Năm thứ sáu Nguỵ Anh hồn phi phách tán.Lam Trạm liền ra phía sau Vân Thâm Bất Tri Xứ bắt thỏ, để chúng vào ở chung với tiểu bạch thỏ lúc trước người ấy nuôi.
Tiểu bạch thỏ nọ liền một con được đặt tên Tiểu Nguỵ một con liền đặt Tiểu Lam.
Hai tiểu bạch thỏ Tiểu Nguỵ cùng Tiểu Lam liền lúc nào cũng dính nhau như sam, chẳng rời nửa bước."Tiểu Nguỵ Tiểu Lam, ta đem thêm bằng hữu cho ngươi nè"Những ngày tháng yên bình cứ như vậy mà qua đi, bình thường y liền dẫn theo Lam Nguyện cùng Lam Cảnh Nghi xuống núi săn đêm luyện tập, có khi dắt theo cả đám đệ tử Cô Tô, nhưng tuyệt nhiên vẫn là dắt Lam Nguyện cùng Lam Cảnh Nghi nhiều nhất.
Hai đứa trẻ được Hàm Quang Quân dẫn dắt, linh lực là xuất chúng nhất trong đám hậu bối Cô Tô.Lúc rảnh rỗi, y thương dẫn theo Lam Nguyện nhét vào một giữa đống thỏ, còn bản thân mình vừa đánh đàn vừa nhìn ngắm những thứ lộn xộn nhỏ bé ở trước, vừa nhìn đàn thỏ, vừa nhìn khuân mặt ngây thơ của Lam Nguyện, trước mặt y đột nhiên hiện lên thật nhiều năm về trước, lúc hắn mười lăm tuổi, dưới sự cưỡng ép đe doạ của người ấy, bắt hắn nhận nuôi đôi tiểu bạch thỏ, nhớ lại cảm giác lần đầu tiên chạm vào sinh vật mềm nhũn này, cuối cùng vẫn là y cho tiểu bạch thỏ ăn Lam Nguyện mà người ấy trồng rồi.~~~~"A Nguyện, ta dạy con thuật vấn linh""Hàm Quang Quân, là để tìm Di Lăng Lão Tổ sao"Lam Vong Cơ y chỉ im lặng nhìn đứa trẻ ngây ngô trước mặt, ánh mắt đứa trẻ tựa như sao sáng trên bầu trời cao, đứa trẻ nhẹ nhàng hỏi y, là để tìm hắn sao.
Y cũng chỉ trầm ngâm không biết nói gì, thật ra y là hy vọng gì đây? Là hy vọng sau khi y theo hắn, A Nguyện sẽ thay y tìm hắn sao?Nhưng y còn không tìm được hắn, A Nguyện sẽ tìm được sao?Tiểu Lam Nguyện giương mắt nhìn Hàm Quang Quân, y biết, có lẽ y đã đụng vào nỗi đau của người rồi.
Người mà Hàm Quang Quân tâm tâm niệm niệm, mọi người không biết, nhưng hắn biết rõ, người nọ là Di Lăng Lão Tổ người người căm phẫn."A Nguyện, con cảm thấy Di Lăng Lão Tổ là người như thế nào".