Ma Đế Độc Tiên Bí Sử

Chương 55

“Ta không cho phép. Trở về đứng.”

Tô Diệp Tử mở miệng, ngữ khí ngữ điệu tuyệt đối không thể nói là vui sướng, mà lúc này mọi người ở giữa trường cũng phản ứng lại  —— Vị thủ đồ này của Hàn Quỳnh phong mới đến cảnh Linh Chủng, vậy mà lại muốn tham gia thi đấu vòng sau?

Ý tưởng này vừa nhô ra, tầm mắt của đa số đệ tử của ba tông môn còn lại nhìn sang đều có chút rét run —— dưới cái nhìn của bọn họ, cho dù Đàn tông anh tài xuất hiện lớp lớp, nhưng đều là đệ tử của tứ đại tiên môn thì bọn họ cũng là con cháu thiên tài mà mỗi thế gia Tiên vực chọn ra, há có thể khiêu chiến vượt một cảnh giới như vậy sao?

Chỉ có điều bên trong Đàn tông với cái nhìn của Vân Khởi, vào hơn một năm trước, sau trận ước đấu sau Thi đấu Ngoại tông lần đó, cũng đã tăng lên đến một độ cao cực kỳ mơ hồ.

Bất kể là trong Nội tông Ngoại tông, các đệ tử đều lưu truyện vị thủ đồ của Hàn Quỳnh phong này đến mức vô cùng kỳ diệu. So sánh lại, tu vi quá không nổi bật của hắn đều sắp bị mọi người quên gần hết rồi. Vừa nãy khi Vân Khởi đứng ra theo các đề tử đồng môn cảnh Linh Chủng, cũng không có ít đệ tử Đàn tông đang run lên rồi cảm khái vạn ngàn —— bọn họ đã sắp quên tu vi người này mới đến cảnh Linh Chủng, hơn nữa cảnh giới này cũng chỉ mới lên cấp không bao lâu.

Dưới ánh mắt quan sát khác nhau của mọi người ở giữa sân mọ, Vân Khởi có vẻ không có chút dao động nào, nghe xong giọng nói lạnh băng của Tô Diệp Tử, hắn hơi khựng lại, sau đó quay người lại, rũ mắt nhìn Tô Diệp Tử: “Sư phụ, ta không sẽ bị thương.”

“…” Tô Diệp Tử không lên tiếng, nâng đôi mắt không còn ý cười nhìn hắn.

Bị Tô Diệp Tử không nói không cười nhìn một lúc như thế, Vân Khởi bất đắc dĩ hít vào một hơi, giọng điệu thả mềm: “Sư phụ, tin tưởng ta.”

“… Tốt.” Tô Diệp Tử cuối cùng vẫn đồng ý, hắn nghiêng mắt nhìn về phía sân của Vạn Pháp các, mắt đối mắt với Lãnh Thiên Khanh, “Thủ đồ Vân Khởi Hàn Quỳnh phong ta, lát nữa sẽ tham gia vòng thi đấu thứ hai cảnh Hàm Nha… Như vậy, Thánh tử đại nhân có thỏa mãn chưa?”

Bị ánh mắt khiến người sợ sệt của Tô Diệp Tử nhìn Lãnh Thiên Khanh mặt mày vô tội: Vân Khởi cố ý muốn mạo hiểm dự thi, có liên quan gì đến hắn?

Khúc nhạc đệm này báo hết, đệ tử tham gia vòng thi đấu thứ nhất đều đi rút thăm, vị trưởng lão của Húc Dương phong phụ trách chủ trì thông báo trình tự thi đấu đã rút thăm được, thi đấu liền chính thức bắt đầu rồi.

Tham dự vòng thi đấu thứ nhất, tổng cộng có hai mươi lăm người, trong đó một đệ tử Bồ Đề tự may mắn rút được phiếu thăm rỗng, trong đối chiến đôi vào trong hiệp thứ nhất trực tiếp thu được tư cách tiến vào hiệp sau.

Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh thì lại phân biệt đánh với một vị đệ tử tông mình và Kiếm môn.

Trong hai người này, Đỗ Thủy Thanh vốn là danh hào con cháu thiên tài đệ nhất Nam Sơn Đỗ gia, lúc còn ở Ngoại tông cũng được Vân Khởi “tư chất đệ nhất trong đệ tử Ngoại tông vô số thế hệ” khen, đối đầu với nữ đệ tử Kiếm môn, tuy rằng phí một ít công phu, nhưng vẫn tính thuận lợi thắng trận đầu tiên.

Mà Tống Thanh Vũ tuy rằng thiên phú hơi kém hơn Đỗ Thủy Thanh, nhưng từ nhỏ hắn sống nhấp nhô, tâm tính thành thục, sau khi đau khổ cửu tử nhất sinh sống sót trong Đông Thổ sâm lâm, càng am hiểu mặt thi đấu. Mà tiểu thiên địa trong Tu Di chung kia, vừa vặn lại là cảnh trong rừng, Tống Thanh Vũ tiến vào trong, cứ như cá gặp nước, bởi vậy thời gian hắn thắng trận, có thể nói so với Đỗ Thủy Thanh còn ngắn hơn một chút.

Sau khi hiệp một kết thúc, hai vị đệ tử Hàn Quỳnh phong đều tiến vào hiệp tiếp sau, lần thứ hai rút thăm, lần này vẫn là một đệ tử Bồ Đề tự đã đấu ở hiệp một được luân không*. Mà Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh thì lại phân biệt đánh với hai đệ tử của Kiếm môn và Bồ Đề tự. Trải qua một phen giao đấu, hai người hữu kinh vô hiểm tiến vào hiệp thứ ba.

*luân không: phiếu trống, ưu tiên qua vòng

Trong hiệp thứ ba chỉ còn lại bảy người. Trong bảy người này, có bốn người là đệ tử Đàn tông không nói, hai người trong đó lại đều là đệ tử môn hạ Hàn Quỳnh phong. Sau khi ý thức được điều này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Diệp Tử đều trở nên có chút phức tạp.

Mà ngay cả bốn vị trưởng lão thủ phong và các đệ tử Nội tông Đàn tông đều có chút kinh dị nhìn hai người Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh trên sân —— bọn họ nhất quán biết trong Hàn Quỳnh phong có một kỳ ba không thể dùng lẽ thường để lý luận như Vân Khởi, mà không ngờ hai vị đệ tử bị ánh sáng của Vân Khởi lu mờ này, thực lực thiên phú tâm tính mỗi một mặt hóa ra không có cái nào bị xem nhẹ cả.

Mà đối với ánh nhìn của mọi người, Đỗ Thủy Thanh và Tống Thanh Vũ như có điều suy nghĩ cứ như không hề hay biết; Tô Diệp Tử cũng không có phản ứng gì. Hắn chỉ là nhìn về hướng hai người gật gật đầu, sau đó chuyển đề tài kéo sự chú ý của Vân Khởi về, nửa là đùa nửa là nghiêm túc nói: “Ánh mắt đồ đệ ngoan rất tốt, chỉ có điều các sư đệ ưu tú như vậy, làm sư huynh, có phải áp lực cũng không nhỏ không?”

Vừa rồi Vân Khởi cẩn thận quan sát bốn trận tỷ thí của hai người, ưu khuyết dài ngắn và phát huy đều bị hắn nghiên cứu thông suốt, lúc này đang dựa vào truyền âm thần thức chỉ điểm giảng giải cho hai người đang ở giữa trường kia. Nghe thấy Tô Diệp Tử nói, hắn ngưng truyền âm, quay lại cụp mắt nhìn Tô Diệp Tử, khẽ nhếch môi:

“Sư phụ tu vi thâm hậu, Vân Khởi vẫn áp lực không nhỏ.”

Nghe xong câu này của Vân Khởi, Tô Diệp Tử sửng sốt một hồi mới phản ứng được, không khỏi vỗ ngực bật cười, nhướng mi mắt lườm Vân Khởi: “Tốt… Đồ đệ ngoan đúng là chí hướng không nhỏ.”

Vân Khởi nghe Tô Diệp Tử nói thế, cũng không đáp lại, chỉ là rũ tầm mắt, đồng thời ở dưới tay áo nhẹ nhàng mơn trớn nhẫn đen trên tay.

… Sư phụ của hắn tu vi thâm hậu, đấu pháp thực chiến không hề thua kém, nếu không nhanh chóng đuổi kịp, làm sao có thể…

Vào thời khắc này Tô Diệp Tử đột nhiên cảm giác thấy quanh người chao đảo, như là từ nơi sâu xa nhận được báo động nguy hiểm gì đó. Hắn cảnh giác dừng thần thức nhìn quanh một vòng, nhưng cái gì cũng không phát hiện được, chỉ đành khó hiểu thu mắt về.

“Đồ đệ ngoan, theo suy đoán của ngươi, hiệp này thắng bại hai người bọn họ sẽ ra sao?”

Vân Khởi trầm ngâm chốc lát, dùng truyền âm thần thức trả lời: “Thanh Vũ trong Tu Di chung này xác thực ưu thế rất lớn, tác chiến trong rừng đối với hắn mà nói phải là không thể quen thuộc hơn nữa. Còn như Đỗ Thủy Thanh, năm người còn lại này, cộng thêm Tống Thanh Vũ, tổng hợp trên mặt thực lực so với hắn thì hơi cao hơn một đường —— tuổi tác hắn vẫn còn nhỏ, tu vi là điểm yếu, đây cũng là chuyện không có cách giải quyết.”

Nghe Vân Khởi tuy rằng không có kết luận, nhưng đã phán đoán so sánh ưu khuyết đến tám chín phần mười, Tô Diệp Tử vừa hài lòng gật gật đầu, vừa tựa như khá là tiếc nuối cảm khái một câu ——

“Hừm, xem ra Hàn Quỳnh phong ta không có cách nào ôm đồm hai hạng đầu rồi.”

Khi Tô Diệp Tử nói câu này thì không hề che lấp âm lượng và khí tức, đệ tử trưởng lão bốn tông môn giữa trường đều nghe vào tai, nhất thời sắc mặt đều quái dị nhìn về phía Tô Diệp Tử và Vân Khởi.

Chỉ có điều bọn họ cũng thật sự không nói ra được cái gì, dù sao bây giờ còn lại bảy người bên trong, mà lại có hai vị đệ tử trẻ tuổi của Hàn Quỳnh phong —— hơn nữa đều dựa vào thực lực thăng cấp, ai cũng không thể chỉ trích.

Bởi vậy tuy có chút căm tức với thần thái đắc ý của Tô Diệp Tử, nhưng mọi người vẫn đành cố đè ép khí ứ đọng đó xuống. Mà lúc này, giữa trường đợt rút thăm hiệp thứ ba cũng đã công bố.

Khi nghe được trưởng lão chủ trì thi đấu của Húc Dương phong kia sắc mặt cổ quái đọc cái tên luân không lên, sắc mặt mọi người nhất thời cũng đẹp vô cùng.

Tô Diệp Tử cũng sửng sốt một chút rồi mới cười đến mặt mày cong cong chuyển mắt nhìn sang Đỗ Thủy Thanh đang ở sân bãi bên cạnh, thấy nhị đồ đệ này của mình cũng chưa hoàn hồn, mới trêu tức một câu: “Sao rồi, cao hứng ngu luôn?”

Lúc này Đỗ Thủy Thanh mới hoàn hồn, đáy mắt tuy có ý mừng, nhưng sắc mặt cũng được xem là bình tĩnh, hắn xoay người hướng về phía Tô Diệp Tử hành lễ một cái xem như trả lời, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt minh tưởng bình phục.

Thấy một màn này, đáy mắt Tô Diệp Tử cuối cùng mới có thêm một tí tâm tình thỏa mãn.

“Đệ tử này có tư chất như thế, tâm tính như vậy, tuy rằng tạm thời cũng vì tuổi còn nhỏ quá mà không lộ phong thái quá nhiều, nhưng ngày sau nhất định lại là nhân vật đắc lực trong đệ nhất tiên môn. Một người sát phạt tuyệt vời, tính tình quả quyết, cũng không kém chút nào…”

Cách cả cái sân, Thái thượng trưởng lão Kiếm môn cũng khá là cảm khái mà gật đầu, vuốt râu mép, cười híp mắt nhìn về phía Tô Diệp Tử: “Hàn Quỳnh phong của Diệp Tử, chờ đại đệ tử này trưởng thành rồi, sợ rằng ghê gớm lắm nhỉ.”

Tô Diệp Tử không chút khách khí đồng ý: “Danh sư xuất cao đồ, bình thường thôi bình thường thôi.”

“…”

Bốn vị trưởng lão thủ phong vừa cảm thấy nở mày nở mặt lại muốn đồng thời che mặt.

—— Cho dù đây chính là sự thực, dù gì cũng không nên do chính ngươi nói ra chứ?

Nhưng mà Tô Diệp Tử tựa hồ không hề biết có vấn đề gì, sau khi nói xong còn hớn hở nhìn về phía sân bãi đã bắt đầu thi đấu.

Trong hiệp này, Tống Thanh Vũ lại gặp một vị đệ tử trong Đàn tông nhà mình, còn là một nữ đệ tử của Thiền Quyên phong. Đấu pháp tu vi của người này trong nhóm đệ tử cảnh Linh Chủng trong Nội tông có thể nói là người đứng đầu —— đương nhiên, là phải đưa đệ tử kỳ ba hoàn toàn không thể dùng lẽ thường phán xét nào đó của Hàn Quỳnh phong bài trừ ngoài phạm vi rồi mới so sánh rồi.

Hiệp này đối với Tống Thanh Vũ mà nói cũng tuyệt đối được cho là một cuộc ác chiến, trong Tu Di chung kia ngươi tới ta đi, gần nửa canh giờ trôi qua, mới hiểm lại càng hiểm phân được thắng bại.

—— Tống Thanh Vũ gian nan tiến vào hiệp thứ tư.

Mà lần này, trong bốn người còn lại, Hàn Quỳnh phong của Tô Diệp Tử vẫn chiếm hai ghế. Mặc dù cái ghế của Đỗ Thủy Thanh quả thật có thành phần may mắn bên trong, nhưng cũng không cách nào thay đổi sự thật đã định.

“Hiệp cuối cùng.”

Trong trận thi đấu này cuối cùng Tô Diệp Tử cũng lần đầu tiên nói chuyện với hai vị đệ tử, không ít người không nhịn được vểnh tai lên, muốn nghe xem sư phụ giáo dục ra đồ đệ lợi hại như vậy sẽ có chỉ thị cao nhân thế nào, lại nghe thấy Tô Diệp Tử cười tủm tỉm khoát tay áo một cái:

“Đánh không lại liền chịu thua đi, đừng học đại sư huynh các ngươi làm chuyện dại dột.”

Mọi người: “…”

Đã bảo danh sư xuất cao đồ rồi cơ mà?

Một canh giờ sau, vòng thi đấu thứ nhất rốt cục tuyên bố kết thúc, kết quả công bố: Bồ Đề tự đứng thứ nhất, Tống Thanh Vũ đứng thứ hai, một đệ tử của Húc Dương phong Đàn tông đứng thứ ba, Đỗ Thủy Thanh đứng thứ tư.

Hai đồ đệ trở về, trên mặt đều có chút không vui, Tô Diệp Tử lại cười khích lệ một câu: “Đánh không tệ. Thi đấu Tứ môn lần sau, gặp mặt mấy người này, bọn họ chắc chắn sẽ không phải địch thủ của các ngươi.”

Lần này vẫn cứ tiếp tục không thèm che lấp, tiếng nói quang minh lỗi lạc, mọi người ngoài Hàn Quỳnh phong nghe được đều dồn dập bĩu môi, nhưng lại không thể không thừa nhận —— Theo như những gì Tô Diệp Tử đã nói, thấy thế nào thì độ khả thi trở thành sự thật cũng rất lớn.

Vừa nghĩ tới đây, thua càng thêm ủ rũ, thắng cũng không cao hứng đến đâu ha.

Nghỉ ngơi một nén hương, vòng thi đấu thứ hai, tỷ thí cảnh Hàm Nha bắt đầu.

Trước khi Vân Khởi đi rút thăm thì hành lễ với Tô Diệp Tử: “Sư phụ, ta vào sân.”

Tí y cười trên khóe môi Tô Diệp Tử đều nhạt đến tan sạch, mắt sao lạnh lùng bình tĩnh nhìn Vân Khởi chăm chú, hai người lặng lẽ giằng co chỉ chốc lát, sau đó Tô Diệp Tử mới mở miệng, chất giọng cũng lạnh đến mức cứ như đã kết thành miếng băng mỏng:

“Thắng thua mặc kệ, nhưng nếu dám bị thương, cũng đừng về phong.”

Vân Khởi hơi khựng lại, lại không trả lời. Hắn nhấc mi mắt nhìn Tô Diệp Tử, một ít ý cười trong mắt chập trùng lên xuống lạ kỳ, một câu truyền âm thần thức cực nhỏ bay vào trong ý thức của Tô Diệp Tử ——

“Sư phụ, nếu như ta thắng, có thể cho ta hôn một cái không? Lần này ta muốn hôn lâu một chút.”

Tô Diệp Tử: “…”

Mà có trưởng lão đệ tử tinh mắt nhìn thấy, Tô Đại trưởng lão từ lúc bắt đầu vào sân đã quán triệt cái sự vô liêm sỉ đến cùng, vậy mà phá lệ lần đầu tiên đỏ mặt…
Bình Luận (0)
Comment