Thời điểm lần đầu gặp mặt Hoa Kính Hương, lúc đó Tây Môn Đoạt Hồng vẫn còn trẻ, tâm trạng hưng phấn đầy nhiệt huyết hăng hái của tuổi trẻ.
Hắn vừa mới kế vị trở thành Ma cung tổng cung chủ, sáu vị ma cung cung chủ đều là cùng hắn có giao tình quan hệ, so với huynh đệ ruột còn muốn thân cận hơn nhiều, đều là hảo huynh đệ của hắn.
Tuy rằng sáu người kia bởi vì không có gia đình nên trong lòng đều là cùng một bộ dạng bi thống. Nhưng hắn không bi thương như huynh đệ của hắn bởi vì trên thế gian này có duy nhất một người là hắn biết, phụ thân hắn vẫn chưa chết, mà chính là trá tử chạy ra bên ngoài ung dung tự tại.
Tây Môn Đoạt Hồng hắn, còn trẻ, anh tuấn, tiêu sái lại là một kẻ có tiền, đúng là loại nữ nhân yêu thích nhất, nhất là nữ nhân thanh lâu.
Tú bà yêu tiền của hắn, kỹ nữ yêu thích hắn ở nét tuấn mỹ cùng cường tráng. Chỉ tiếc Tây Môn Đoạt Hồng không thích đi câu lan viện, ngay cả khi cần phát tiết cùng chỉ là đón vài vị hoa khôi mỹ mạo hồi phủ, một lần hoan ái liền đem người đuổi đi.
Ít nhiều nữ nhân đều ngóng trong được lọt vào tầm mắt của Tây Môn Đoạt Hồng, tốt nhất là có thể thuận lợi từng bước tiếp cận hắn. Không sợ làm tiểu thiếp, nếu là tiểu thiếp e cũng là một bước thành phượng hoàng. Bởi vậy đối với việc Tây Môn công tử xuất hiện ở thanh lâu, hoa khôi đầu bảng cũng là tranh giành nhau để được hầu hạ hắn, còn hận không thể vì hắn mà đóng cửa không tiếp tục kinh doanh một đêm.
Tây Môn Đoạt Hồng thực sự thích hưởng thụ loại cảm giác này, hắn là một thiếu niên, tinh lực hơn người, lại nói đến việc được nữ nhân hầu hạ lẽ nào hắn lại không thích. Nhất là đối với việc được nhiều hoa khôi đầu bảng hầu hạ như vậy, đã làm bản tính kiêu ngạo của hắn thỏa mãn phần nào.
Chẳng qua dạo gần đây, dù là khuôn mặt tầm thường hay xinh đẹp cỡ nào cũng không dậy nổi hứng thú của hắn. Từ khi thành niên cho đến nay Tây Môn Đoạt Hồng lúc nào cũng là sức sống tràn trề tinh lực thịnh vượn.Nam nữ chi hoan hắn đã sớm nếm thử. Từ lúc vừa hiểu biết, giải quyết chính sự trong cung, chỉ cần là nữ tử xinh đẹp đều có thể làm cho hắn thỏa mãn. Nhưng bây giờ tình hình lại không phải như vậy, dù là hoa khôi đầu bảng cho đến nữ nhân xinh đẹp nhất Giang Nam dẫu có đứng trước mặt hắn hắn cũng cảm thấy chướng mắt.
Mặt nhăn mày nhíu, hiện tại chỉ có hoa khôi Yêu Thủy mới có thể làm cho hắn miễn cưỡng thông qua một đêm. Cũng may, tối nay hắn xuất môn đến thanh lâu tâm trạng cũng được xem như là tốt đi. Nếu không, Tây Môn Đoạt Hồng thực sự lo lắng thời điểm lên giường cùng với Yêu Thủy có thể hay không vì nảy sinh cảm giác chán ghét mà không thể “ra”. Nói như vậy thực sự là mất mặt.
Lại thở dài, hắn đang cùng với Yêu Thủy – người đang vui sướng vì được hắn chọn hầu hạ cùng nhau hướng lầu trên đi tới. Trong lòng hắn âm thầm tự nói với bản thân mình: Tây Môn Đoạt Hồng ngươi không thể đi xuống, nếu chọn đi xuống tương lai trên giường không thể “ra” chẳng phải là dọa người sao? Ngươi lại không muốn cùng nữ tử nhà lành làm chuyện đó, cho nên trừ bỏ thanh lâu ra ngươi đã không còn sự lựa chọn. Ngươi đã hiểu chưa? Ngươi vẫn chưa nhận thức được tình huống trước mắt sao?
Hắn tự mình nhìn tự mình nghĩ, thình lình ngay chỗ góc rẽ đụng phải một người. Cũng may, lực đạo không mạnh, người nọ chính là lui về sau mấy bước liền bám vào cây cột để ổn định thân mình.
“ Ngươi không có mắt sao? Đụng phải khách quý, dù có lấy mạng nhỏ của ngươi cũng không đủ để bồi thường.” Từ phía sau bước ra đích thực là tú bà. Đối với Tây Môn Đoạt Hồng lông tóc cũng không hề tổn thương dùng hết khí lực mà tươi cười, quay người lại, lại đối với người bị va chạm kia ác thanh ác khí mắng chửi không ngừng.
“ Thôi, hắn cũng không phải là cố ý”. Tây Môn Đoạt Hồng vung chiết phiến lên ngăn cản tú bà tiếp tục ra vẻ ta đây.
Hắn liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái, kinh ngạc phát hiện đối phương thế nhưng lớn lên lại một bộ dạng xinh đẹp. Thân hình nhỏ gầy, gương mặt trắng nõn, xinh đẹp tuyệt trần, đang cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, đôi môi mỏng manh đỏ mọng. Loại người xinh đẹp thế này tuyệt không phải là người sẽ bị tú bà đối đãi như địch nhân.
Tây Môn Đoạt Hồng biết ở thanh lâu này trừ bỏ kỹ nữ còn có tiểu quan. Nơi này cũng thịnh hành long dương chi phích, tiểu quan xinh đẹp chỉ tùy ý người khác đùa vui. Chỉ là dạo gần đây tâm trạng hắn không tốt nên chưa thử qua mà thôi.
Với lại hôm nay vừa nhìn thấy thiếu niên này trong lòng không khỏi giật mình, thầm nghĩ khó trách có nhiều người đến thanh lâu như vậy. Đúng vậy, chỉ cần nhìn thấy thiếu niên trước mắt này thanh lệ vô song, xinh đẹp nho nhã, cũng có thể làm lòng người nảy sinh cảm giác vui vẻ. Nhưng tú bà vì sao đối với hắn một bộ dáng tàn ác? Hay là thiếu niên trước mắt này đã là tiểu quan hết thời rồi sao? Không thể nào, để tiểu quan này đứng đầu bảng mới xứng với chữ quốc sắc thiên hương.
Một bụng nghi hoặc lại nghe tú bà cười cười nói: “ Tây Môn công tử có điều không biết, người đừng xem hắn ôn nhu yếu đuối một bộ dáng đáng thương nhưng thật ra cũng cứng đầu lắm, lúc hắn bán vào đây cố tình ký giấy bán nghệ không bán thân, hừ, cầm kỳ thi họa thanh lâu ta đây chẳng lẽ không có sao? Có thể dùng được hắn sao? Bởi vậy ta chỉ cho hắn làm tạp dịch nhưng mà việc cỏn con này hắn cũng làm không xong.”
Tú bà vừa nói xong trong lòng Tây Môn Đoạt Hồng liền rõ ràng, thầm nghĩ, đúng rồi, thiếu niên này đích thực là có chuyện khó khăn gì, mới cho phép người đem hắn bán vào đây, cũng không chịu bán thân.
Tú bà này khinh thường tài nghệ của hắn, nhưng vì sao lại đáp ứng mua hắn? Khẳng định là nhìn trúng dung mạo mỹ lệ của hắn, nghĩ khi mua hắn xong rồi thì hảo hảo chà đạp, làm cho hắn cúi đầu thay đổi khế ước mà thôi.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cũng bình thường trở lại, trong lòng biết thiếu niên kia đến cuối cùng cũng khó trốn khỏi bàn tay của tú bà, hắn dù sao cũng còn nhỏ tuổi, không thể nào là đối thủ của tú bà gian xảo, chẳng qua hiện tại tuổi hắn còn nhỏ, cho nên tú bà còn chưa xuất hết thủ đoạn đối phó hắn mà thôi. Nếu thực đến ngày đó, chỉ sợ hắn cho dù không muốn cúi đầu, cũng không phải do hắn lựa chọn được nữa.
Thiếu niên kia chỉ làm Tây Môn Đoạt Hồng bận tâm một lúc, cũng không lưu lại ấn tượng. Về sau thời điểm tâm trạng tốt, cũng ghé thanh lâu vài lần, mỗi lần đều gập thiếu niên kia, đối phương như trước không nói lời nào, im lặng mà nhường đường đi cho hắn. Nếu là người khác, hắn cũng sẽ không để ý, nhưng thiếu niên này thật sự quá mức xinh đẹp, cho nên luôn nhịn không được mà ngắm nhìn nhiều hơn.
Chớp mắt một cái, ba tháng đã thoáng qua, một buổi tối không có việc gì, chẳng biết tại sao, liền nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên luôn im lặng kia, bởi vậy lại đứng dậy đi đến thanh lâu, đương nhiên, chủ yếu là tìm Yếu Thủy, hắn đối với thiếu niên kia, mặc dù thấy thưởng thức, nhưng lại không hề có một tia dục vọng.
Ai ngờ mới bước vào cửa, thì cảm thấy phòng khách một trận ồn ào, hỏi người bên cạnh, mới biết được một tiểu quan tên Hoa Kính Hương hôm nay sẽ khai bao, những người này đều là đến để giành đêm đầu tiên của Hoa Kính Hương.
Tây Môn Đoạt Hồng giễu cợt cười một tiếng, loại chuyện nhàm chán này hắn cũng không muốn dính vào, vừa muốn xoay người lên lầu, chợt nghe một trận hoan hô vang lên, nhìn lại, liền gặp trên lầu hai là một hoa y nam tử, thế nhưng người đó chính là thiếu niên thanh tú kia.
Tây Môn Đoạt Hồng kinh ngạc mở to hai mắt, nghĩ thầm hắn chính là Hoa Kính Hương? Khó trách nhiều người như vậy muốn tranh giành. Ai, đáng tiếc a đáng tiếc, ta tuy biết hắn nhất định không chạy khỏi bàn tay của tú bà, lại không hề nghĩ tới, ngày này thế nhưng lại đến nhanh như vậy.
Liền bất giác lắc đầu thở dài một hơi, thầm nghĩ mặc kệ không muốn nhúng tay, vừa muốn trở lên lâu, chợt thấy có điều gì không đúng, xoay người nhìn lên, quả nhiên phát hiện Hoa Kính Hương trên mặt là nụ cười yếu ớt, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên một vẻ cương nghị mà quyết liệt, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười vô cùng quỷ dị.
Không tốt, trong lòng vừa mới hiện ra hai chữ này, liền nhìn thấy thiếu niên đứng trên lầu cao đang bị mọi người treo giá, im lặng vẻ mặt cương nghị không nói tiếng nào, bỗng nhiên vươn mình nhảy xuống phía dưới.
Phòng khách thanh lâu này vô cùng rộng lớn, lầu lại cao, Hoa Kính Hương lại đang đứng trên đài cao ở lầu hai, nếu nhảy xuống, dù không ngã chết, chỉ sợ cũng là tàn tật suốt đời.
Lập tức mọi người la ầm lên, lại không một người nào dám tiến lên cứu hắn, ai cũng sợ chính mình cứu không được mà sẽ bị hắn đè thành đệm thịt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, Tây Môn Đoạt Hồng muốn nghĩ cũng không kịp nghĩ liền phóng người lên, một chiêu “chim yến bay vào rừng”, liền đem thiếu niên kia ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng mà rơi xuống mặt đất.
Dưới ánh đèn cảm thấy hàn quang chợt lóe, kịp phản ứng, Tây Môn Đoạt Hồng dựa vào kỹ năng chiến đấu vô số lần mà bắt được tay của thiếu niên, ngay sau đó, hắn nhìn thấy trên tay của thiếu niên một thanh dao gọt hoa quả, mũi dao hướng phía dưới, hướng ngực của chính mình mà đâm tới.
Xem ra Hoa Kính Hương này cũng là sợ chính mình nhảy xuống không chết, nhưng không muốn bị làm nhục, vì vậy đã chuẩn bị tốt để được chết. Tây Môn Đoạt Hồng thở dài, thiếu niên này tính tình thật cương liệt, đối với lòng cương nghị không sợ chết của Hoa Kính Hương có vài phần khâm phục.
Lúc này mọi người một khắc nháo nhào cả lên, tú bà một giọng ác thanh ác khí mắng chửi không ngừng, lại nhìn đến dao gọt hoa quả trong tay Hoa Kính Hương lại không nói lời nào.
Hoa Kính Hương bình tĩnh ngẩng đầu lên, hai mắt trong như nước bình tĩnh nhìn Tây Môn Đoạt Hồng, trầm giọng, từng chữ từng chữ nói: “Ngươi nếu không thể mang ta đi khỏi, thì giúp ta đem con dao nhỏ này cắm vào trái tim ta, hãy để ta có một kết thúc sạch sẽ.”
Tây Môn Đoạt Hồng từng gặp qua vô số nam nhân có ngạo khí cùng cương liệt, hắn là Ma cung cung chủ, người bên cạnh không có một chút ngạo khí, cũng không xứng cùng hắn đứng chung một chỗ. Huống hồ nếu là người trong giang hồ, cần nhất chính là ngạo khí, ngạo khí của nhiều người đều là tự đại, tự đánh giá cao bản thân mình, nhưng thiếu niên tên Hoa Kính Hương này ngạo khí không phải là tự đại, mà là một loại khí thế khiến người khác phải tán dương.
Ngạo khí của thiếu niên trước mắt này làm cho Tây Môn Đoạt Hồng ngỡ ngàng. Có lẽ là do khuôn mặt tinh tế xinh đẹp tuyệt trần cùng loại ngạo khí kia thật khó để có được trong một con người.
Thật ra, thân hình của Hoa Kính Hương so với đa số nam nhân vạm vỡ cón muốn cứng rắn hơn, ngay cả khi hắn nói ra những lời này, đều là một bộ dạng bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho Tây Môn Đoạt Hồng không kiềm chế được nổi lên một tia tôn kính.
“Được, ta mang ngươi rời khỏi đây.” Tây Môn Đoạt Hồng giờ phút này cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết hắn đã đem dao nhỏ trong tay Hoa Kính Hương ném xuống dưới, sau đó cứ như vậy ôm Hoa Kính Hương lên, đối với tú bà nói: “Hắn đã được chuộc thân, ngươi cứ ra giá, ta cho người ở lại thanh toán.” Nói xong liền ôm Hoa Kính Hương ra khỏi thanh lâu.
Khổ sở nhất chính là tùy tùng đi theo Tây Môn Đoạt Hồng đến câu lan viện, nghe thấy mệnh lệnh của chủ tử, nào có thể không tuân theo, đối với tú bà ra giá trên trời, còn đang đếm ngân phiếu trả cho tú bà a, trong lòng thầm nghĩ: thật may mắn chủ tử để cho ta ở lại trả tiền, nếu chủ tử ở lại có phải hay không sẽ trả nhiều gấp đôi không tính toán gì không a, ôi, làm tùy tùng cũng thật mệt mỏi.
Tây Môn Đoạt Hồng ôm Hoa Kính Hương ra cửa, đang muốn đi tiếp, lại nghe người trong lòng khẽ nói một câu: “Ta có thể tự mình đi.” Thanh âm trong trẻo lộ ra cho người khác cảm giác hắn đang e lệ.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên khuôn mặt tuyết trắng của Hoa Kính Hương phiếm một mạc hồng sắc, diễm lệ đáng yêu không thể tả bằng lời.
Tây Môn Đoạt Hồng mỉm cười, thả hắn xuống, trêu ghẹo nói: “Lúc ngươi tìm chết chính là đại nghĩa Lẫm Nhiên hào phóng vô cùng, mỗi chữ nói ra đều có một cỗ khí phách, sao bây giờ lại thẹn thùng?”
Hoa Kính Hương tựa hồ có một chút giận dữ trừng mắt liếc Tây Môn Đoạt Hồng một cái, lộ ra một khuôn mặt đang tức giận sống động vô cùng, thật là một mạt phong tình vạn chủng, người người say đắm.
“Thiên cổ gian nan duy nhất tử. Làm người nếu có thể chết đúng theo ý mình, tự nhiên tất cả mọi thứ sẽ không còn quan trọng. chính là hiên tại ta có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu là ai khác cũng sẽ sợ hãi như ta, chuyện này thì có cái gì kỳ quái chứ.”
Đại khái nghĩ rằng biểu hiện giận dữ của mình đối với Tây Môn Đoạt Hồng có chút bất công, vì thế Hoa Kính Hương hạ mi mắt không liếc hắn nữa, thản nhiên giải thích một hồi.
“Di? Ngươi thật sự biết sợ sao? Ta thấy lúc ngươi nhảy xuống, ngay cả một tia do dự cũng không có, không nghĩ tới ngươi như vậy cũng sỡ chết a?” Tây Môn Đoạt Hồng kinh ngạc nhìn Hoa Kính Hương, phát hiện thiếu niên này thật sự là rất thú vị.
“Tất nhiên là sợ hãi. Có ai không sợ chết chứ? Tục ngữ nói, chết tử tế không bằng lại còn sống. Chính là ta không muốn làm công cụ vui đùa của nam nhân, vậy chỉ có cái chết có thể giúp ta giải thoát. Nếu không, lúc nãy ta có thể lấy cái chết để thỏa hiệp với tú bà, nhưng mà tú bà sớm hay muộn cũng đối ta hạ xuân dược, khi đó, chỉ sợ ngay cả chết ta cũng không làm được “
Hoa Kính Hương cắn môi, đôi mày thanh tú gắt gao nhăn lại, cho thấy thời điểm hắn chọn lựa sinh hay tử kiên quyết vô cùng.
“Không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi, lại thật có chủ kiến như vậy.” Sự khâm phục của Tây Môn Đoạt Hồng với Hoa Kính Hương lại tăng thêm một phần.
Ngay sau đó, đã thấy Hoa Kính Hương trọn tròn đôi mắt, kinh ngạc kêu lên: “Còn nhỏ tuổi? Ai nói cho ngươi biết ta tuổi còn nhỏ? Ta năm nay đã muốn hai mươi ba rồi a.”
“Hai mươi ba?”
Tây Môn Đoạt Hồng từ xưa đến giờ luôn là một bộ dạng mọi sự đều biết nhưng khi nghe Hoa Kính Hương nói nhịn không được lui về sao lảo đảo từng bước, oán hận nhìn Hoa Kính Hương, người này đã hai mươi ba tuổi, nhìn thoáng qua so với mình mười tám tuổi còn muốn trẻ hơn, lão thiên gia cũng quá sủng ái hắn đi.
“Đúng vậy a, hai mươi ba tuổi. Có thể lúc trước nhà ta hảo, cho nên chưa từng làm việc vất vả, nên nhìn ta trẻ hơn tuổi thôi.”
Hoa Kính Hương cười khổ một tiếng, thở dài nói: “Ta là một đứa nhỏ trong sạch a, cầm kỳ thư họa cũng tinh thông vài phần, còn từng theo một sư phó học y thuật, độc dược, ai ngờ kết quả là, nhà ta gặp đại biến cố, ta hạ độc độc chết cừu nhân, sợ bị kiện, mới sẽ đem mình bán nơi gió bụi này, tương lai vô cùng mù mịch…”
Hắn nói tới đây sẽ không nói hơn nữa, lại thở dài.
Tây Môn Đoạt Hồng đã hiểu được sự tình của hắn, trách không được hắn lại ký giấy không bán thân, thì ra là hắn đem chính mình đi bán, tiểu quan địa vị thấp, không có khả năng giống nữ tử lấy cầm kỳ thư họa cho khách nhân thưởng thức, cho nên tú bà mới nghĩ biện pháp làm khó dễ, làm cho hắn chấp nhận bán thân.
Tây Môn Đoạt Hồng nghĩ đến đây, chợt nghe Hoa Kính Hương nhẹ giọng nói: “Những lời này, ta vốn sẽ không cùng bất luận kẻ nào nói, nhưng ngươi đã cứu ta một mạng, ta nhất định phải nói cho ngươi biết, hai tay của ta đã nhuốm máu, ngươi có hay không muốn thu nhận ta, là do ngươi lựa chọn.”
Hoa Kính Hương nói tới đây, nhịn không được lại cắn môi, Tây Môn Đoạt Hồng cảm thấy hắn hành động thật đáng yêu, chưa kịp nói gì đã thấy hắn gục đầu xuống nhẹ giọng nói: “Còn về số bạc đó, ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho ngươi, bất quá có lẽ hơi chậm một chút.”
“Ngô, không cần như vậy. Nói đến chuyện đó, là ta tự mình lựa chọn cứu ngươi, không ai bức ta, hơn nữa ngươi vốn cũng đã cho ta tự lựa chọn, là ta lựa chọn không đem dao nhỏ xuyên vào tim ngươi. Nếu như vậy, ta đối với ngươi phải có trách nhiệm. Ngươi nói hai tay ngươi dính máu tươi, ngươi không biết máu tươi trên tay ta so với người còn muốn nhiều hơn, ngươi muốn tới chỗ ta hay không, là do ngươi lựa chọn.”
Tây Môn Đoạt Hồng nói như vậy làm cho Hoa Kính Hương mở to hai mắt nhìn, bất quá rất nhanh sau đó, hắn liền nghe được Hoa Kính Hương trịnh trọng nói: “Ta tin tưởng ngươi là một anh hùng, trên thế giới này, luôn luôn xuất hiện để cứu người, ngươi chịu thu lưu ta, ta đi theo ngươi.”
“Anh hùng?” Tây Môn Đoạt Hồng suýt nữa lời khen ngợi này làm cho sặc, hắn không nói gì ngẩng đầu, nghĩ thầm không nghĩ tới ta Ma cung tổng cung chủ, thậm chí có một ngày đạt được danh hiệu anh hùng, nếu để cho huynh đệ khác nghe được, không biết sẽ là biểu cảm như thế nào.
Hoa Kính Hương cứ như vậy đi theo Tây Môn Đoạt Hồng về tổng bộ của Ma cung, hắn tuy rằng không có võ công, nhưng là một bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng hòa ái, không quá vài ngày, liền cùng bọn hạ nhân hòa hợp sống chung. Ở trong cung, cho dù là chức vị như thế nào, nhưng toàn bộ đều là cao thủ, dù vậy mọi người lại đều vô cùng nghe lời Hoa Kính Hương.
Tây Môn Đoạt Hồng đem Hoa Kính Hương mang về giao cho tổng quản, thì không có gặp qua hắn, chính là ngẫu nhiên kêu tổng quản đến hỏi một chút tình hình của hắn, nghe nói ở trong này sống cũng rất tốt, làm hắn cũng thấy an tâm.
Qua hai tháng, Tây Môn Đoạt Hồng muốn bế quan tu luyện tôn ma chuẩn bị nguyệt tâm pháp, tuy rằng hắn là tổng cung chủ, nhưng tôn ma chuẩn bị nguyệt tâm pháp này hắn là một trong bảy người luyện tới tầng cao như vậy, dù vậy hắn vẫn thường xuyên chăm chỉ tu luyện, nhưng mà tâm pháp này thực sự khó luyện a, mặc dù chăm chỉ, muốn nâng cao một bước cũng là khó như lên trời.
Bế quan một tháng, tuy rằng không cao hơn một tầng, nhưng tu vi ở tầng sáu của hắn đã có nhiều tiến bộ, điều này cũng khó thực hiện, bởi vậy Tây Môn Đoạt Hồng cũng thực sự vừa lòng.
Thời điểm bước ra ngoài, đã là đêm, bầu trời đầy sao, trong không khí thoang thoảng mùa hương dịu nhẹ của hoa mai, Tây Môn Đoạt Hồng nhớ tới lúc hắn vừa bế quan, cả vườn hoa này ngay cả nụ còn không có, hiên giờ thế nhưng cả một vườn hoa tranh nhau nở, thật là làm lòng người thoải mái.
Mọi âm thành đều đình chỉ, bốn phía một tiếng động nhỏ cũng không có, một viện đầy hoa mai nhẹ nhàng như bềnh bồng dưới trăng, phá lệ thanh tĩnh lạ thường.
Tây Môn Đoạt Hồng không phải là một thơ nhân, bất quá khi nhìn đến cảnh sắc trước mắt, cũng không khỏi trong lòng truyền đến một trận xúc động nổi hứng muốn ngâm thơ.
Chính là còn chưa kịp mở miệng, cước bộ của hắn liền đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn đến khoảng không cách đó không xa, một người đang đứng dưới ánh trăng, một thiếu niên đang đứng trong vườn mai.
Như tiên nhân hạ phàm, thiếu niên một thân bạch y, làn gió nhẹ thổi qua tóc hắn bay nhẹ nhàng trong gió, ngũ quan xinh đẹp, khí chất xuất trần, trong phút chốc, Tây Môn Đoạt Hồng hiểu được cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại, cái gì gọi là nghiêng nước nghiêng thành.
Lúc vừa mới nhìn thấy, Tây Môn Đoạt Hồng còn tưởng Hằng Nga tiên tử lạc bước xuống nhân gian, bất quá giây sau hắn thì biết mình sai lầm rồi.
Hằng Nga không có khả năng là một nam nhân đi, hơn nữa khuôn mặt kia, chính hắn còn cảm thấy có chút quen thuộc a, suy nghĩ kỹ một chút liền nhớ ra, đây là Hoa Kính Hương thiếu niên hắn đem về a.
Đã trễ thế này, thời tiết rét lạnh, không biết đối phương ở trong này làm gì. Tây Môn Đoạt Hồng có chút ngạc nhiên, nhẹ nhàng tiếp cận Hoa Kính Hương, phát hiện hắn không phải đang thưởng mai.
Chỉ thấy Hoa Kính Hương tay trái đưa lên một cái lọ nhỏ tinh xảo, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cành mai, run nhè nhẹ, liền có tuyết lọt vào trong lọ, thì ra hắn đích thực là ở trong này thu thập tuyết thủy.
Tây Môn Đoạt Hồng lại kinh ngạc, thầm nghĩ trời lạnh thế này, lại là đêm khuya, hắn chạy đến đây chỉ để làm chuyện này? Có thể nói tính trẻ con vẫn còn a, việc này so với đắp người tuyết có lẽ giống nhau, nhìn một vẻ mặt một bộ dáng nghiêm túc đó, ngô, chẳng lẽ tuyết thủy trên hoa mai đáng chú ý đến thế sao?
Nghĩ đến đây, liền tiến lên từng bước, đưa tay vỗ vỗ vai Hoa Kính Hương, trầm giọng nói: “Đã trễ thế này, ngươi chạy tới đây làm cái gì?”
Hoa Kính Hương tựa hồ là hoảng sợ, chợt quay đầu, thấy rõ là hắn, trên mặt xuất hiện một mạt kinh ngạc, bất quá chỉ thoáng qua, khẽ cười nói: “Ta đến đây thu thập tuyết thủy trên hoa mai, cung chủ cũng không ngủ được sao, lại lạc bước đến nơi đây?”
Tây Môn Đoạt Hồng thản nhiên nói: “Ta bế quan luyện công, vừa mới xuất quan, trên đường đi ngang qua đây, liền thấy dưới ánh trăng một tuyệt đại giai nhân đang thưởng mai, ta thầm nghĩ viện trồng mai này thực sự có sức hấp dẫn a, thế nhưng lại câu dẫn được hằng nga tiên tử, ai ngờ vừa bước tới nhìn, thì ra đó là ngươi.”
Hoa Kính Hương nhìn Tây Môn Đoạt Hồng, ánh mắt vừa giận dữ vừa buồn cười, khẽ cắn chặt môi, tựa hồ là không biết nên nói cái gì cho tốt, qua một lúc lâu, bỗng quay đầu đi chỗ khác nổi giận nói: “Cung chủ, ngươi phải chú ý thân phận, lời nói ra chẳng phải nên là lời vàng ý ngọc sao, sao lúc mở miệng lại nói lời vui đùa như vậy.”
“Lời vàng ý ngọc đó là giành cho hoàng đế.”
Tây Môn Đoạt Hồng thấy Hoa Kính Hương một bộ dáng giận dữ mà không dám nói gì, chỉ cảm thấy càng thêm đáng thương đáng yêu, nhịn không được lại nghĩ muốn trêu ghẹo: “Ta sở dĩ làm một người trong giang hồ, lý do chính là được tự do tự tại, nghĩ cái gì đến lời vàng ý ngọc a.”
Hoa Kính Hương lại nhẹ nhàng trừng mắt liếc hắn một cái, đơn giản xoay người sang chỗ khác tiếp tục thu thập tuyết thủy, một bên nói: “Đêm đã khuya, cung chủ xin đi về nghỉ ngơi đi, ta thu thập đầy lọ này, cũng sẽ trở về a.”
“Không sao, dù sao ta cũng không buồn ngủ.” Tây Môn Đoạt Hồng không tự giác cứ đi theo Hoa Kính Hương bước chân cứ tiến về trước, một bên hiếu kỳ nói: “Ngươi thu thập tuyết thủy này, tuyết thủy có tác dụng gì sao? Tuyết thủy trên hoa mai chẳng phải cũng là tuyết sao? Nay mai trong hoa viên nơi nơi đều là tuyết, cứ chọn đại một chỗ sạch sẽ, sau đó thu thập là được rồi.”
Hoa Kính Hương mỉm cười nói: “Không thể nói như vậy a, lúc nhà của ta còn chưa bị địch nhân hãm hại, ta thường hay đi đến một ngôi chùa, trụ trì nơi đó là bằng hữu của ta, mỗi lần ta đến đều lấy trà ngon nhất chiêu đãi ta, loại trà đó tỏa hương bốn phía, ta cũng được coi như đi không ít nơi, nhưng lại chưa từng uống qua trà ngon như vậy.Trà ngon như vậy là nhờ vào việc pha bằng tuyết thủy đầu mùa trên hoa mai, mà tuyết thủy cũng có thể làm thuốc dẫn, trước kia sống lưu lạc, trong lòng không hề thanh thản, hiện giờ không có việc gì làm, mai viện này cũng được chăm sóc thật tốt, xế chiều hôm nay khi ta vừa nhìn thấy tuyết rơi, ý niệm này liền nổi lên trong đầu ta, khó khăn lắm mới đợi được tuyết ngừng, ta lập tức tới đây.”
Tây Môn Đoạt Hồng nhịn không được cười nói: “Thật là một người văn nhã, không giống ta người trong gian hồ, sẽ không bao giờ nảy sinh loại tâm tình nảy, bất quá chỉ nghe ngươi nói, cũng khiến ta cảm thấy muốn thưởng thức a.”
“Đợi cho đến mùa xuân, tuyết tan, ta thay cung chủ pha trà, để cho cung chủ cảm thụ tốt nhất thế nào là trà ngon a.” Hoa Kính Hương mỉm cười, đưa tay phất nhẹ rơi xuống một vụn tuyết nhỏ.
Tây Môn Đoạt Hồng thật sự không thể có kiên nhẫn như Hoa Kính Hương, đoá hoa mai vốn là không lớn, chỉ lấy một chút tuyết ở chỗ nhụy hoa, cứ chọn đại một chỗ trong hoa viên rồi hốt đại coi bộ còn dễ hơn nhiều, lúc đầu hắn còn cảm thấy vô cùng thú vị, nhưng nhìn không đến nửa khắc đồng hồ, liền cảm thấy nhàm chán, dặn dò Hoa Kính Hương sớm trở về nghỉ ngơi, liền xoay người rời đi.
Đi một đoạn xa, quay đầu nhìn lại, vẫn thấy Hoa Kính Hương đang ở nơi đó thu thập tuyết thủy, dung mạo tuyệt mĩ xuất trần nhưng lại lạnh lùng, giống như hồng mai, mờ ảo ẩn hiện lãng mạn dưới ánh trăng, tựa như tiên nhân bước ra từ trong một bức tranh được vẽ tỉ mĩ đến từng nét, chỉ nhìn như thế, liền có thể làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Người này… Tây Môn Đoạt Hồng nghĩ nghĩ mỉm cười lắc lắc đầu, lại nhìn một chút, liền không nhìn nữa quay đầu rời đi.
Trong nháy mắt đã là tháng chạp, trong Ma cung cao thấp đều bận rộn chuẩn bị. Tây Môn Đoạt Hồng lại bận tối mày tối mặt, khó khăn lắm mới đến được hai mươi tháng chạp, mọi chi phí, tiền lãi, báo cáo của các cung từ khắp nơi chuyển đến đã được giải quyết xong, hắn lúc này mới thở ra một hơi, ở trong phòng nửa ngày nhàn nhã.
Thời điểm chạng vạng tối, chợt nghe ngoài cửa có người nói chuyện, Tây Môn Đoạt Hồng liền đi ra xem, chỉ thấy Hoa Kính Hương cùng đại nha hoàn phụ trách trong viện này nói gì đó, nhìn thấy hắn, hai người cười nhẹ bước lên.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tây Môn Đoạt Hồng có chút kỳ quái, bên cạnh Hoa Kính Hương là vài người cũng không phải người hầu hạ trong viện của hắn, Hoa Kính Hương ngày thường hắn đều không gặp được, lại nghĩ không biết hôm nay Hoa Kính Hương mang theo người tới đây làm gì.
“Cung chủ, Hoa công tử nói đã gần cuối năm, mà mấy ngày nay người lại bận rộn, khó khăn hôm nay cung chủ không bận việc gì, cho nên Hoa công tử tìm người đến đây may quần áo mới cho cung chủ. Ta nói cung chủ không cần, nhưng hắn nhất định phải làm, cho nên nô tỳ cũng không thể ngăn cản được.”
Đại nha hoàn Trân Trân vừa nói, ánh mắt trộm nhìn ngắm Hoa Kính Hương một cái, ánh mắt kia nhu tình như nước, đối với người phong hoa tuyết nguyệt đều chậm hiểu như Tây Môn Đoạt Hồng, cũng có thể nhìn ra trong ánh mắt này có một phần tình ý.
“Ta vẫn còn quần áo a.” Tây Môn Đoạt Hồng lắc đầu bật cười, thản nhiên nói: “Không cần thiết, nói sau ta là cung chủ, mặc quần áo không phải lăng la chính là tơ lụa, cần gì phải có thêm quần áo mới?”
Hắn vừa dứt lời, Hoa Kính Hương cười nhẹ nói: “Lúc bình thường thì sao cũng được, nhưng hôm nay bất đồng, hiện tại là lễ mừng năm mới nhất định phải may vài bộ quần áo mới a, thì ra ngươi còn biết mình là cung chủ a, ta cũng không biết kiếp trước ngươi đã đốt bao nhiêu hương, một người như ngươi không tự cao tự đại, không để ý vẻ bề ngoài như ngươi vậy mà cũng có thể làm cung chủ, thật kỳ lạ.”
Tây Môn Đoạt Hồng liếc mắt nhìn Hoa Kính Hương một cái, chỉ thấy đôi mày thanh tú của hắn cong lên, khóe miệng một mạt mỉm cười, hé ra khuôn mặt xinh đẹp nho nhã giống như đang tỏa ra hào quang, chói lọi, trong lòng hắn không khỏi một trận rung động nhẹ nhàng tựa hồ nếu không để ý thì không thể nào biết được. Gật đầu cười nói: “Được rồi, cứ theo ý ngươi đi, chỉ không biết những lời ngươi nói lúc nãy là mắng ta hay là khen ta đây?”
“Tất nhiên là đang khen a, tiểu nhân chưa ăn qua gan hùm mật gấu bao giờ a.”
Hoa Kính Hương “Xì” một tiếng bật cười, từ trước đến nay hắn luôn một bộ dạng ổn trọng bây giờ cười lên càng thêm hoạt bát đáng yêu, so với lúc ở kỹ viện một bộ dạng cúi đầu im lặng, không biết đẹp hơn bao nhiêu lần.
Tây Môn Đoạt Hồng chỉ cảm thấy hắn cười, trong lòng mình cũng dễ chịu hẳn lên, vì thế để cho nhóm thợ may đo dáng người, Hoa Kính Hương đứng ở một bên nhìn, đợi cho mọi việc xong xuôi, dẫn nhóm thợ may đi xuống, kiểu dáng quần áo đều do hắn chọn lựa, Tây Môn Đoạt Hồng nhật lí vạn ky, sao có thể vì một ít chuyện nhỏ như thế này mà bận tâm.
Tuy rằng làm rất gấp, nhưng đến tận hai mươi tám tháng chạp quần áo mới được may xong. Hoa Kính Hương đi tới hậu viện, nghe nói cung chủ còn trong phòng ngủ, thì tự mình đi vào, đã thấy Tây Môn Đoạt Hồng vừa mới rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi ở tháp thượng bên cửa sổ đọc sách.
Thấy hắn đến, Tây Môn Đoạt Hồng liền muốn gọi bọn nha hoàn tiến vào, lại nghe Hoa Kính Hương cười nói: “Các nàng bận rôn như vậy, một chút việc nhỏ, ngươi không cần phải gọi, có ta ở đây là được rồi.”
Tây Môn Đoạt Hồng gật gật đầu, đem áo khoác cởi xuống, tùy ý Hoa Kính Hương thay các bào phục kiểu dáng khác nhau.
Bên trong huân hương lượn lờ, màn trướng rũ xuống. Hoa Kính Hương cùng Tây Môn Đoạt Hồng nói cũng không nói, chỉ sửa lại quần áo, vài tiếng sột soạt khi quần áo va chạm, một cảm giác yên tĩnh khiến lòng người cảm thán.