Nguỵ Vô Tiện chợt run rẩy, là chó sao, trước đây hắn nhớ xung quanh Liên Hoa Ổ đều không khuyến khích nuôi chó, các hộ dân đều hiểu ý mà chuyển sang các loại vật nuôi khác, mười năm không về tự dưng ở gần Liên Hoa Ổ lại có tiếng chó kêu.Tiên Tử chạy băng băng trên đường cái, nô đùa cùng chủ nhân vô cùng vui vẻ, quay đầu lại tìm kiếm chủ nhân nhưng vẫn không dừng chân lại, đột nhiên cún Tiên Tử thấy một bóng dáng mặc hắc phục, trên mặt còn mang mặt nạ thấy nó còn chạy chối chết, nhất định không phải người tốt liền chuyển hướng muốn đuổi theo người nọ.Nguỵ Vô Tiện sợ hãi, người chạy đường người ta chạy đường ta, vốn dĩ là hai đường khác nhau tại sao ngươi lại chuyển hướng chạy theo ta.
Nguỵ Vô Tiện sợ hãi, vừa la thất thanh vừa chạy về phía Liên Hoa Ổ."Giang Trừng, Giang Trừng....!có chó"Vừa vào đến Thí Kiếm Đường, Nguỵ Vô Tiện đã thấy một người thân mặc tử y, vững vàng ngồi lau Tam Độc, trên mặt nhăn nhó vô cùng, ánh mắt cũng mang theo vài phần giận giữ."Nguỵ Vô Tiện, ngươi còn dám vác mặt về đây""Tiên Tử,....!Tiên Tử"Một cậu bé thân mặc y phục màu vàng kim, bên trên có thêu hoa văn mẫu đơn trắng vô cùng bắt mắt trên trán còn điểm một nốt chu sa đỏ tươi, hẳn là người của Lan Lăng Kim Thị.
Nguỵ Vô Tiện giương mắt đánh giá cậu bé trước mặt, có chút hoài nghi về thân phận cậu bé.
Lúc này Giang Trừng mới lên tiếng đánh tan sự im lặng."Kim Lăng, mau đem Tiên Tử ra ngoài""Dạ, cửu cửu"Kim Lăng phụng phịu gương mặt, ôm lấy Tiên Tử ra ngoài, đứa nhỏ ra ngoài rồi, người ở bên trong mới hồi lại thần trí.
Nguỵ Vô Tiện chỉ nhẹ nhàng thở dài, Kim Lăng Kim Lăng, thì ra đứa trẻ đó là hài tử của A Tỷ cùng tên chim công Kim Tử Hiên.
Lớn lên trông thật giống cha của nó."Nó đã lớn vậy rồi sao""Ngươi đi một lần là mười năm, biệt vô âm tích, ngươi còn không mong nó lớn hay sao""Kim Lăng ở đây, vậy nhất định a tỷ cũng sẽ ở đây, người ở đâu, ta đi tìm a tỷ""Ngươi muốn đi nhìn a tỷ sao""Đúng vậy, đã rất lâu rồi ta chưa gặp tỷ ấy""Được, ta dẫn ngươi đi".