"Vong Cơ, sức khoẻ con không tốt, thúc phụ đưa con về Tĩnh Thất" Lam Khải Nhân nhìn đứa trẻ chính tay mình nuôi lớn, đứa học trò mà bản thân luôn tự hào nhất nay lại thảm như vậy, hừ cũng chỉ tại tên Nguỵ Vô Tiện kia hại đứa trẻ này khổ như vậy.Lam Hi Thần biết đệ đệ mình khó bảo, chỉ đành đỡ đệ đệ ra ngoài cửa, giao đệ ấy cho hai đứa trẻ mà đệ ấy thưởng thức nhất, bản thân hắn chỉ đứng tại nơi cửa nhìn theo bóng lưng đệ đệ mình từng bước một từng bước một bước đi trong màn tuyết rơi.Vong Cơ, đệ như vậy, bảo huynh trưởng phải làm sao đây.Lam Vong Cơ nhìn hai đứa trẻ bên cạnh mình, lại nhìn khung cảnh xung quanh, đáy lòng có chút ấm áp, hình như ở nơi mái nhà ấy, là nơi đầu tiên mà hắn chạm mặt với người, hắn lại cứ như vậy đánh bể của người một vò Thiên Tử Tiếu.
Ánh mắt của hắn, cũng trở nên nhu hoà một cách lạ thường.Về lại tĩnh thất, về lại khung cảnh quen thuộc, hai tiểu bạch thỏ đang chơi đùa dưới nền tuyết trắng, nhìn không ra đâu là tiểu bạch thỏ, đâu là tuyết trắng.Mắt hắn chợt nhoà đi rồi."Tư Truy, con ra sau núi, bắt thêm thỏ về đây""Cảnh Nghi, con xuống núi mua cho ta một vò Thiên Tử Tiếu đi"Hai đứa trẻ nghi hoặc nhìn nhau, nhanh chóng làm theo lời người trước mặt.
Bây giờ đã là chiều tà, phải nhanh chóng xuống núi, nếu không nhất định sẽ không kịp trở về khi kết giới đóng lại.
Hai đứa trẻ đi rồi, Lam Vong Cơ hắn chỉ còn lại một mảng cô độc tĩnh lặng, cố gắng dùng chút hơi tàn của bản thân bước ra khỏi cửa, dùng tay cào đất.
Hố nhỏ được đào xong rồi, hộp gỗ cũng đã được chuẩn bị kỹ càng rồi.Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vung tay, hai thanh kiếm Tuỳ Tiện cùng Tị Trần hiện ra trước mắt.
Thanh Tuỳ Tiện này là năm trước khi Kim Quang Dao lộ chuyện xấu, hắn đem được về từ Lan Lăng Kim Thị, chỉ tiếc, kiếm này đã tự phong ấn chính bản thân nó.
Lần nữa vuốt ve Tị Trần trong tay, hắn liền đặt hai thanh kiếm vào trong hộp gỗ trầm quý giá, tự tay đặt xuống chiếc lỗ ban nãy hắn đào..