Nguỵ Anh năm ấy, vẫn còn là một thiếu niên dương quang sán lạn, tinh nghịch vô cùng, cũng ngồi ngay vị trí mà Cảnh Nghi đang ngồi mà chép phạt Gia Huấn Cô Tô không ngừng bày trò quậy phá.
Năm ấy cũng là thiếu niên dương quang sáng lạn kia thao thao bất tuyệt đủ chuyện trên đời, còn hắn chỉ lặng im một chỗ.
Nhìn hai đứa trẻ, hắn lại có chút thở dài.Thúc phụ luôn miệng nói, Cảnh Nghi chính là giống Nguỵ Anh đến vô cùng, y cũng phải công nhận, Cảnh Nghi thật giống người ấy, tính cách hồn nhiên này, giống như đúc."Hàm Quang Quân, sơn tra rất ngọt, người thử một trái"Cảnh Nghi trên tay cầm lấy quả sơn tra mà cắn, động tác cũng hệt như người nọ năm ấy ở Thái Y Trấn cùng y diệt trừ Thuỷ Hành Yên.
Lam Vong Cơ không nói gì hết, chỉ lẳng lặng rời đi.
~~~Lam Trạm y lại đến thăm hắn, trong tay còn cầm một túi sơn trà vô cùng tươi mới.
Thân thể cao lớn của y từ từ hạ xuống bên cạnh bạch ngọc quan, chỉ im lặng vuốt ve từ bên ngoài, tựa như thứ y đang vuốt ve là người nọ, chứ không phải là chiếc quan tài lạnh lẽo."Nguỵ Anh, sơn tra tươi lắm, ngươi còn không dậy ăn, nó héo mất"Y cầm lên một trái sơn tra, vị rất ngọt, rất ngọt, tựa như nụ cười của hắn vậy.Y lại nhớ hắn rồi.Y cũng tự giễu chính bản thân mình, Hàm Quang Quân cao cao tại thượng, nhưng chẳng thể bảo vệ nổi một người.
Thanh danh là gì chứ, y không cần nữa, y chỉ cần hắn thôi.Nếu như y đi cướp âm hổ phù, cùng với một mảnh âm thiết của Tiết Dương, luyện hoá người nọ thành hung thi có ý thức như Ôn Ninh, liệu người nọ có hận y không?Hàm Quang Quân luyện hoá Di Lăng Lão Tổ thành hung thi cao cấp, điều này có biết bao nhiêu buồn cười cơ chứ?Người nọ khẳng định là sẽ không chịu nổi đả kích khi chính tay Hàm Quang Quân y luyện hoá bản thân thành hung thi, người nọ nhất định sẽ thà chết chứ không muốn mình bị biến thành cái xác vô cảm, y vẫn là quên đi vậy.
.