Tô Diệp Tử an tĩnh một đường, yên tĩnh khiến Vân Khởi có chút không thích ứng. Mới đầu Vân Khởi không phát hiện, mãi đến tận khi hắn phát hiện chính mình luôn muốn nghe người đang đi phía trước kia mở miệng nói gì đó —— Dù cho vẫn muốn hắn đi hái đóa phá chướng hoa chưa bị lấy đi kia. Cảm giác không thích ứng này đến thật xa lạ mà lại quái lạ. Hắn đã quen ở một mình từ lâu rồi, không cảm thấy cảm giác cô độc là có cái gì, sau đó ngày hôm nay lại có một vị sư phụ yêu thích dùng giọng điệu trêu đùa gọi hắn “Đồ đệ ngoan”, ngay cả phân chia tiến cảnh của Tiên Vực cùng Ma Vực đều không rõ xông vào.
Người kia không có tính kiệm lời, nhưng cũng không ồn ào, cười lên cũng lười biếng, khoác y bào thuần trắng tóc đen xỏa tung, tùy ý đến nỗi không giống một trưởng bối càng không giống đốc sát trưởng lão. Người kia khi nói thích khẽ nheo mắt, đồng tử lóe lên ánh sáng dưới dương quang, như một con thú nhỏ vừa giảo hoạt vừa bại hoại. Người kia chưa bao giờ yêu thích theo khuôn phép cũ, ngay cả đi gặp sư đệ cũng muốn trêu chọc đệ tử cả tòa phong run cầm cập hai lần…
Vì lẽ đó người phía trước kia từ khi rời Hồng Hoang phong một đường đều không mở miệng, yên tĩnh từ nơi liên kết lên thuyền bay, nhìn thế nào cũng làm cho hắn không thích ứng.
Sau khi lên thuyền bay, Tô Diệp Tử chỉ dặn dò một tiếng “Hàn Quỳnh phong”, liền không nói nữa. Các đệ tử trong nội tông đều biết, trên Hàn Quỳnh phong kia chỉ có một đốc sát trưởng lão đang ngụ, ngự giả
(người lái) điều khiển thuyền bay sửng sốt một chút liền cuống quít hành lễ với Tô Diệp Tử. Vân Khởi thấy Tô Diệp Tử một vẻ tâm thần bay ra ngoài, không lên tiếng ra hiệu với ngự giả kia một cái, thuyền bay liền chậm rãi bay lên.
Tô Diệp Tử đưa lưng vào trong thuyền nhìn ra xa, Vân Khởi liền ngồi trong thuyền nhìn hắn, thuyền bay tuy chậm, thời gian lại bất tri bất giác trôi đi, mãi đến khi dưới chân chấn động, đã đến Hàn Quỳnh phong rồi.
Tô Diệp Tử xuồng thuyền trước, Vân Khởi đứng bên trong khẽ nhíu lông mày, theo quy củ hắn nên trở về ngoại tông nhỉ, hắn nghĩ hơn phân nửa Tô Diệp Tử đã quên sự tồn tại của hắn rồi, sau đó liền thấy người kia bước lên nơi liên kết, đầu cũng không quay lại rồi đi về phong
Vân Khởi đứng tại chỗ, yên lặng nhìn bóng lưng người kia, đáy mắt nhất thời hiện lên tia vẩn đục hỗn loạn, chỉ chốc lát sau hắn rũ mắt xuống, xoay người nói với ngự giả: “Đến ngoại tông.”
Ngự giả đáp lại, thuyền bay chậm rãi bay lên ——
“Rầm!”
Chấn động đột nhiên đến, thân mình Vân Khởi lảo đảo một cái, sau khi đứng vững mới xoay người nhìn.
Người khởi xướng một mặt vô tội nắm tay tiến vào trong tay áo rơi xuống, đứng ở nơi liên kết cười với hắn đến mặt mày hơi cong: “Đồ đệ ngoan, ngươi còn muốn vi sư đi tới ôm ngươi xuống sao?”
Tầm mắt của Vân Khởi rơi lên cơ thể người kia, lại nhìn thấy Hàn Quỳnh phong phía sau người kia. Trong Đàn tông bốn mùa không hiện, trên Hàn Quỳnh phong này, nhưng lại là hoa xuân nở khắp núi, ngập tràn hai mắt.
Hắn nhấc cước bộ rời khỏi thuyền bay, đứng bên cạnh người kia. Người kia không mở miệng, chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn. Vân Khởi bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn chuyển tầm mắt về phía núi, nhìn sơn hoa rực rỡ khắp núi kia, hỏi: “Tu giả không sợ nóng lạnh, không lo bụi bặm, vì sao trong tông đều là xuân sắc sạch sẽ?”
“Học được rất nhanh a.” Tô Diệp Tử tựa như có ám chỉ cười nhìn hắn, sau đó đưa mắt nhìn lên núi một cái, “Xác thực đơn điệu… Đồ đệ ngoan thích dạng gì?”
Vân Khởi suy nghĩ một chút, trong trí nhớ tựa như có đại tuyết tung bay trong thiên địa phả vào mặt: “… Cảnh tuyết.”
“Tiên Vực phía nam, từ trước đến giờ không gặp tuyết, đồ đệ ngoan cũng muốn nhìn tuyết à.” Tô Diệp Tử bất giác không ngờ đến, khẽ nghiêng mặt, tóc đen từ trên vai rơi xuống, những đóa hoa tô điểm nụ cười của hắn càng thêm rực rỡ, “Gọi tiếng sư phụ ta nghe.”
Vân Khởi ngẩn ra, chuyển tầm mắt về nhìn hắn, đôi đồng tử như hàn tinh kia hơi lấp lóe, mắt lại không chớp nhìn Tô Diệp Tử: “Sư phụ.” Tiếng nói của hắn nhẹ đến mức như là muốn tản đi trong gió mát.
Lần này đến phiên Tô Diệp Tử run lên chốc lát mới phục hồi tinh thần, không khỏi bật cười: “Đồ đệ ngoan ngày sau tu vi tiến nhanh, không biết sẽ phá hư đạo tâm của bao nhiên thiếu nữ trên núi? Chắc khủng bố lắm a…” Lời còn chưa dứt, hai tay hắn từ bên cạnh giơ lên, ống tay áo mềm mại rũ xuống, trượt xuống dưới, lộ ra hai bàn tay mười thon dài trắng nõn như ngọc. Lòng bàn tay kết hợp tại không trung, chậm rãi nhấc lên.
Vân Khởi rõ ràng nhìn thấy trong đôi bàn tay đẹp đẽ kia có thêm vài viên tròn lóe lên dưới dương quang.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai bàn tay bỗng dưng chia lìa, Vân Khởi tựa như có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy trên Hàn Quỳnh phong, trong thiên địa, tuyết bay múa.
Hắn nghe được người kia đứng bên cạnh hắn, mỉm cười nói:
“Đồ đệ ngoan nếu như yêu thích, vi sư liền khiến trên Hàn Quỳnh phong này, hằng năm hoa nở rực rỡ, hăng năm tuyết rơi khắp núi.”
Hắn không lên tiếng, mở mắt nhìn cảnh tuyết vô biên vô hạn này.
… Yêu thích.
Vân Khởi nghe theo Tô Diệp Tử giao phó trụ lại Hàn Quỳnh phong, vinh hạnh trở thành đại sư huynh kiêm thủ phong đệ tử duy nhất của Hàn Quỳnh phong. Chuyện này không biết tại sao lại truyền tới Chấp Pháp điện, vừa vặn điện chủ không có trong điện, ba vị chấp pháp trưởng lão thương lượng cử một vị trong đó tới cửa giảng cho hai sư đồ kia về quy củ tông môn, khiêm nhường nhau nửa ngày cũng không được gì, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau lên Hàn Quỳnh phong.
Trên Hàn Quỳnh phong trừ hai sư đồ mới toanh ra, cũng không có người ngoài, vì lẽ đó các chấp pháp trưởng lão thoáng từ thuyền bay nhìn sang, cả tòa phong nở đầy hoa, giữa không trung còn có tuyết bay, chỉ là không thấy một bóng người.
Ba vị chấp pháp trưởng lão hai mặt nhìn nhau: Trước khi đến từ rất sớm bọn họ liền gọi người cố ý đến Hàn Quỳnh phong thông báo rồi, làm sao vừa lên núi mà ngay cả một tiểu đồng tiếp đón cũng không có?
Vì vậy dưới Hàn Quỳnh phong ba vị chấp pháp trưởng lão đứng chờ người xuống, trong lâm viên giữa sườn núi trên Hàn Quỳnh phong đốc sát trưởng lão dựa vào mộc tháp
(giường gỗ) chờ bọn hắn rời đi, hai bên rơi vào thế giằng co, giai đoạn so đo tính nhẫn đại vừa mới bắt đầu, vừa vặn có người tìm tới cửa.
“Hồng Hoang trưởng lão.” Ba vị chấp pháp trưởng lão vừa thấy người đến, dồn dập hành lễ.
“Ba vị đây là…?”
Cơ hồ đây là điều động toàn bộ cao tầng của Chấp Pháp điện đại trận này làm Hồng Hoang trưởng lão cũng không rõ cho lắm.
“Chúng ta là vì đệ tử thân truyền của đốc sát trưởng lão Vân Khởi mà tới.”
Hồng Hoang trưởng lão sáng tỏ: “Hắn vào Hàn Quỳnh phong ở rồi.”
“Hồng Hoang trưởng lão minh giám.” Mấy vị chấp pháp trưởng lão cười khổ.
“Vậy các ngươi không lên đi, canh giữ ở cửa sơn môn người ta để làm cái gì?” Hồng Hoang trưởng lão chỉ vào giữa sườn núi, chỉ có điều lần này không chờ ba người trả lời, hắn liền đoán được chín phần chín, “Các ngươi chắc đang đợi người tới đón?”
Ba vị chấp pháp trưởng lão gật đầu: “Không có người đón tiếp, chúng ta tự nhiên không thể tùy ý xông vào.”
Hồng Hoang trưởng lão thầm nghĩ lấy tâm thái cố thủ như các ngươi mà muốn giảng quy củ với người kia thì có đến cũng uổng công, trên mặt lại không nói thẳng thừng ra, chỉ nói vài câu: “Thị đồng của Hàn Quỳnh phong, đều là vài loại đào thụ hạnh thụ trên phong sau khi hóa thành linh thái rồi tu thành hình người, thường ngày vô sự đều chôn mình trong đất duy trì bản thái, các ngươi chờ không được đâu.”
“Trên Hàn Quỳnh phong ngay cả đệ tử đón tiếp cũng không có?” Vị chấp pháp trưởng lão đứng đầu tiên cả kinh nói.
“Đệ tử đón tiếp?” Hồng Hoang trưởng lão bất đắc dĩ, “Các ngươi vừa nói các ngươi vì ai mà đến?”
“Đệ tử thân truyền của đốc sát trưởng lão Vân Khởi.”
“Hừm, người sống trên phong này chỉ hai vị đốc sát trưởng lão cùng đệ tử thân truyền của hắn thôi, cho dù bàn về bối phận với Vân Khởi thật, trước xưng hô sư thúc tổ của các ngươi không biết còn phải thêm bao nhiêu chữ ‘Tằng’ —— vậy các ngươi muốn đốc sát trưởng lão tự mình xuống đón, hay là kêu đệ tử thân truyền của đốc sát trưởng lão tự mình xuống đón?”
Ba vị chấp pháp trưởng lão trợn mắt ngoác mồm.
Hồng Hoang trưởng lão thầm than một tiếng, “Trong Chấp Pháp điện cũng chỉ có Thanh Hòa còn có thể cùng Tô sư huynh so chiêu, tại sao lại gọi các ngươi tới?”
“Mấy ngày trước điện chủ vừa rời tông môn.” Sau khi hoàn hồn ba vị chấp pháp trưởng lão sắc mặt phát khổ.
“Các ngươi trở về đi thôi, chờ Thanh Hòa trở về, để hắn tự mình tới nói.”
Ba vị trưởng lão nhìn nhau mấy lần, ngẫm lại hai vị sư thúc tổ không biết phải thêm mấy chữ tằng có thể đếm được trên phong kia, chỉ có thể coi như thôi, dẹp đường hồi phủ.
Hồng Hoang trưởng lão liền xoay người mặt hướng về phía tòa phong cô đơn, nhìn tuyết bay múa trên không trung, thân hình dừng một chút, nhấc bước lên núi. Đến sườn núi, đổi hướng một cái, bước vào lâm viên, sau khi lại tiến vào tầng tầng lớp lớp như mê cung ẩn giấu, hắn mới nhìn thấy hình dáng biếng nhác của người kia trên đình giữa hồ hình thuyền.
Hồng Hoang trưởng lão cách nửa cái hồ hành lễ cho người trong đình kia nhìn thấy: “Tô sư huynh, ta đến đưa ngọc giản có tin tức liên quan đến năm loại linh vật tích trữ.”
“Đa tạ sư đệ.”
“Sư huynh không cần khách khí.” Nói xong hắn liền chuẩn bị giẫm lên mặt nước, không ngờ mũi chân vừa bước ra ——
“Có chuyện thì đứng đó nói.” Sư huynh của hắn cười híp mắt, một chút cũng không khách khí với hắn.
Hồng Hoang trưởng lão mặt không biến sắc thu chân lại, tay phải vừa nhấc, lòng bàn tay liền có thêm một khối ngọc bài dài chừng hai tấc, hắn cũng không phí lời, giơ tay cách không đưa ngọc bài về nơi giữa hồ ấy. Tô Diệp Tử giương cổ tay nhận lấy, thần thức quét qua, thu ngọc bài vào pháp khí trữ vật, mỉm cười khen: “Hồng Hoang sư đệ học thức uyên bác, sư huynh ta chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy, xưng là đệ nhất nhân đương thời cũng không quá đáng.”
“Sư huynh quá khen.” Hồng Hoang trưởng lão nhận được tán thưởng đỉnh thiên này cũng không chút hoang mang, vẻ mặt không nửa điểm phập phồng, hiển nhiên đối với Tô Diệp Tử mà nói một chữ cũng không coi là thật.
“Sư đệ không tin ta?”
Hồng Hoang trưởng lão: “Tự nhiên tin.” Người tin ngươi, e rằng bây giờ cỏ trên mộ phần đều thành tinh rồi.
Tô Diệp Tử cười gật đầu: “Đơn thuần vô tri a, tuổi trẻ thật tốt.”
Hồng Hoang trưởng lão: “…”
“Sư đệ còn có việc?”
Hồng Hoang trưởng lão do dự, liếc mắt nhìn vào một người khác vẫn yên tĩnh trong đình phảng phất như không tồn tại, vẫn nói ra: “Trước khi đến đây ta gặp ba vị chấp pháp trưởng lão của Chấp Pháp điện, đại khái là vì Vân Khởi mà tới. Tu vi không đạt cảnh Linh Chủng không được vào nội tông, là quy củ của Đàn tông, sư huynh làm như vậy, sẽ dẫn tới đệ tử ngoại tông bất bình.”
“Không đạt Linh Chủng không được vào nội tông là quy củ bên ngoài Hàn Quỳnh phong,” Tô Diệp Tử cười tủm tỉm đẩy trở lại, “Trên Hàn Quỳnh phong ta là thủ phong trưởng lão, đừng nói Thanh Hòa, tông chủ đến cũng vô dụng. Ngoại tông có đệ tử bất bình? Vậy cũng đơn giản, nói cho bọn họ biết, chỉ cần có thể vào mắt ta, cho dù một tia chân khí bọn họ cũng không tu được, ta cũng mở sơn môn cho hắn.”
Ánh mắt Hồng Hoang trưởng lão sáng lên: “Lần này sau khi thi đấu sư huynh chuẩn bị thu đồ đệ?”
Vân Khởi ở một bên cũng chuyển tầm mắt qua.
Tô Diệp Tử cong môi nở nụ cười: “Đã quên nói, bọn họ không thể vào mắt ta.”
“… Sư đệ xin cáo lui.” Hồng Hoang trưởng lão hướng về phía đình giữa hồ cúi chào.
Tô Diệp Tử đưa mắt nhìn sư đệ rời đi, quay đầu nhìn Vân Khởi đang đứng ở một góc trong đình nhìn mặt hồ không biết đang suy nghĩ gì. “Ngày mai chính là thi đấu ngoại tông năm nay, đồ đệ ngoan muốn đi chơi một chút không?”
Ngoài đình giữa hồ tuyết đang rơi, tình quang so với ngoại tông còn liễm diễm hơn, những hạt tuyết như đóa hoa nát lộn xộn nhào vào lồng ngực trong nước hồ, chỉ để lại một chút sóng lớn bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, tuy là ngẩng đầu nhìn tới, trong thiên địa đại tuyết đầy trời, rì rào rơi xuống dường như cũng không có nửa điểm âm thanh. Nơi này thế giới yên tĩnh đến đáng sợ, có người lại ở một mình trên Hàn Quỳnh phong này ngàn năm. Trong lòng Vân Khởi nhẹ nhàng thở dài, trong đại tuyết tung bay nhảy múa có thể dẫn người lạc đường này, hắn như một lữ giả không rõ phương hướng tản mạn cất bước, chung quy mai kia cũng ngộ ra được con đường phía trước. Vì vậy hắn thu hồi tầm mắt, chuyển hướng vào giữa đình: “Vân Khởi về sau, nghe sư phụ.”
Trên mặt người nói không có gì nghiêm túc, ngữ khí cũng không giống câu thề nhấn mạnh từng chữ, một nam tử mặc thủy văn bạch bào chỉ đứng trong đình giữa hồ trong đại tuyết tán loạn, dùng ngữ điệu cùng biểu hiện bình tĩnh nhất không hề nổi sóng lớn, giam giữ con đường trước mặt không biết có mấy chục năm, mấy trăm năm hoặc là càng lâu càng lâu hơn nữa.
Tô Diệp Tử nghe vậy thì ngẩn ra, sau khi ngơ ngẩn lại có chút buồn cười, bởi vì hắn phát hiện mình lại sai rồi. Mấy ngày trước vì những gì Húc Dương trưởng lão nói nên hắn nhất thời tâm huyết dâng trào đi tới Cung Phụng đường ngoại tông, nguyên bản chỉ muốn nhìn đồ đệ giành giải quán quân thi đấu ngoại tông mười một năm liên tiếp kia thôi, lường trước hơn phân nửa cũng chỉ là vô lại bại hoại nhưng bên trong chôn giấu sự sắc bén. Không ngờ sau khi vừa gặp, phát hiện mình sai vô cùng, tính tình người này càng giống như nước, người ngoài chế nhạo hắn thế nào cũng đều nghiêm túc nhận lấy, không vui không giận không lên không xuống, tuy rằng không nhìn thấy biểu hiện của hắn dẫn tới tông môn kinh thán hơn mười năm trước, nhưng có thể lường trước được là hình dáng cũng giống như ngày đó bị đệ tử ngoại tông trào phúng.
Tô Diệp Tử còn chưa từng gặp ai có tâm tính ôn hòa đến trình độ như vậy, từ trước đến giờ hắn luôn làm việc tùy tính, cảm thấy hứng thú nên đặt người ở bên cạnh, sau mấy ngày quan sát, cũng xác định được mình xem như đã thật sự thu nhận một đồ đệ như một vị thánh nhân —— Người này gặp tông chủ, gặp Thiền Quyên Hồng Hoang, cùng với khi gặp vài đồ đệ ngoại tông trào phúng chế nhạo hắn không phân biệt hai dạng. Hắn không giận, không phải nhịn, mà là thật sự không sinh ra loại tâm tình phẫn nộ; hắn hiền hoà với người ngoài, vậy thì bất luận cùng tông chủ trưởng lão, hay là cùng thị đồng ngự giả, đều hiền hoà đến khiến người ta tìm không được nửa điểm tỳ vết.
Tô Diệp Tử phán đoán cùng nhận định như vậy, mà ngay sau đó, hắn phát hiện mình lại sai rồi ——
Nhàn nhạt một câu “Vân Khởi về sau, nghe sư phụ”, nghe không ra ký thác, khẩn cầu, kính trọng, hoặc là tâm tình khác, chỉ có ôn hòa hờ hững như đang nói việc vặt.
Nhưng đồ đệ độc đinh này của hắn nơi nào vẫn là ôn hòa? Sự ôn hòa không chênh lệch này đạt đến cực hạn, điểm đầu cùng điểm cuối đều đã quy về chữ ngạo. Ngạo đến chính mình cũng không biết, cho dù biết thì đại khái cũng không sẽ để ý. Hắn đoán trong mười một năm ở Đàn tông, đệ nhất tiên môn lớn như vậy, cấp độ truyền kỳ tông chủ trưởng lão, môn hạ xuất hiện từng lớp đệ tử kỳ tài —— Vẫn không có ai chân chính đi vào tâm Vân Khởi. Vì lẽ đó hắn mặt manh, gặp bao nhiêu lần, hắn đều không nhận ra.
—— Thảo diệp dáng dấp non mềm, có người sẽ cẩn thận tách ra, ai có thể nhớ tới chiếc lá vừa phất qua bàn chân, có phải là chiếc lá đã tách ra ngày hôm qua hoặc là ngày này năm trước?
Người này có bao nhiêu ngạo khí, mới bình tĩnh đến mức tận cùng như vậy, nói một câu hứa hẹn sống chết có nhau giống như là câu mở màn trà gian sau khi ăn?
“Tốt.”
Duy nhất một chiếc lá được nhận ra ngẩng đầu lá lên.
Tô Diệp Tử cười như con hồ ly nhìn con mồi tiến vào cạm bẫy.
“Sau này, đồ đệ ngoan Vân Khởi liền làm trang sức tùy thân của vi sư đi.”