Năm thứ bảy Nguỵ Anh hồn phi phách tán, Lam Trạm lén lút đến ao sen của Vân Mộng Giang Thị, y nhớ rất kỹ, người nọ từng muốn dẫn theo y đến Vân Mộng Giang Thị chơi đùa, muốn dẫn y đi bắt chim, muốn dẫn y trèo cây, muốn dẫn y bắt cá , người nọ cũng từng nói đài sen có cuống ăn ngon hơn đài sen không có cuống.
Y đến Vân Mộng rồi, sao người nọ còn chưa dẫn y đi ?Hồ sen Vân Mộng, cảnh đêm thật đẹp vô cùng, y ngồi trên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ là đà giữa hồ sen.Ánh trăng sáng, sáng cũng vô ích, y đợi hắn, cũng đợi trong vô vọng.Nhân gian không còn lại nụ cười của hắn, chỉ lưu lại một nỗi tương tư trong lòng y.Thế gian không còn hắn, y cũng chỉ như vỏ rỗng không hồn."Lam Nhị công tử từ xa ghé thăm , thứ lỗi Giang mỗ không kịp tiếp đón chu toàn""Giang Tông Chủ không cần như vậy, ta chỉ là đi ngang""Năm ấy Nguỵ Vô Tiện hắn thích ăn hạt sen ở hồ sen này"Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ, y cũng không biết nói thêm gì hơn.
Thân thể cao lớn chầm chậm ngồi xuống thuyền nhỏ, với tay hái lên một đài sen, bóc ra hạt sen trắng muốt bên trong bỏ vào miệng.
Y biết những năm gần đây, Lam Vong Cơ luôn truy tìm tung tích của Nguỵ Vô Tiện, y cũng mong, Lam Vong Cơ hắn thật sự tìm được tên chết tiệt kia.Lam Vong Cơ cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng ngồi trên thuyền nhỏ nhìn hoa sen dưới hồ, gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn, Nguỵ Anh tu luyện tà ma ngoại đạo, nhưng y biết trong tâm hắn luôn muốn trừ gian diệt bạo.
Y cũng nghe nói, những năm nay, chỉ cần có người tu luyện tà ma ngoại đạo có chút giống Nguỵ Anh, Giang Tông Chủ hắn chính là dùng tử điện kiểm nghiệm, đem về Giang Gia tra khảo, chỉ có vào, tuyệt không có ra, nếu như có ra, cũng chỉ còn hơi tàn."Ngươi hận hắn như vậy sao Giang Tông Chủ""Hắn hại Giang Gia ra như vậy, hắn hại Kim Lăng không còn cha mẹ, ta không nên hận hắn sao""Nhưng ta cảm thấy mọi chuyện liền không đơn giản như vậy""Ý của ngươi là sao"Giang Trừng nghiêm mặt nhìn về phía Lam Vong Cơ, chỉ chờ hắn nói ra câu tiếp theo, nhưng Lam Vong Cơ chính là trầm mặc, nhất định một lời cũng không hé miệng.
Giang Trừng y liền tức tối không thôi, nét mặt dần đã trở nên khó chịu đến cực điểm..