Mười năm trước, Lý Thư Bạch cứu Thượng Quan Thiên Trảm, đưa hắn từ địa ngục hắc ám lên tận thiên đường.
Hai tháng sau, vô tình đuổi hắn đi, mặc hắn lần nữa trầm mình trong địa ngục.
Khả chưa từng hưởng đọan thời gian ôn nhu kia, khả chưa từng cảm thụ sự dịu dàng ấy, nếu không phải vừa mới nếm qua mùi vị hạnh phúc đã phải nặng nề tiến nhập cõi hắc ám,
Thượng Quan Thiên Trảm sẽ không hận sâu sắc như vậy, hận khắc cốt ghi tâm.
Mười năm sau tái ngộ tận mắt nhìn y lâm cảnh túng bần, thời cơ đến, dục niệm trả thù tựa như bài sơn đảo hải,
Khiến hắn không thể chờ đợi nhiều hơn nhất khắc, tùy ý đem Lý Thư Bạch bắt đến bên mình.
Nhưng tột cùng là vì cái gì, đơn thuần trả thù lại nhộm lên sắc thái khác, người vô tâm vô tình,
Đối với kẻ mình hận thấu xương càng ngày càng muốn, ngừng mà không được, thật quá nực cười đi.
Không được, như thế nào có thể dễ dàng tha thứ, như thế nào mới đủ, như thế nào dễ dàng quên cái thời khắc cốt thương tâm ấy,
Hắn muốn khống chế chính mình, khống chế khống chế sẽ khống chế, khả vì gì, trái tim dần dần mất tự chủ rơi vào tay giặc.
Hai người đồng dạng ôm hận, liệu có thể đi đến hạnh phúc cuối cùng?
Thân phận khác biệt, tâm tính bất đồng, rồi còn biết bao cửa ải khó khăn sẽ ập đến với đôi tình nhân này?
Khi sinh tử chỉ có một con đường, giờ khắc đó, hắn —— Thượng Quan Thiên Trảm, y —— Lý Thư Bạch, sẽ lựa chọn như thế nào?.