Ma Giáo Nhị Tam Sự

Chương 12

Nhị Bảo tránh ở phía sau cây thò đầu ra nhìn, trước mắt chính là Giả phủ, đại môn có hai tên lính đứng canh, nhìn trang phục thì đúng là người trong quân doanh của Dương Tĩnh.

“Ây… Bây giờ phải làm sao đi vào trong a”

Nhị Bảo đang xoắn xít tự hỏi, giật mình nhìn lại đã không thấy Phương Lan Sinh bên cạnh mình đâu, nhìn thêm lần nữa, tiểu tử đó đã chạy đến trước đại môn Giả phủ.

“Đứng lại!” Thủ vệ ngăn Phương Lan Sinh, “Ngươi là ai! Sao lại chạy đến Giả phủ?!”

Phương Lan Sinh chống nạnh gầm lên giận dữ, thanh âm so với hai người kia còn lớn hơn: “Gia gia của ngươi mà ngươi cũng không biết à! Ta đây là đại danh đỉnh đỉnh Ngự…”

Nhị Bảo điên cuồng lao tới giữ chặt lấy Phương Lan Sinh, lại cúi đầu khom lưng với hai tên thủ vệ: “Hai vị quân gia, thật không phải, tiểu thiếu gia nhà ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tiểu thiếu gia, mau tạ lỗi với hai vị quân gia đi!”

Nhị Bảo muốn Phương Lan Sinh cúi đầu, cậu tất nhiên không chịu, đứng thẳng lưng trừng mắt nhìn hai người kia. Nhị Bảo thấy tình thế không tốt, nhanh chóng nhỏ giọng khuyên Phương Lan Sinh: “Tiểu tổ tông mau nghe lời ta đi, ngươi còn muốn vào trong không vậy?”

Phương Lan Sinh lúc này mới nói thầm một câu: “Thực xin lỗi.”

“Thôi được rồi. Hai người các ngươi từ đâu tới? Có biết đây là nơi nào hay không?”

“Chúng ta là đến thăm viếng, là thân thích của Giả phủ, phiền toái nhị vị quân gia gia hỗ trợ thông báo một tiếng, cho chúng ta vào.”

Thủ vệ cao thấp đánh giá hai người: “Không có nghe nói Giả phủ gần đây có thân nhân nào cả.”

“Giả lão gia chắc đang lo việc khác mà quên mất rồi, ta có mang thư đến đây”, Nhị Bảo rút phong thư kia ra, thủ vệ đưa tay muốn lấy, Nhị Bảo lại thu vào, vẻ cợt nhã ghé tai hắn nói, “Đây là chuyển giúp tiểu thư nhà chúng ta, thư tình, nhị vị quân gia không tiện xem đâu.”

Hai người liếc nhau một cái, một người  gật gật đầu, ngầm hiểu cười với Nhị Bảo: “Huynh đệ, không phải không tin ngươi, bất quá, chúng ta rời khỏi chỗ này thì không hay lắm.”

Nhị Bảo biết, hai người này là muốn bạc, vội cúi đầu khom lưng vài câu, sau đó kéo Phương Lan Sinh về dưới tàng cây: “Ngươi có mang ngân lượng không?”

“Ngân lượng, có a, lúc xuống núi ta có cầm theo một ít bạc vụn.” Phương Lan Sinh từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi ngân lượng thật to, “Cho bọn hắn hả?”

Nhị Bảo phát nghẹn.

Bạc vụn mà Phương Lan Sinh nói, đáng giá bằng mấy tháng bổng lộc của thiếu gia nhà y, Nhị Bảo cảm thán: thế đạo này quả nhiên là chính bất thắng tà.

Nhị Bảo run rẩy kêu Phương Lan Sinh đem tiền cất kỹ: “Cái này nhiều quá, đem cho bọn họ, ngược lại sẽ khiến họ nghi ngờ, ngươi có bạc nào, vụn, vụn hơn chút nữa không?”

Phương Lan Sinh nhún vai: “Không có.”

Nhị Bảo buồn bã sờ sờ thắt lưng, sờ soạng nửa ngày chỉ mò ra mấy xâu tiền xu. Phương Lan Sinh vẻ mặt khinh thường: “Trên người ngươi có nhiêu đó thôi hả! Sao ngươi nghèo vậy!”

“Không phải nghèo! Là thanh liêm! Là không vì năm đấu gạo khom lưng! Là tiểu tiên nam rơi xuống thế gian mà vẫn không vương khói lửa bụi trần!”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Phương Lan Sinh lại móc ra ngân lượng ban đầu: “Nếu không ta đem cái này bổ ra?”

“Đinh, đinh.”

Đang nói, trên cây đến rơi xuống cái gì đó, ngân quang lóng lánh, Nhị Bảo mắt choáng váng, không phải chứ, bạc rụng từ trên trời xuống?!

Nhị Bảo khẩn trương ngẩng đầu nhìn tán cây, bóng cây lắc lư, cái gì cũng nhìn không thấy.

Phương Lan Sinh cũng rất tự nhiên nhặt lên: “Vừa đúng lúc, đem cho bọn hắn đi.”

“Đợi một chút, làm sao ngươi bình tĩnh như vậy? Ngươi trước kia cũng thường thấy bạc rụng xuống vầy sao?”

“Phải đó.” Phương Lan Sinh vẻ mặt đương nhiên, gật đầu, “Chuyện thường thôi mà. Đừng dong dài, đi nhanh đi.”

Cho bạc, thủ vệ quả nhiên đáp ứng giúp chuyển thư vào trong.

Phương Lan Sinh ở ngoài cửa chờ, có chút bất an: “Sao ngươi dám giao thư cho họ, lỡ đâu bọn hắn nhìn lén, hoài nghi chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Không sợ.” Nhị Bảo xua tay, “Thiếu gia nói, trong phong thư hắn bỏ thêm vài thứ, người khác nhìn thấy cũng sẽ không hoài nghi.”

Quả nhiên phía sau cửa, thủ vệ tay vẫy vẫy phong thư, cười rộ lên, “Ô, gia đinh kia nói đây là thư tình, không biết viết cái gì ha, chúng ta mở ra xem thử đi.”

Hai người đều hứng thú tràn đầy mở thư ra, thư vừa mở, bên trong rơi ra một tờ đông cung đồ, còn có một dải lụa đỏ.

“Ai ya, tiểu thư này thật hào phóng a!” Thấy đông cung đồ, hai người đối dải lụa đỏ cũng không còn nghi ngờ gì, còn một lọn tóc có lẽ chính là tín vật đính ước, hai người cười tà đem thư đưa tới Giả lão gia.

Chỉ một lúc sau, Giả lão gia chạy vội ra ngoài, cái gì cũng chưa nói đã lôi Nhị Bảo và Phương Lan Sinh vào thư phòng, hai tên thủ vệ còn mơ màng ngoài cửa, thầm nghĩ Giả lão gia thật sự là càng già càng dẻo dai, vội như vậy không sợ trật khớp sao.

Thủ vệ xem không hiểu, Giả lão gia vừa nhìn đã rõ ràng, đông cung đồ gì đó chỉ là để che mắt, dải lụa đỏ mới là trọng yếu.

“Các ngươi đã làm gì con ta?!”

Phương Lan Sinh cười lạnh: “Con của ngươi vốn ở bổn giáo rất tốt, nhưng mà phụ thân như ngươi cũng thật nhẫn tâm, thậm chí tính mạng của nhi tử cũng không cần, ngươi đoán xem chúng ta đã làm gì cậu ta?”

Giả lão gia không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy, lúc trước Dương Tĩnh nói cần bỏ xe giữ soái, phải bỏ rõ ràng là Địch Nhân Kiệt, gã còn vỗ ngực nói có thể bảo hộ Giả Bảo Ngọc an toàn. Hiện tại Giả Bảo Ngọc không thấy đâu, lại nhận được một đoạn dây đỏ, rốt cục xảy ra chuyện gì?

Giả lão gia thấy Phương Lan Sinh tuổi còn nhỏ, Nhị Bảo lại ăn mặc như gia đinh, trong lòng lão liền mưu tính, tính mạng Giả Bảo Ngọc tạm thời không đáng ngại, hai người này tuổi trẻ, nếu bắt họ, nói không chừng có thể dùng để đổi lấy mạng cho Giả Bảo Ngọc. Lão chậm rãi thả lỏng, ho khan hai tiếng: “Ta cùng với Ngự Thiên thần giáo không thù không oán, các ngươi một đám giang hồ, chẳng qua chỉ cầu tiền tài, ta sẽ đi lấy ngân phiếu.’’

“Chậm đã! Chúng ta không phải đòi tiền, là muốn ngươi bảo Dương Tĩnh lui quân, chỉ cần Dương Tĩnh lui quân, về bẩm lại với triều đình chúng ta không làm phản, chúng ta sẽ thả Giả Bảo Ngọc.”

Giả lão gia trong lòng đại biến, đừng nói lão không dám kêu dương tĩnh lui quân, chính là dám, cũng không thể. Sự tình trọng đại, lão không thể không dùng tính mạng nhi tử đánh cuộc một lần.

Trước tiên bắt lấy hai người này rồi nói sau!

Giả lão gia gật đầu: “Được được được, các ngươi chờ, ta phái người đi truyền tin cho Dương tướng quân, kêu hắn lui binh.”

Phương Lan Sinh vẫn còn ngây thơ, chưa có tâm cơ, chỉ phẩy tay cho Giả lão gia ra khỏi thư phòng, còn tự mình khép cửa phòng lại. Giả lão gia vừa ra khỏi cửa, liền phân phó thị vệ: “Bắt lấy hai người ở bên trong.”

Phương Lan Sinh chỉ nhìn thấy có người muốn đẩy cửa, cửa còn chưa mở, bên ngoài đã vang lên tiếng binh khí chạm nhau đinh đinh đang đang một trận, cậu biết sự tình không ổn, vội mở cửa nhìn, trận chiến bên ngoài đã xong.

Trên mặt đất có thi thể vài tên lính, đều là một kiếm phong hầu, Giả lão gia sợ tới mức xụi lơ ngã phịch xuống, người duy nhất còn đứng vững trong đình viện là một thiếu niên tay cầm kiếm, đeo một mảnh mặt nạ lam sắc.

Giả lão gia thất kinh: “Có ai không! Có thích khách! Có thích khách!”

Nghe tiếng Giả lão gia kinh hô, lại có thêm người chạy đến, người mang mặt nạ đằng đằng sát khí, dáng vẻ như sắp đại khai sát giới.

Nhị Bảo chưa thấy qua người nọ, cũng sợ tới mức không dám động, chỉ có Phương Lan Sinh biết, lại không biết hắn vì sao lại ở đây: “Phi Ưng! Ngươi đang làm gì đó?!”

Phi Ưng lạnh lùng, nói chuyện ngắn gọn: “Hắn lừa ngươi. Ngươi nấp đi.”

Hơn mười người xông tới, Phi Ưng một kiếm đâm ra.

Kiếm chiêu của hắn chỉ có một chữ để diễn tả, nhanh.

Nhanh hơn người, nhanh hơn cả âm, nghe không được, nhìn không tới, địch nhân đã mất mạng.

Không ai có thể cản.

Lại có một người xông về hướng Phi Ưng.

Nhị Bảo nhìn hết một màn này, hai chân mềm nhũn, té xỉu tại chỗ.

Phi Ưng thần kinh căng thẳng.

Không biết nơi nào truyền đến thanh âm: “Trời cao có đức hiếu sinh, mong thí chủ khoan dung độ lượng.”
Bình Luận (0)
Comment