Vương Thiên:
"Không giấu Huyễn vương, thật trùng hợp lúc ở ma giới ta biết một long nhân sinh thần bát tự giờ thìn.
Thất điện chủ của Thất thiên ma địa.
Tam đầu long."
Vô Tà:
"Ta không quan tâm thân phận kẻ đó, chỉ cần là bát tự giờ thìn như vậy lão phu mới có thể đoạt xác."
Lời ông ta nói có vài chỗ khó hiểu, bát tự giờ thìn theo lí mà nói là giờ cực dương linh khí đất trời nồng đặc, Huyễn vương là ma thể, lẽ ra đoạt xác phải chọn người có sinh thần bát tự giờ tý - Cực âm để chiếm lấy.
Đại hoàng tử long tộc ngờ nghệch hỏi lại lần nữa: "Huyễn vương xác định là bát tự giờ thìn? Vãn bối chỉ thấy hơi lạ thôi!"
Vô Tà:
"Bát tự giờ thìn cực dương giúp ta dung hòa với âm khí khổng lồ của Luân hồi thiên thư.
Long tộc thể chất đặc thù rất thích hợp để dưỡng hồn."
Vương Thiên: "Luân hồi thiên thư? Ta tưởng đó là truyền thuyết"
"Nói Luân hồi thiên thư không tồn tại vì chưa ai thấy nó.
Hôm nay cho ngươi mở rộng tầm mắt."
Vô Tà dùng huyễn thuật vẽ ra hình ảnh một quyển cổ thư bao bọc bởi quầng sáng màu đen.
Chữ viết trên bìa sách là loại cổ ngữ từ thời thượng cổ được viết bằng tinh hoa chảy ra từ mặt trời ghi rõ bốn chữ Luân Hồi Thiên Thư.
Thiên thư và thiên đạo thạch đều là cùng một nguồn gốc.
Thạch đạo thạch chi phối quy luật sinh của tam giới, còn Luân hồi thiên thư chi phối quy luật tử của thế gian.
Thiên đạo trấn thiên đặt ở thần tộc, thiên thư trấn địa đặt ở U Minh.
Vô Tà:
"Luân hồi thiên thư ghi chép, tên tuổi nhân quả quyết định số mệnh của chúng sinh tam giới.
Trước đây nó được đặt trong Hồng Mông bí cảnh do cơ duyên đã nhận ta làm chủ.
Sớm đã cùng ta hòa làm một."
Vương Thiên: "Nó cùng Huyễn vương đã hòa làm một rồi tại sao lại thê thảm như hiện nay.
Theo lý mà nói thần bảo thiên địa bảo hộ thì không thể lâm vào tình trạng chỉ còn tàn hồn như bây giờ."
Vô Tà: "Năm đó ta chết nó bị tách rời ra khỏi thần thức, hơn chín phần là bị Mục Chước đã dùng thiên hỏa tách ra."
Vương Thiên bắt đầu lo lắng cho Vương Sát.
Thực ra kẻ bát tự giờ thìn không phải Tam đầu long mà là đệ đệ hắn.
Ông ta bay quanh người y:
"Tiểu tử nên thành thật một chút, nơi này là huyễn cảnh của ta tạo ra, ngươi nghĩ qua mặt được lão phu sao?"
Vô Tà bước đến nhìn xuống dòng suối trong vắt thấy đáy nằm cạnh căn nhà tranh nhỏ.
Hình ảnh phản chiếu dáng vẻ Vô Tà dưới suối vô cùng gớm ghiếc khiến chính mình cũng phát tởm.
Yêu quái không ra yêu quái.
Linh hồn không ra linh hồn.
Nói về khoảng thời gian bắt đầu tu tiên cho đến lúc đọa vào tu la giới.
Ngẫm lại hành trình từng bước hắn đi bất kể tu tiên hay tu ma đều là sự tồn tại khiến người khác ngước nhìn.
Cái bóng dưới nước của Vô Tà biến thành ảnh phản chiếu lúc trẻ, thời điểm đó tinh thần lực của ông ấy mạnh đến nổi chỉ một ý nghĩ thôi cũng đã khiển được trăm vạn thanh kiếm phải nghe theo.
Vương Thiên:
"Tiền bối, từng là người đứng đầu thế hệ kiếm tu cũng trẻ tuổi nhất tiến vào nguyên anh cảnh ở tuổi mười ba, nếu năm đó không theo đuổi tà thật có lẽ bây giờ đã có một chỗ trong vị trí cung chủ của Tứ đại thần cung ở thần giới."
Vô Tà nghe tên nhóc con nông cạn trước mặt nhìn nhận vấn đề liền bật cười rồi cảm thán đầy phiền muộn.
Dường như ông ta cũng không buồn giải thích dông dài.
"Ta không có hứng thú với thiên đạo và những quy tắc dông dài của nó đâu.
Ngươi xem ta bây giờ ung dung tự tại biết bao nhiêu."
Vương Thiên cười miễn cưỡng, đúng là giờ ông ta rất tự tại nhưng hình như cả người hoặc ma đều không bằng.
Bóng phản chiếu lại hóa thành hình ảnh khác, ông ta muốn nhìn lại mình lần nữa, lần này Vô Tà tạo ra bóng dáng một người bạch y ôm chặt bóng mình trong hư ảo, đáng tiếc khuôn mặt của người nọ lại vô hồn kì lạ.
Cho dù cố khắc họa thế nào cũng không thể nhớ rõ ràng nụ cười của người xưa.
Trong cuộc đời của Mục Chước Vô Tà chỉ nhìn thấy hắn cười duy nhất một lần, lần đó lại không dành cho ông ấy.
Giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cái bóng ông ta in dưới làn nước.
Tiếng vọng xa xôi lại vang lên trong đầu.
"Giữa chúng ta có khác biệt quá lớn."
Vô Tà: "Trong lòng hắn từ trước đến giờ chỉ có thiên đạo."
Tiểu tử Vương Thiên cũng thấy Vô Tà thật đáng thương.
Phàm nhân từng bước trên con đường tu tiên đã là không dễ dàng gì.
Huống hồ chẳng ai thích người ta tài giỏi hơn mình, từ đầu sai lầm của Vô Tà là quá xuất chúng.
Bên này ở hiện thực Cửu Anh đã đánh được một giấc dài ở trong thức hải, mở mắt ra hắn thấy linh khí của Hỗn Độn Thanh liên bồi dưỡng cho mình đều tẩu tán đâu hết, chín phần đã bị tiểu bảo bảo của mình hút lấy.
Linh khí của thanh liên rất thuần khiết tuy nhiên cũng không thể so với linh khí của long tộc.
Việc này càng thúc đẩy hắn nhớ lại cái lần hoan ái với Vương Phàm, cảm giác vừa lạ lẫm vừa kích thích vô cùng.
Cảm giác đó cực khoái đến tận cùng dù có hơi đau.
À không phải nói là rất đau đi, dù vậy vẫn đáng để thử lần nữa.
Ánh sáng mờ nhạt của ma hoàng khí vận trên cao chiếu vào mắt Cửu Anh, từ lúc đám người thí luyện tiến vào cũng hơn một canh giờ rồi không thấy một ai quay ra.
Chả nhẽ ma giới của hắn tệ đến mức không ai tìm được thảo dược sao?
Cửu Anh co quắc hai chân bám vào cành cây rồi thả người ngược xuống như con dơi treo mình mà hỏi chuyện Vô Thiên đang ngồi thiền ngay bên dưới.
"Vô Thiên, nãy giờ ngươi thấy có ai trở ra chưa?"
Vô Thiên khẽ lắc đầu, hai mắt vẫn nhắm lại.
Lục Phượng bên cạnh liền hỏi lớn: "Cửu Anh ca ca ta thấy chờ ở đây cũng không phải cách hay, chúng ta vào đó xem sao."
Cửu Anh:
"Ừ không ở đây chờ cướp nữa.
Khéo lại không có tên nào hái được."
Lục Phượng: "Tốt quá, tạ ơn trời đất, không cần phải làm đạo tặc nữa."
Năm người họ bắt đầu đi vào rừng trong khi những người khác đã vào được hơn một canh giờ.
Khu rừng này nổi tiếng là nơi âm ủ quỷ dị.
Mỗi góc ngách cây cối có vẻ như mọc chân chạy lung tung.
Cảnh quang liên tục thay đổi khiến người nhìn hoa cả mắt.
Lạc Thiên: "Hình như những cái cây ở nơi này không bình thường."
Cửu Anh: "Không phải hình như mà là chắc chắn, cây, đá, hoa, thậm chí là cỏ dại mọc trong này đều có thể dịch chuyển.
Đúng ra cấu tạo ở đây như một mê cung thu nhỏ."
Tiểu Huỳnh Tử nghe thế hú cả hồn, y nhanh chóng nép sát người của Lục Phượng.
"Cái gì? Mê cung hả? Tiêu rồi, tiêu rồi, lát nữa thế nào cũng có yêu thú ăn thịt người hoặc một đại ma đầu chuyên bắt thiếu niên xinh đẹp để luyện lô đỉnh xông ra đuổi bắt chúng ta.
Lúc đó trinh tiết sợ không giữ được."
Cửu Anh: "Mấy thứ ngươi vừa nói là ai kể lại vậy?"
Tiểu Huỳnh Tử: "Là ta đọc sách, trong đó hay miêu tả ma giới như vậy lắm."
Cửu Anh: "Sách viết về ma giới lúc trước ngươi kể đó hả?"
"Không! Xuân họa đó!" - Y bẽn lẽn cười.
Vô Thiên liếc qua nói một câu đầy chế giễu.
"Yên tâm đi tiểu tử, yêu quái rất có chọn lọc.
Nếu như ngươi nói thì chắn chắn ngươi bình an vô sự."
Đang đi Cửu Anh dừng lại thình lình, mải mê nói chuyện Lạc Thiên va ngay vào lưng hắn.
"Cửu huynh sao lại đột nhiên dừng lại thế?"
Đằng trước họ là vài mảnh thi thể tứ chi còn sót lại của những kẻ đi trước cùng máu loang lỗ khắp nơi tạo nơi mùi tanh tưởi khôn cùng.
Vô Thiên cúi người nhặt cái đầu của ai đó đang lăn lóc trên đất lên quan sát.
Bọn nhóc đi cùng sợ đến xanh tái mặt, vài tên lần đầu thấy cảnh này nôn thốc nôn tháo đầy đất.
Tiểu Huỳnh Tử hét toáng lên: "Đấy đấy đấy! Ăn thịt người rồi ta nói có sai đâu, lát nữa thế nào cũng bắt đi làm lô đỉnh thôi."
Cửu Anh: "Kì lạ!"
Vô Thiên bấm ngón tay trỏ vào cái đầu trơ trụi đó, miệng vết thương chảy ra một chất dịch đặc đen ngòm thay vì máu như thông thường.
Cửu Anh chộp lấy cái đầu từ tay Vô Thiên, lửa từ trong lòng bàn hắn bốc ra thiêu cháy nó bay ra mùi hôi khủng khiếp.
Hắn quay sang đám nhóc đằng sau: "Bịt mũi lại."
Lục Phượng cùng mọi người đưa tay che kín mũi.
Ngọn lửa ban đầu còn sắc đỏ nguyên thủy dần dần ngả hẳn sang màu đen.
Lạc Thiên rón rén lại gần hắn.
"Cửu huynh, đây là cái thứ gì sao hôi thế?"
Cửu Anh đặt ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu cho y nói khẽ lại, hắn nhướng mắt nhìn vào vũng máu trước mặt họ, những đường tơ máu nhỏ giọt chảy từ trên xuống.
Ngó đến phía trên đám trẻ như chết đứng.
Một nữ yêu nửa thân dưới là nhện nửa thân trên là người với cái miệng rộng tới mang tai đang đánh đu trên cái mạng nhện khổng lồ đỏ thẫm máu và cắn xé cái xác không đầu ăn ngon lành.
Ả ta còn không thèm nhìn đến bọn họ mà tự nhiên đưa tay moi ruột nạn nhân ra ăn ngấu nghiến.
Tiểu Huỳnh Tử run rẫy nắm chặt tà áo Lạc Thiên sư huynh, bên này tuy cũng là yêu tộc nhưng phượng hoàng tộc của Lục Phượng chung quy chỉ ăn trái cây, nhìn thấy cảnh man rợ này đám nhóc không ai nhúc nhích nổi.
Cửu Anh hỏi ả ta.
"Cát kỵ của yêu tôn, tam giới mời nhiều người đến dự, ngươi có biết trong thời gian này ma giới cấm không được ăn thịt người hay không?"
Nhền nhện tinh nghe vậy mới bắt đầu để ý đến sự có mặt của người khác.
Ả di chuyển linh hoạt thân nhện trên tấm tơ rồi phóng xuống đất vân ve mái tóc hóa thành một mỹ nữ, nhẹ nhàng dùng tay lau đi vết máu trên miệng.
"Đúng là không cho phép ăn thịt người nhưng mà khu rừng này là chỗ thí luyện linh thiêng của ma giới, chỉ chấp nhận yêu tu, ma tu và quỷ tu.
Nhân tộc cả gan trà trộn vào, trách là trách bọn chúng quá yếu ớt.
Kể cả đám nhân tộc sau lưng các ngươi, muốn đi tiếp phải hỏi xem lão nương có đồng ý hay không."
Cửu Anh:
"Ngươi đạo hạnh hơn một ngàn năm còn mấy tên tiểu tử này chưa tiến vào Trúc Cơ.
Ta không thể để ngươi đánh bọn chúng được." - Dịch độc của Ả ăn mòn da thịt, mấy tên nhóc nhân tộc đi cùng đám người lẻn vào thí luyện tu vi cao lắm cũng chỉ Kim đan cảnh, làm gì có cửa thắng.
Rõ ràng viện lí do ăn thịt người để luyện nhan.
Ả ta cong môi, cái nhìn như nam châm bị hút vào dáng người cùng khuôn mặt dịch dung hoang dã của hắn.
Đôi nhãn cầu đưa lên đưa xuống.
"Vậy ngươi muốn thay chúng đứng ra đấu với nô gia không?" - Lang tộc từ trên xuống dưới đều quen mặt nhưng tên lang nhân này ta chưa từng gặp lần nào.
Ma khí luân chuyển trên người hắn thật mạnh mẽ.
Ả nữ yêu này có đôi mắt lẳng lơ như thế Cửu Anh đã đoán được ả muốn gì, hắn nhìn vào Vô Thiên lẩm bẩm.
"Có trò vui chơi rồi."
Tiếp đó dùng thiên lý truyền âm bảo Vô Thiên đánh với ả dùm hắn, ban đầu y chưng hửng nhìn họ không hiểu chuyện gì rồi quay qua hỏi nhỏ.
"Sao ta phải đánh với ả?"
Cửu Anh giả vờ thở dài mêt mỏi, hắn gác tay lên vai Vô Thiên: "Vì ta là nam nhân bảo ta đánh đàn bà lỡ người khác biết được sẽ rất khó coi."
Y trợn mắt: "Hay nhỉ? Thế người khác biết ta đánh đàn bà thì dễ coi hơn à?"
Hắn chỉ tay vào Lục Phượng, Lạc Thiên và Tiểu Huỳnh Tử trông bộ dạng vô cùng lo lắng, sợ sệt nhìn ả yêu quái.
"Chẳng phải nói ta là cháu của ngươi sao? Phải giúp ta chứ! Ta sẽ bảo ả không so công lực với ngươi là được.
Ngươi mà không giúp thì chúng ta không đi tiếp được đâu.
Nhìn mặt chúng sợ hãi thế kia kìa."
Chưa kịp để Vô Thiên trả lời Cửu Anh trực tiếp tiến lại chỗ nhện tinh.
"Cô nương, ta biết cô rất coi trọng quy tắc, thế này đi, đấu thì sẽ đấu nhưng vị đại ca bên đó có thể đấu với cô dùm cho mấy tiểu bằng hữu này của ta không?"
"Hắn?" - Ả nhìn theo hướng tay hắn chỉ.
Vô Thiên ngoài khuôn mặt lạnh như tiền ra thì thân hình cao lớn vạm vỡ quả thật không thể chê bai vào đâu được.
Hắn ghé tai ả: "Hắn rất giỏi chơi đàn, nhất là đàn bà.
Không biết cô có muốn thử không?"
Ả ta ớ một tiếng rồi hoan hoan hỉ hỉ nhìn Cửu Anh làm ra bộ mặt e thẹn.
"Người ta...!Người ta còn chưa có song tu, cái gì mà chơi đàn giỏi.
Nhưng mà thấy các ngươi cầu xin như vậy ta cũng không nỡ cự tuyệt.
Bảo...!Bảo hắn đến."
Cửu Anh cố không cười, hắn lấy tay xoa nhẹ miệng mình rồi nói với Vô Thiên.
"Ả ta muốn đàm đạo và thổi sáo cho ngươi nghe.
Bây giờ bọn ta lên đường vào đó trước, sau khi ngươi đàm đạo xong thì đi sau nhé."
"Thổi sáo? Ta xưa nay không có hứng thú với ca hát, đàn sáo." - Vô Thiên.
"Ta đảm bảo với ngươi, sau lần này ngươi sẽ thích thổi sáo lắm.
Tin ta đi.
Lục Phượng, Lạc Thiên đi thôi đi thôi." - Hắn vội đến chỗ đám nhỏ đẩy chúng nhanh chóng tiến về phía trước.
Lục Phượng: "Cửu Anh ca ca, nữ yêu đó thổi sáo cho Vô Thiên huynh nghe thật à? Hay là chúng ta ở lại nghe sẵn chờ huynh ấy luôn."
Lạc Thiên cong tay khẽ thúc vào người Lục Phượng chế giễu y.
"Lục sư huynh thật ngốc.
Chỗ người ta thổi sáo đương nhiên là riêng tư rồi.
Ai lại cho huynh xem bao giờ."
Lục Phượng gãi đầu: "?"
Cửu Anh trỏ tay vào mặt Lạc Thiên: "Tiểu tử thật không ngờ ngươi biết hết mấy cái vụ này luôn.
Trông cũng hơn mười bốn tuổi đâu.
Bọn tiểu quỷ bây giờ ghê thật."
"Đừng hiểu nhầm, đúng là tuổi mụ của đệ mười ba nhưng mấy cái loại chuyện này từ nhỏ phụ hoàng để cho nhũ mẫu dạy đến thuộc lòng.
Mà nói gì thì nói, Cửu huynh.
Từ khi biết huynh là ma tôn ta có một chuyện muốn hỏi, lại hơi ngại."
"Ngại cái gì? Nói đi."
Lạc Thiên nhìn hắn: "Thật ra ta là độc giả trung thành của quyển Hoài Mộng Sơn Hà...!Huynh định chừng nào viết tiếp phần bốn vậy?"
Cửu Anh:
"Giỡn chơi à? Cùng lắm ta chỉ viết được tên mình và đọc được vài từ dễ dễ thôi chứ đừng nói đến viết sách.
Hoài Mộng Sơn Hà.
Cái tên được đấy.
Loại sách đó nói về cái gì."
Lạc Thiên đỏ mặt: "À thật ra loại sách đó là xuân cung đồ, còn có cả long dương đồ.
Viết đến quỷ khóc thần sầu, trời long đất lỡ.
Hay! Rất hay luôn."
Hắn liếc mắt: "Thế liên quan gì ta."
"Bởi vì..
Bởi vì sách đó viết về tình sử của huynh với các mỹ nhân, đoạn kết phần ba còn có...!Còn có..!"
Cửu Anh sốt ruột: "Nói nhanh lên, còn có cái gì?"
"Có cả cảnh huynh và thiên đế...!Quấn lấy nhau."
Hắn tức giận véo tai Lạc Thiên chất vấn.
"Lại là loại sách này, khốn nạn thật! Là ai viết thế? Viết ta và mấy mỹ nhân đó được rồi, mắc mớ gì viết cả Đế Vương Phàm vào?"
"Đau đau đau...!Đệ làm sao biết chứ? Miêu tả rất chi tiết luôn á! Ta cứ tưởng là huynh, mau buông tay ra đi mà."
"Miêu tả chi tiết lắm à?" - Cửu Anh dường như nhớ lại gì đó, hắn trừng mắt: "Ngươi có giữ loại sách đó không? Mau đưa ra đây."
Lạc Thiên hốt hoảng réo gọi Tiểu Huỳnh Tử: "A Tử, mau đưa Hoài Mộng Sơn Hà ra đây.
A Cửu huynh nhẹ tay lại."
Tiểu Huỳnh Tử vội đưa tay che đi cái nhẫn trữ vật.
"Huynh nói gì thế? Đệ làm gì có đọc mấy quyển sách đồi trụy đó.
Đệ rất là đoàng hoàng nha."
Lục Phượng: "Mau đưa ra đi A Tử, A Lạc sư huynh của ngươi sắp bị ma tôn vặn sứt tai rồi kìa."
Cửu Anh: "Mau đưa đây nhanh lên."
Lạc Thiên dùng truyền âm cho y: "A Tử ngươi mà không đưa khi nào về Yên Vũ sơn ta sẽ mách với Bách sư thúc ngươi dám vẽ bậy ông ấy xxx với con sủng thú của Lăng sư bá."
Y tím tái hết cả mặt mài vội mở nhẫn lấy ra một quyển sách dày cộm, lo lắng một hồi rồi ném cho Cửu Anh.
"Ma tôn đại nhân, ngươi thề đi! Xem xong có sập trời xuống cũng không được xé sách của ta.
Hơn sáu trăm linh thạch một quyển đấy."
Cửu Anh đưa tay thu lấy quyển sách rồi lật nhanh mấy trang đầu, gương mặt hắn khó coi hẳn.
Trong đó viết và vẽ không sai một tẹo nào, tất cả nữ nhân hắn từng ân ái đều không sót một ai, hơn thế nữa những chuyện xấu hổ chỉ người trong cuộc mới biết thì bằng một cách kì diệu nào đó quyển sách này viết tất tần tận.
"...!Thiên hương mỹ nhân nhu mì hiền thục trên giường lại cực kì chủ động, ma tôn cùng nàng ân ân ái ái trong căn nhà hoang đến điên đảo thần trí, đổi tư thế liên tục nhận thấy tình lang không ổn tiểu mỹ nhân trêu chọc.
"Tôn thượng xem ra cũng không uy dũng như lúc trên chiến trường..."
Đọc đến đây máu Cửu Anh dồn cả lên não, viết xuân cung cũng đâu cần độ chính xác như vậy, kiểu này khác gì cho cả tam giới biết hắn là tên bất lực không thỏa mãn nổi mỹ nhân.
Rồi lại lật đến khúc gần cuối, chương này viết về Vương Phàm bắt gặp Cửu Anh ở Thiên Phong thành - Một trong bảy thành lớn của Hoa giới cùng Hoa thần vui vẻ.
Sau đó cả hai đánh một trận rồi rơi xuống Hoa vực.
Tiếp theo là một đống tình huống cẩu huyết dẫn đến cảnh hai người động tình với nhau rồi lăn lộn biến sơn động thành tân phòng.
May sao trong này viết Vương Phàm là kẻ nằm dưới khiến hắn cảm thấy hả dạ phần nào.
Lạc Thiên nhìn Tiểu Huỳnh Tử, cả hai nuốt nước bọt, chúng đang trông chờ hắn giáng xuống thịnh nộ.
Nào ngờ tình tiết cuối vớt vác phần nào.
Ngôn từ trong quyển sách uyển chuyển quen mắt, lối văn và cách động bút này khiến Cửu Anh liên tưởng đến một người.
Hắn ném lại quyển sách cho Tiểu Huỳnh Tử rồi nghiến răng khẳng định.
Kẻ biết rõ về hắn, lại có thể am hiểu tường tận thói quen, vẽ chính xác dung mạo.
Còn ai vào đây nữa.
"Tam đầu long, bao giờ quay về Thất ma địa ta sẽ lột da đệ.".