[Ma Đạo Tổ Sư] Song Sinh Hồn

Chương 7


Thời gian một tháng phạt chép sách của Ngụy Anh đã qua được một vài ngày, dạo gần đây trừ đi học thì Ngụy Anh rất hiếm khi nhìn thấy Lam Vong Cơ.

"Tại sao ngươi không cho ta đem đông cung đồ cho Lam Trạm xem? Ta muốn thấy vẻ mặt tiểu cũ kỹ thay đổi." Ngụy Anh ngồi trên tàng cây ngọc lan trước cửa Tàng Thư Các, yên lặng nhìn Lam Vong Cơ đang chép sách bên trong.

"Vậy tại sao ngươi lại trốn ở đây nhìn hắn?" Ngụy Vô Tiện nhìn Ngụy Anh học theo kẻ trộm để được nhìn Lam Vong Cơ liền khó hiểu.

"Ta không biết, ta chỉ biết ta muốn thấy hắn." Ngụy Anh bị Ngụy Vô Tiện hỏi lại một câu thì á khẩu, không biết nên trả lời như thế nào, "Chúng ta ra sau núi nhìn một chút đi!" Nói xong liền lắc mình rời khỏi.

Ngụy Anh vừa rời khỏi, Lam Vong Cơ liền ngẩng đầu nhìn về phía cây ngọc lan trước Tàng Thư Các, y chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh màu tím xinh đẹp ấy biến mất.

"Ngụy Anh...", giọng nói của Lam Vong Cơ trầm thấp lại trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang lên trong Tàng Thư Các yên tĩnh.

"Nè, tiểu cũ kỹ!" Ngụy Anh ngồi trên cửa sổ của Tàng Thư Các, lên tiếng chào Lam Vong Cơ.


Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Chuyện gì?"
"Ngươi đem bụng ta làm lớn, ngươi phải phụ trách!" Những lời này của Ngụy Anh vừa thốt ra, đừng nói Ngụy Vô Tiện, đến cả bản thân hắn đều bị chính mình dọa sợ.

Lam Vong Cơ nghe những lời nói hươu nói vượn của Ngụy Anh, tay lập tức run lên, một giọt mực rơi lên trang giấy, tờ giấy này liền không thể dùng được nữa.

"Nói bậy!" Lam Vong Cơ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng lúc càng lạnh.

"Ha ha..." Ngụy Anh sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười, "Ta chỉ đùa một chút thôi!"
"A! Cái này tặng ngươi!" Ngụy Anh lấy hai con thỏ từ trong ngực ra đưa cho Lam Vong Cơ.

"Mang đi!" Lam Vong Cơ lạnh giọng nói.

"Vong Cơ huynh, Lam Vong Cơ, Lam Trạm..." Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ không để ý hắn liền ngồi bên cạnh y gọi tới gọi lui.

Lam Vong Cơ nghe Ngụy Anh gọi mình, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ai bảo ta gọi mà ngươi không chịu trả lời! Ngươi thật sự không cần sao? Không cần thì ta cho người khác!" Ngụy Anh cầm hai con thỏ lên, làm bộ như mình sẽ rời khỏi.

"Quay lại!" Lam Vong Cơ hô.

"Ta chưa đi nha!" Ngụy Anh nghe được âm thanh của Lam Vong Cơ, cười hì hì quay người nhìn Lam Vong Cơ.

"Đưa ta!" Lam Vong Cơ nói.


"Lại muốn? Được thôi, tặng ngươi là tặng cho ngươi!" Ngụy Anh vốn định trêu Lam Vong Cơ vài câu nhưng khi nhìn đến sắc mặt y liền vội vàng đem hai con thỏ nhét vào lòng y.

Lam Vong Cơ cứng người ôm hai con thỏ trong lòng, ngón tay vô ý vuốt ve lông thỏ.

"Lam Trạm, chúng ta có phải bằng hữu không?" Ngụy Anh cười hì hì nhìn ngón tay Lam Vong Cơ vuốt ve lông thỏ.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái rồi không nói gì nữa, có chút luyến tiếc đem thỏ đặt lên bàn.

Con thỏ vô ý giẫm phải mực nước, in một đường dấu chân màu đen lên tờ giấy trắng.

"Lam Trạm! Lam Trạm! Ngươi thấy tụi nó có phải là..." Ngụy Anh chỉ vào hai con thỏ đang dính lấy nhau, hỏi.

"Hai con đều là đực." Lam Vong Cơ nhìn theo tay Ngụy Anh, vội ngắt lời hắn.

"A! Ta chưa nói gì hết, ngươi kích động cái gì chứ! Hơn nữa, đực thì sao? Hai con đực không thể làm gì sao?" Ngụy Anh nhìn bộ dạng Lam Vong Cơ thì trả lời, sau đó nhanh chóng chạy lại cửa sổ, "Lam Trạm, ta đi trước!", rồi nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ, rời khỏi Tàng Thư Các.

Lam Vong Cơ nhìn bóng lưng của Ngụy Vô Tiện, nhất thời thất thần, "Ngụy Anh, có thể không?".


Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi một câu, nhưng không nghĩ để người có thể đáp lời y, cúi đầu dẹp dọn chỗ bị con thỏ làm dơ.

"Ngụy Anh, đầu óc ngươi thật sự bình thường sao?" Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, Ngụy Vô Tiện bắt đầu phun tào.

Ngươi coi trọng Lam Vong Cơ sao? Ngươi có biết lúc nãy mình nói cái gì không? Đầu óc của ngươi hôm nay bị nước vào sao? Ta không nhớ rõ mình trước đây là như vậy, đầu óc của ngươi nhất định là có bệnh!
"Có thể hôm nay ta bị sốt đi!" Ngụy Anh thì thào.

Ngụy Anh: Lam Trạm, bụng ta bị ngươi làm lớn, ngươi phải chịu trách nhiệm.

Ngụy Vô Tiện: Ngụy Anh, bụng ngươi không phải bị làm lớn mà là đầu ngươi bị lừa đá.

Lam Vong Cơ: Ngụy Anh, ta không có, nhưng ta bằng lòng chịu trách nhiệm..

Bình Luận (0)
Comment