Ngày đại hội đấu pháp của Ngọc An Thành, đầu giờ Thìn.
Đài cao khoảng nửa người đã dựng lên bốn cái ở sân trống trước cửa đại môn Ngọc An Tôn gia, các chấp sự của Tôn gia chấp ra ra vào vào bận rộn tứ phía, mà người vây xem cùng thanh niên tuấn kiệt tham dự đều lục tục đến nơi.
Trong đám người này, còn trộn lẫn hai người chói mắt.
Một người trong đó có thể dẫn tới sự chú ý của rất nhiều, nguyên nhân đơn giản cực kì, chính là tướng mạo xuất chúng kia cùng với khí tràng kia đứng ở bất luận chỗ nào đều là hạc trong bầy gà. Một vị còn lại tuy thanh tú, nhưng so với người trước lại có loại trình độ thần thánh đến mức khiến người ta mới nhìn liền sửng sốt, sở dĩ đều khiến cho không ít người đưa ánh mắt kỳ dị qua, đều nhờ phúc của người trước ——
Cho dù không quen biết hai người này, người bên ngoài đều có thể từ trong động tác ánh mắt lơ đãng của người trước nhìn ra nhân nhượng lưu ý của người trước đối với người sau.
Đáng tiếc, cái vị được nhân nhượng lưu ý kia —— Tô Diệp Tử không hề tự phát giác, nhiều nhất chính là sau khi phát hiện đồ đệ ngoan từ hôm qua cũng không có lần nào đề cập đến chuyện xấu hổ ở Thiên Kính Lâu của Khúc Kiếm tiên quân, trong lòng sinh ra chút cảm khái "Nuôi một đồ đệ thuần lương như thế không biết nên vui mừng hay nên tiếc nuối".
Có điều, nếu Vân Khởi cũng không đề cập, Tô Diệp Tử tự nhiên cũng xem như chưa từng xảy ra. Sáng sớm hôm nay đoán rằng đồ đệ ngoan đã dậy rồi, Tô Diệp Tử Cao cao hứng từ ngọa thất tiến vào tĩnh thất, xách đồ đệ ngoan đã nhập định xong ra ngoài đi đến đại hội đấu pháp này.
Đáng thương Vân Khởi sáng sớm vừa mới kết thúc trạng thái minh tưởng, vừa mở mắt liền đối diện với Tô Diệp Tử đang sờ cằm cười tủm tỉm ngồi trên cái giường đối diện đánh giá mình, còn tưởng rằng chấp niệm quá sâu làm cho nhập đỉnh xảy ra vấn đề, kết quả tẩu hỏa nhập ma sản sinh ảo giác. May mà tính tình hắn bình tĩng, mặc dù trong lòng cả kinh cũng tĩnh táo lại rất nhanh, lúc này mới không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến sau khi mình hiểu rõ tình huống rồi thở dài một hơi, Vân Khởi bất đắc dĩ nở nụ cười, quay đầu hỏi: "Sư phụ lúc đầu khi xuống Đàn sơn còn có chút mệt mỏi, sao mấy ngày nay càng... linh hoạt?"
"Lúc đầu không thích ứng với hoàn cảnh ngoài Đàn Tông." Hiểu được đồ đệ ngoan bắt đầu lo lắng, Tô Diệp Tử giải thích, "Càng đi về phía Đông, linh khí hệ "mộc" càng sung túc, đặc biệt là sau khi đến đây, " Tô Diệp Tử nhấc tay lên, trên đầu ngón tay có một điểm màu xanh nhạt chợt lóe lên, Tô Diệp Tử nhìn màu xanh phai đi rồi thì ngưng tụ một điểm linh thể "mộc" hệ ở đầu ngón tay, cong khóe môi, một đôi đồng tử đen láy tỏa ra ánh sáng lung linh, "Linh khí
"mộc" hệ sung túc như thế, thực sự quá thoải mái. Tâm tình của vi sư đều tươi mới lên a..."
Vân Khởi hiếm khi trầm mặc, lẳng lặng suy nghĩ: Là do cảnh giới tu vi của mình quá thấp, vì lẽ đó không thể cảm nhận được cảm giác thoải mái dồi dào do linh khí "mộc" hệ mang đến? Nhưng điển tịch trong Vạn Thư Các tựa hồ cũng không có giới thiệu về tình huống cao cấp như thế... Dù sao thông thường mà nói, người tu hành, linh khí đơn hệ tuy có bổ ích, nhưng hiệu quả rất ít, đa phần là ngũ hành kết hợp mới có thể cảm nhận xem xét rõ ràng.
Hay là sư phụ tu hành công pháp "mộc" hệ?
Vân Khởi nghĩ mãi vẫn không ra.
—— Rất lâu sau đó khi Vân Khởi đã biết chân thân của Tô Diệp Tử, lại nghĩ lên cảnh tượng vào hôm nay vẫn không nhịn được cười: Tô Diệp Tử lúc này, rõ ràng chính là một gốc tiên thảo dưới tình huống linh khí "mộc" hệ đầy đủ vênh vang đắc ý mà rung rung phiến lá tươi mới của chính mình mà?
"Đồ đệ ngoan."
Vân Khởi đang thất thần, vừa nhấc mắt liền thấy Tô Diệp Tử mong khóe môi nghiêng người về bên này, thấy hắn nhìn sang còn cười chế nhạo: "Trên Thiếu Vọng Thai* bên kia, có vài vị nữ đệ tử đang nhìn ngươi đấy."
*Thiếu vọng thai: đài nhìn xa"Đệ tử?" Vân Khởi tự động bỏ quên nụ cười không có ý tốt của Tô Diệp Tử, bắt lấy từ mấu chốt trong đó, hắn theo hướng tầm mắt của Tô Diệp Tử phóng tầm mắt nhìn lên bục, va vào mấy vị nữ tu giả ngồi thành hàng đều mặc phục sức cùng kiểu dáng nơi đó.
Mấy vị nữ tu giả kia vừa thấy Vân Khởi nhìn sang, đa số đều vội vã dời tầm mắt, không thiếu người đỏ ửng hai gò má, trong đó cũng có hai vị nhìn lại hắn, thoải mái gật gật đầu với hắn.
Vân Khởi không nói không cười, gật đầu đáp lễ.
Hắn quay người lại, đối diện với dáng dấp cười đến mặt mày cong cong của Tô Diệp Tử ——
"Làm sao, đồ đệ ngoan thích không?"
Vân Khởi tự động lược bỏ ý trêu đùa của sư phụ vô lương tâm, mở miệng: "Là đệ tử Kiếm Môn?"
"A, là Kiếm Môn không sai, nhìn màu sắc phục sức, còn là đệ tử nội môn của Kiếm Môn." Tô Diệp Tử đăm chiêu nhìn sang hướng đó, chẳng qua chỉ nghiêm túc được ba giây, hắn liền khôi phục lại vẻ mặt ranh mãnh trước đó, còn kèm thêm giả vờ than khẽ: "Tuy rằng chuyện tuyển chọn đạo lữ của đồ đệ ngoan, vi sư không nên nhúng tay, có điều liên quan tới vấn đề giao lưu qua lại giữa ta cùng Quyên Nhi sư muội, giữa Hàn Quỳnh phong cùng Thiền Quyên phong thậm chí toàn bộ nội tông sau này, đồ đệ ngoan ngươi vẫn nên thận trọng a!"
Vân Khởi cuối cùng cũng nhịn không được tiếp lời, hắn giương mắt nhìn Tô Diệp Tử, trong đôi đồng tử đen tuyền là mây khói cuộn sóng: "... Vân Khởi không chọn đạo lữ, chỉ nguyện ngày sau phụng dưỡng sư phụ."
Nụ cười trên mặt Tô Diệp Tử ngừng lại, sau khi hoàn hồn thì độ cong ở khóe môi càng thêm cong: "Cũng đừng nóng vội lập lời thề với vi sư, bằng không cho đến khi tương lai đồ đệ ngoan có người trong lòng, khi đó vi sư chẳng phải thành ác nhân chia rẻ uyên ương?
Nói xong hắn lại lắc đầu: "Có điều có thể được đồ đệ ngoan để ý, thế nào cũng không cách xa phong thái thiên nhân của đồ đệ ngoan quá nhiều đâu, nghĩ như vậy, tựa hồ vi sư còn mong chờ a... Chính là khổ Quyên Nhi sư muội cùng Thiền Quyên phong của nàng rồi."
Vân Khởi không xoắn xuýt những đường về não kỳ quái của Tô Diệp Tử nữa, chỉ buông mắt nhìn người đứng trước mặt mình, tầm mắt từng tấc từng tấc cẩn thận tỉ mỉ miêu tả trán, mắt, mũi, môi của đối phương. Trong mắt Vân Khởi cất giấu các loại tâm tình vừa là nhiệt liệt mà lại khắc chế.
Phong thái thiên nhân à...
Một hồi lâu sau Vân Khởi bỗng dưng dời mắt đi, y bào che lấp đi hầu kết đang nhẹ nhàng lăn, con ngươi nhìn phía hư không đã là sắc thái thâm trầm như mực.
"Quấy rầy hai vị rồi."
Vân Khởi cùng Tô Diệp Tử đang theo đuổi tâm tư riêng mình, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một âm thanh.
Hai người đồng loạt nhìn sang.
Nói chuyện chính là một nam tử mặc thanh y, tướng mạo cũng không đáng chú ý, chỉ là y phục trên người hắn lại tỏ rõ thân phận của hắn —— Một chấp sự cấp bậc cực cao của Ngọc An Tôn gia.
Thấy hai người nhìn lại, chấp sự kia khom người thi lễ một cái: "Chủ nhân nhà ta mời hai vị khách quý dời bước lên Thiếu Vọng Thai, để xem đại hội." Giữa ngôn từ động tác của gã chấp sự này vô cùng cung kính, dẫn tới người bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn sang đây, không rõ vì sao suy đoán người được Tôn gia cố ý mời sẽ có thân phận gì.
Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi đều ngẩn ra, sau khi Tô Diệp Tử gật đầu, chấp sự kia dẫn đường trước, hai người đi theo tách khỏi đám người bên dưới này.
Trên đường đi Tô Diệp Tử bất đắc dĩ truyền âm cho Vân Khởi: "Bất cẩn rồi."
Vân Khởi nheo mắt mỉm cười: "Sư phụ không cần lưu ý."
Hai người có tâm tư nhanh nhẹn thế nào, vừa vặn ngay lúc phát hiện bị người nhận ra sự bất phàm, tâm tư xoay chuyển liền tìm được nguyên nhân —— Trước đó Tô Diệp Tử đang ở trong đám người cũng không cố kị quá nhiều, vừa lật bàn tay thì bỗng dưng ngưng tự một viên tinh thể "mộc" hệ, thực lực và trình độ khéo léo đơn giản nhường này, ít nhất cũng phải là tu vi cảnh Thành Diệp trung hậu kỳ.
Tu vi nhường này ở Đàn Tông vẫn chưa xem là đỉnh cấp lắm, nhưng đặt ở thế gian phàm tục, mặc dù thân là Ngọc An Tôn gia một trong ba gia tộc lớn nhất của khu Đông, cũng chưa chắc có được mười người.
Bị Tôn gia người nhìn thấy một vị tu giả như vậy trình diện, tuy không đến nỗi kính sợ, nhưng ít ra cũng phải mời đến chỗ khách quý mà ngồi chứ, không thể thất lễ.
Nghĩ thông suốt nguyên nhân, Tô Diệp Tử cũng có điều ảo não, tùy theo hoàn cảnh theo sát gã chấp sự đi lên Thiếu Vọng Thai do Ngọc An Tôn gia cố ý dựng lên cho đại hội đấu pháp.
Thiếu Vọng Thai thuộc về ghế khách quý, chỗ ngồi cũng không nhiều, cũng chỉ có một hàng. Khi Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi lên tới, trên Thiếu Vọng Thai đã ngồi hơn phân nửa, trong đó vừa vặn bao gồm những nữ đệ tử nội môn của Kiếm Môn đã nhìn Vân Khởi lúc đầu.
Những nữ đệ tử này vừa rồi liền chú ý tới cuộc nói chuyện của Tô Diệp Tử và Vân Khởi cùng với gã chấp sự của Tôn gia, lúc này thấy Vân Khởi theo sau Tô Diệp Tử lên đài, đều không khỏi hiện lên chút hào quang ở đáy mắt, vài người da mặt mỏng một ít thì đỏ mặt nũng nịu thì thầm, gan lớn một ít liền trực tiếp cười nhìn sang.
Tô Diệp Tử không nhịn được cười, hiếm khi không trêu ghẹo Vân Khởi, chỉ đi ở phía trước buông tiếng thở dài: "Già rồi a, già rồi."
Vân Khởi ho nhẹ, không nói tiếp.
Gã chấp sự đi ở phía trước là người cảm nhận được ánh mắt của nữ đệ tử Kiếm Môn sớm nhất, sau khi nhìn lén quan sát hướng đi của ánh mắt này, đáy lòng hiểu rõ, sau đó trực tiếp dẫn Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi đến vị trí trống bên cạnh nữ đệ tử nội môn của Kiếm Môn.
Tô Diệp Tử mắt thấy đi qua đa số chỗ trống, chỉ còn lại vị trí bên cạnh đệ tử Kiếm Môn ở đằng trước, không khỏi phì cười một tiếng.
"..."
Vân Khởi bất đắc dĩ đè tầm mắt xuống.