp mắt đó, một mũi tên dễ dàng mang tư thế êm ái nhẹ nhàng, không một tiếng động găm thẳng vào lồng ngực.

Chớp mắt đó, thật lạnh.

Một giây sau đó, hắn chỉ mong có thể chết ngay lập tức, trong khoảnh khắc này.

Nhưng hắn không thể dễ dàng ra đi như thế. Hắn nghiến răng, đưa tay rút mũi tên ra khỏi lồng ngực, máu tuôn ra xối xả, dường như đã dùng cạn sức lực toàn thân. Cảnh vật trước mắt từ từ rơi rụng, ý thức cũng bắt đầu sụp đổ, chỉ dựa vào chút tỉnh táo sót lại cuối cùng mà căng cánh cung tròn vành vạnh như trăng, ba mũi tên nhất loạt bắn ra. Lần bắn này là toàn bộ sức lực cả đời hắn, dây cung trên đầu ngón tay trong tích tắc bị buông ra lóe lên một âm thanh nứt toác, như một dấu lặng sau tiếng gảy đàn.

"Tạ ơn Bình Loạn Vương gia tặng tên." Từng chữ rõ ràng, lời nói khí phách, như thủy triều liếm qua bãi bờ chi chít dấu chân ngựa.

-

Đám lính canh phòng ở đại doanh Tề - Trịnh có thể thề rằng đêm ấy họ thực sự đã nghe thấy một tiếng động như tiếng đàn quạnh quẽ vút vời, như một mũi tên thọc sâu vào ngực, khiến cho suốt đời không thể nào quên.

Ở xa phía trước, Vu Xà nhìn thấy Hoàn vương đang rơi từ trên lưng ngựa xuống đất, thét lên một tiếng "Vương gia", tức tốc giục ngựa chạy về. Gã vừa dợm xuống ngựa đỡ lấy Hoàn vương thì có người đã giằng lấy trước, mặc kệ mọi lễ tiết mà đẩy gã sang một bên. Gã ngước lên nhìn, là Thiệu Dương vừa xộc lên trước đại quân tiến đến. Chắc hẳn y nghe thấy các tướng lĩnh quân Niễn Trần bên này kinh hô, biết sự thể không ổn mới vượt lên trước kiểm tra.

Nhưng thực ra, Thiệu Dương chẳng nghe thấy gì cả.

Lúc y ngước mắt lên nhìn đã thấy Hoàn vương đang rơi từ lưng ngựa, áo trắng phấp phới bay, ánh mắt lạnh lẽo như thường ngày hắn nhìn y. Y dường như trông thấy phượng hoàng bạc lóe lên rực rỡ trên lá cờ đỏ thẫm, cánh chim bạc lóa che khuất toàn bộ tầm nhìn của y, sắc trắng như tuyết tung bay tán loạn giữa đất giữa trời.

Sau đó, y cứ như bị một nguồn lực nào đó ném vào giữa một vùng hoang sơ không một bóng người, không nghe thấy tiếng động nào, không cảm giác được gì nữa.

Y hớt hải chạy đến muốn đỡ hắn đứng lên, nhưng chỉ thấy áo quần màu trắng của hắn đã bị nhuộm đỏ từ trên xuống dưới, đỏ đến gai mắt. Vùng thấm đẫm màu đỏ như tiếng rống của một con thú lớn, xộc vào màng nhĩ khiến Thiệu Dương tưởng muốn gào thét như điên.

Vu Xà cũng lo lắng cho Hoàn vương nhưng xem ra còn trấn định, mà sợ rằng giờ đây Thiệu Dương đã hoàn toàn đánh mất ý thức. Gã dợm mở miệng đã thấy bỗng nhiên Thiệu Dương ngước đầu lên nhìn gã, ra lệnh vô cùng rõ, "Lui binh."

Vu Xà khẩn trương nói, "Thưa Tướng quân trăm ngàn lần không được! Quân ta đã loạn, nếu lui binh lúc này mà không trấn an lòng quân, người Ngụy chắc chắn thừa thế truy kích..." Gã chưa dứt lời mà Thiệu Dương như đã bịt tai không nghe thấy, y ôm Hoàn vương quay người lên ngựa, khăng khăng trở lại về phía đại doanh. Vu Xà bất đắc dĩ, cũng đành quay lại tự mình sắp xếp.

Trong màn đêm không trăng, sắc mặt của Tề Hoàn Duyên càng lúc càng yếu ớt, vài sợi tóc vì chiến đấu cũng lấm máu, lúc này đang bết lại bên tai, trên cổ. Thiệu Dương nghe thấy chính mình đang không ngừng hốt hoảng kêu lên, "Điện hạ đừng lo, về tới doanh trại sẽ không sao nữa... Người đừng lo..."

Giờ đây tâm linh Hoàn vương vẫn còn đôi chút minh mẫn, nghe tiếng thì biết là Thiệu Dương, đôi mắt phượng khẽ nhếch lên như muốn nói gì. Thiệu Dương cúi xuống nhìn hắn, thấy đôi mắt luôn uy nghiêm lạnh lùng kia mà lại hiển hiện ra sự quyến luyến dịu dàng không rời mà y chưa từng biết đến. Thứ quyến luyến này, dịu dàng này khiến người ta tan nát cõi lòng, dưới ánh mắt của Thiệu Dương dần dần lịm đi, cho đến khi hắn rốt cuộc khép nhẹ mi mắt.

"Ta không lo lắng." Thiệu Dương nghe thấy tiếng hắn nói, hẫng hụt như hơi gió, nhưng mỗi âm đều mang theo sức mạnh khiến y an lòng, "Ta không lo lắng, còn có ngươi đây mà."

-

Trận giao phong mồng hai mươi tháng Chạp năm Tề Tuyên Minh thứ Bảy, lần đầu tiên liên quân Tề - Trịnh nếm trải thất bại thực thụ kể từ lúc xuất binh đến nay. Tương tự, đây cũng là sai lầm duy nhất không thể chối cãi trong cuộc đời binh nghiệp ngắn ngủi nhưng huy hoàng của Thiệu Dương, kẻ được hậu thế tụng ca là "Lục Quốc đệ nhất danh tướng." Các nhà sử học về sau không bao giờ ngừng tranh luận về động cơ chủ yếu khiến Cẩn Hâm Đế Ngụy Ly dám chịu bao mạo hiểm, giả trang làm Bình Loạn vương đến cầu hòa. Họ cho rằng với cá tính của Cẩn Hâm đế, mục đích trong từng hành động của hắn hẳn không chỉ để ám sát Hoàn vương. Điều mà mọi người cùng nhận thấy chính là trong lúc mưu kế của Ngụy đế thành công, nếu không có phó tướng Vu Xà của Hoàn vương thấy nguy không loạn, sai lầm lần này của Thiêu Dương rất có khả năng khiến liên quân Tề - Trịnh gặp đả kích trí mạng.

Quả nhiên, hệt như những lo lắng của Vu Xà, quân Ngụy nhìn thấy Hoàn vương ngã xuống, Niễn Trần đại loạn, như một tiếng trống trận thúc sĩ khí tăng cao, thừa thắng xông lên. Quân Tề đã thiếu Hoàn vương, Thiệu Dương lại không ở trong quân, quân Ngụy lo lắng cho an nguy Tĩnh Hoài đế nên không dám hành động bất cẩn, tất thảy đều không dám lao lên ứng chiến, hoảng sợ lùi về sau. Quân Ngụy đang say sưa chém giết, quân Niễn Trần đang thoái lui bỗng dưng dừng bước, chính diện đối địch. Một sự biến hóa kỳ diệu lan khắp toàn quân, ai nấy đều cầm lấy trường cung. Quân Ngụy lâm vào ngờ vực, lại thấy một người vận áo trắng ngựa ô ngạo nghễ đứng trong quân, dường như chính là Tề Hoàn Duyên. Tướng lĩnh dẫn quân đang định nhìn cho rõ thật giả lại nghe người kia nói, "Treo đầu dê bán thịt chó, lấy đào đổi mận, lẽ nào chỉ có người Ngụy các ngươi biết dùng?" Quân Niễn Trần nhất thời cười vang rộn một vùng, còn các tướng lĩnh quân Ngụy đến đây thì sực tỉnh ngộ, người lúc nãy ngã xuống thật ra là tìm một ai đó giả trang Hoàn vương. Dù không thể tin hoàn toàn, nhưng trong lòng cũng là khiếp đảm, sợ hãi đã rơi vào mai phục quân Tề, ghìm ngựa lại không tiến lên được. Quân Niễn Trần cơ hồ cũng lo ngại quân Ngụy mai phục, không thể đơn giản xuất kích mà đành chậm rãi lùi lại. Quân Ngụy không dám đuổi theo, chỉ mở trừng mắt nhìn quân Tề rút lui.

Sau đó, Ngụy Ly nghe quân tướng hồi báo về doanh trại, hắn thoạt nghe qua cũng lộ vẻ sợ hãi, tức khắc hiểu rõ nguồn cơn. Nếu thật sự Hoàn vương đã sớm biết hắn cải trang làm Viên Duẫn Đàn, muốn tương kế tựu kế dụ địch thâm nhập nhưng nhất quyết sẽ không mạo hiểm đếm mức muốn đuổi theo hắn để giải cứu hoàng đế nước Trịnh. Kẻ mà quân Ngụy nhìn lấy lúc sau chính là ai đó khác trong Niễn Trần giả trang làm Tề Hoàn Duyên. Trên dưới quân Niễn Trần đều xem Hoàn vương như thần thánh, thời khắc đó Hoàn vương sống chết chưa rõ, bọn họ tất nhiên không còn lòng dạ nào chiến đấu. Kế sách giả trang kia e rằng cũng là do Hoàn vương đề phòng vạn nhất, trước đó đã cho an bài một lần đánh cuộc. Hắn biết bản thân nhược có bất trắc, quân Tề tất loạn không chiến đấu được, chỉ có dùng cách thức thật ra rất dễ bị nắm thóp này để đánh cuộc vận khí nước Tề một lần.

Ngụy Ly nghĩ tới đây cũng không quá bận tâm. Hắn biết Hoàn vương có sức nặng thế nào trong lòng quân Tề nên cố tình gài bẫy trao đổi thân phận, muốn thừa cơ triệt hạ Tề Hoàn Duyên. Hôm nay lòng quân Tề đã loạn, e chẳng duy trì được bao lâu sẽ bị đánh một trận tan tác. Lúc này, Viên Duẫn Đàn chờ cầu kiến bên ngoài. Vừa rồi y mới lập được đại công cho quân Ngụy, lúc này đang được người người trong quân phấn khích tung hô. Nhưng không ngoài suy đoán của Ngụy Ly, Viên Duẫn Đàn bước vào trong lều nhưng sắc diện vẫn tĩnh tại, trên khuôn mặt tuấn nhã không hề có biểu hiện mừng rỡ như điên nên có ở các tướng lĩnh vừa lập đại công. Ngụy Ly không đợi y bắt đầu đã mỉm cười với y, "Duẫn Đãn quả nhiên giỏi tiễn pháp."

Ánh mắt Viên Duẫn Đàn lóe lên, y nhìn Ngụy Ly điềm đạm nói, "Bệ hạ, bắn Tề Hoàn Duyên bị thương lúc nãy không phải thần."

Ngụy Ly khẽ nhếch chân mày, "Sao cơ?"

"Lúc đó thần bắn đi ba mũi tên, muốn dụ dỗ hắn đổi sang dùng trường cung, nhân khoảng cách lúc thay đổi cung tên để hạ đòn sát thủ, nhưng bị một kẻ khác cướp thời cơ bắn lén."

"Hắn chẳng phải nói, tạ ơn Bình Loạn vương gia tặng tên sao?"

"Mũi tên của kẻ nọ bị lẫn vào trong ba mũi tên của thần, hắn khắc tưởng do thần bắn."

"Sao lại thế." Ngụy Ly vẫn cười, "Tài cung nỏ của Tề Hoàn Duyên là kiệt xuất khắp Lục Quốc, làm sao không phân biệt được mũi tên làm hắn bị thương là do người khác?"

Hắn dừng một chút, trong ánh mắt toát lên vẻ sáng tỏ, nhìn sang Viên Duẫn Đàn, "Ngươi đã hiểu chưa?"

Viên Duẫn Đàn im lặng gật đầu. Y không phải không nghĩ qua khả năng mà Ngụy Ly ám chỉ, nhưng y bằng lòng tin rằng nhất thời Tề Hoàn Duyên sơ sẩy nhận sai mũi tên, "Nếu quả thực như vậy, hắn quả là nhọc lòng đến khổ thân."

"Vậy tính thế nào đây?" Ngụy Ly hướng mắt nhìn sắc trời chuyển trắng, khanh khách cưới, "Dù là phượng hoàng thực sự, bị bẻ gãy cánh cũng không còn bay được nữa -- Huống chi là một con người!"

Viên Duẫn Đàn đang định nóitiếp nhưng Nguy Ly đã phất tay ngăn lại, "Trẫm biết ý tứ của ngươi -- Bâygiờ, trẫm phải đi gặp cậu ấy."
Bình Luận (0)
Comment