Chỉ trách Loạn Tán Cương sâu quá, giết chết một thiếu niên Nguỵ Anh.
Chỉ trách xe ngựa quá nặng, vùi dập một Tiểu Tiết Dương thích ăn kẹo đường.
Chỉ trách Kim Lân Đài cao quá, lăn từ trên xuống cũng thật đau.
Chỉ trách bản thân mang họ Ôn, gánh vác tất cả đau thương.
Chỉ trách đại ca chết rồi, hắn cũng phải đứng lên bảo vệ mình thôi.
~~~Ba tháng tại Loạn Tán Cương quá đau thương dường như lại được tua nhanh một lần nữa ở trong đại não hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy mệt mỏi, bản thân chỉ có thể ngồi gục xuống đất, chôn mặt vào đầu gối, khẽ quận người lại, mặc cho tiếng oán linh gào thét vang trời, hắn chỉ cần chịu đựng một chút, mọi thứ nhất định sẽ qua đi.
"Nguỵ Anh"Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Nguỵ Vô Tiện hắn run rẩy không thôi, bản thân hắn từ từ ngẩng đầu lên, chiếu thẳng vào mắt hắn chính là một đôi giày trắng, bạch y thêu hoa văn vân mây, người nọ đứng trước mặt hắn dáng lưng thẳng tắp, một tay cầm Tị Trần, một tay chìa ra trước mặt hắn.
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, là người nọ sao, là Lam Trạm sao, là người nọ đến để kéo hắn ra khỏi vực sâu đen tối này hay sao, khoé mắt của hắn cũng ửng đỏ cả lên rồi, những ngày sau khi rời khỏi Loạn Tán Cương cơn ác mộng này thường tìm đến hắn, từng đêm một từng đêm một hắn đều bị cơn ác mộng ấy quấy nhiễu, hắn cũng tưởng tượng thật nhiều người sẽ đem hắn kéo ra khỏi nơi vực sâu đen tối ấy là ai, đến nay cuối cùng hắn cũng có thể tưởng tượng ra rồi.
Nguỵ Vô Tiện run rẩy cất lời: "Lam Trạm""Lam Trạm, là ngươi sao"Hắn chỉ sợ, bản thân vừa nắm lấy bàn tay ấy, người nọ sẽ biến mất như một giấc mộng, tan biến ngay trước mặt hắn, không để lại một chút vết tích nào cả.
Hắn thật sự sợ hãi.
"Nguỵ Anh, đứng lên"Người nọ vẫn đưa tay về phía hắn, không có ý dừng lại, Nguỵ Anh nghĩ mình hoa mắt rồi, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
Hình như, tay hắn chạm được tay người rồi.
Hình như, hắn đã được người kéo ra khỏi vực sâu đen tối rồi.
Hình như, là người quay về với hắn có phải hay không.
.