Cảnh máu me bên trong thần điện làm người chứng kiến kinh hồn bạt vía, cái viễn cảnh chết chóc ngỡ chỉ thấy ở cửu tuyền lại hiên ngang xảy ra ở nơi như tiên giới.
Mọi người như nín thở chờ đợi động thái tiếp theo, họ đều rút kiếm ra thủ sẵn trước mặt.
Từ chân tóc Vương Sát không ngừng mọc dài ra chớp mắt đã rủ rượi chấm đất.
Không những thế màu sắc cũng chuyển thành màu đỏ rực.
"Không ổn.
Tử Thiền ra tay đi." - Thái Thượng quân nghiến răng.
Một trong các môn đồ của ông ta cầm trường kiếm tiến đến chỗ Vô Tà vừa đoạt xác toang giết hắn.
"Đừng hại hắn!" - Đế Thích Thiên liền ra mặt, tốt xấu gì cũng là con trai của ông ấy.
Vài vị thiên lão khác trong Minh Hà tông luống cuống, họ biết rằng tế hồn trận này một khi đã bày ra, muốn phá chỉ có cách giết chết tế vật trung tâm.
Huyết tế xong hiện tại trước mặt họ rất có thể không phải Vương Sát nữa.
Nếu lưỡng lự không ra tay e rằng không biết sẽ xảy ra đến chuyện gì tiếp theo.
Tiên chủ hiện tại vô cùng khó xử.
Sau một lúc đắn đo ông ta ra dấu cho mọi người ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại, Đế Thích Thiên chậm chậm đi về phía thân thể đầy máu đang thoi thóp trước mặt, nỗi thất vọng bao lấp lấy ông ta, hơi thở của Vương Sát đã không còn hiện hữu nơi này.
"Nhi tử...!Nhi tử của ta.
Cứ thế mà đi sao!! Ta còn chưa kịp nói lời cuối cùng với nó."
Nhìn thấy kẻ đứng trước mình rơi lệ bất giác Vô Tà cũng nhói đau trong lồng ngực, với thứ cảm cuối cùng còn xót lại này có lẽ người đến là người quen thân thuộc của Vương Sát.
Vô Tà: "Ngươi trễ một bước rồi."
Rõ mười mươi đây không còn là con trai của mình nữa.
Đế Thích Thiên dù vô cùng tức nhưng lại rất muốn xem kẻ đang đoạt xác có ý đồ gì.
Vô Tà trong cơ thể Vương Sát bắt đầu tự chữa lành các vết thương trên cơ thể, miệng thương thế lành rất nhanh, dĩ nhiên Đế Thích Thiên phát giác ra chỉ có tu la thể mới có khả năng tự hồi phục như vậy.
Vô Tà:
"Ta thu hết ma hồn đang nhiễu loạn ở đây với một điều kiện ngươi dẫn ta đi gặp Đế Thích Thiên."
Quỷ giới A tu la và thần tộc xưa nay không hề qua lại, nghe hắn đòi gặp mình Đế Thích Thiên liền phòng bị.
"Ngươi gặp Đế Thích Thiên để làm gì?"
Vô Tà:
"Ta có chút chuyện muốn hỏi."
Đế Thích Thiên thở dài:
"Đoạt xác Nhật Nguyệt đế quân con trai hắn?! Còn dám có gan tới gặp cha người ta.
Không sợ hắn hỏi tội ngươi à?"
Vô Tà:
"Trước tiên phải làm rõ, ta không giết thiếu niên kia.
Huyết tế trận, loại cổ trận này cưỡng ép gọi ra những linh hồn tội ác tày trời bị đọa đày không thể luân hồi, người mở trận cũng định sẵn không thể sống rồi.
Là do hắn cam tâm tình nguyện hiến xác cho ta.
Tin hay không tùy ngươi."
Trừ việc y đang giữ Luân hồi thiên thư, Vô Tà theo kí ức nhìn thấy được thuật lại sự dằn vặt đau khổ của Vương Sát và sự giải thoát lúc nãy cho Đế Thích Thiên nghe, chính ông ta cũng không ngờ đứa con trai lầm lì ít nói lại ôm nhiều tâm sự như thế.
Đế Thích Thiên: "Dù vậy thì đã sao, thuật đoạt xác vốn là tà ma ngoại đạo.
Thần giới sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Vô Tà: "Ta không có sự lựa chọn khác, việc ta muốn biết chỉ có Đế Thích Thiên mới trả lời được."
Tu La vương trông kỹ lại người trẻ tuổi trước mặt, ngoại hình cũng chỉ ngoài đôi mươi, có lẽ lúc đối phương thông qua độ kiếp còn rất trẻ.
Thậm chí có thể là trẻ hơn cả hắn lúc tiến vào Tạo Hóa - Cảnh giới cao nhất của tu la giới.
Vừa nãy người này đến đây cùng lúc với đám người thần tộc, trên tiên giới vai vế địa vị rất quan trọng, lúc bước vào thần điện cũng là tên này vào trước có thể thấy thân phận cũng không đơn giản.
Nếu là một thần nhân bình thường càng không thể ra lệnh cho mấy lão nhân tộc kia ra ngoài.
Đế Thích Thiên:
"Tiên chủ đâu phải cái gì cũng biết, ta thấy ngươi đến từ đâu thì nhanh chóng đi về nơi đó."
Vô Tà: "Không đúng, ngươi nói dối, Chuyện của Hỏa thần ông ta nhất định biết."
Đế Thích Thiên:
"Hỏa thần? Ngươi biết Mục Chước, ngươi không phải Vô Pháp Vô Tà đấy chứ?"
Đế Thích Thiên cẩn thận liên kết những thông tin qua lời nói từ nãy giờ của y, tu la tộc, luôn muốn tìm Mục Chước.
Vậy rất có thể người đoạt xác là Vô Pháp Vô Tà, kiếm tu trẻ tuổi nhất mà Thái Thượng cung chủ từng đề cập với hắn lúc trước.
Vô Tà: "Ngươi biết Vô Pháp Vô Tà?!"
Rồi xong rồi, thế là xác định chín phần trước mặt Đế Thích Thiên là Vô Pháp Vô Tà, hắn có chút kích động, bản thân cũng rất muốn biết mặt mũi tên nhân tộc từng làm nghiêng ngửa hai giới Yêu - Nhân.
Còn là cái người mà lúc xưa huynh đệ của hắn - Mục Chước ngày nào cũng ca ngợi như là một thiếu niên thiên tài.
"Ta đương nhiên là biết." - Không được cho hắn biết mình là tiên chủ, trước tiên phải nắm rõ tiểu tử này là người thế nào đã.
Vô Tà sốt ruột:
"Theo lý mà nói ngươi không thể biết kẻ đã chết ít nhất hơn mười mấy vạn năm được."
Đế Thích Thiên:
"Cái thời đại Đông Hoàng thái nhất coi trọng nhân tài thì một kẻ như Dương Huyền đương nhiên là ai cũng phải để ý."
Vô Tà: "Ngươi còn biết chuyện thời Đông Hoàng Thái Nhất?"
"Sao không trời? Đông Hoàng thái nhất là thúc phụ của..." - Đế Thích Thiên nhất thời cao hứng liền vội lấy tay bịt miệng mình trước khi móc hết ruột gan ra kể.
Vô Tà trừng mắt: "Của ai? Sao không nói ra?" - Có thật là hắn kiến thức uyên thâm không?
Đế Thích Thiên:
"Thì ông ta là thúc phụ của Tiên chủ bọn ta, Đông Hoàng Thái Nhất và Yêu Hoàng Đế Tuấn vốn là hai huynh đệ mà, mấy chuyện này lưu lại dày mấy chục trang trên thiên thư ai ở thần giới mà không biết."
Vô Tà:
"Vậy mà vừa nãy ngươi hăng hái như thế, làm ta tưởng ông ta là thúc phụ của ngươi."
Đế Thích Thiên:
"Làm gì có.
Ngươi nhìn mặt ta có giống tiên chủ chỗ nào không? Ahaha...!Hahaaa..." - Khỉ thật, sao tên tiểu tử nhân tộc này lại có trượt giác thần sầu như vậy! Bổn tiên chủ phải cẩn thận hơn mới được.
"Thiên ca huynh ra đây cho ta.
Ta biết huynh đang ở trong đó!" - Đúng lúc này người vạn lần không nên tới lại xuất hiện, Ngọc Lộ tiên tử không biết nghe ai nói từ ngoài cửa chính chưa thấy người đã nghe tiếng la hét động trời của nàng ta.
"Thiên ca? Hình như gọi ngươi kìa.
Tên ngươi cũng có chữ Thiên!!!?" - Vô Tà nhìn Đế Thích Thiên bằng con mắt ngờ vực trông khi ông ta mồ hôi tuôn ra như tắm.
Nàng ta lao vào trông Nhật Nguyệt thần điện với thái độ hầm hầm sát khí không bỏ ai vào mắt.
"Thiên ca, quả nhiên huynh ở đây, mấy hôm nay huynh đi đâu thế? Có biết bên ngoài đang đồn ầm lên chuyện huynh và Hồng Quân lão tổ đang có mối quan hệ mờ ám không hả? Quá đáng hơn còn bảo huynh có....!Mang đấy?"
Đế Thích Thiên:
"Nàng nói cái quái gì vậy??? Ai có quan hệ mờ ám với lão già thở còn không nổi đó? Rồi ai mang thai cơ? Có bệnh à?"
Ngọc Lộ tiên tử:
"Ơ! Nhưng có rõ ràng là có người nhìn thấy huynh ở điện của ông ta đến khuya lắc khuya lơ mà, cả hai còn nói về đứa nhỏ nữa.
Việc này giải thích thế nào?"
Đế Thích Thiên: "Thế quái nào ta ngụy trang kỹ như thế mà!"
Ngọc Lộ nhắc tới đây chỉ biết thở dài, ngụy trang của Đế Thích Thiên là quấn thêm cái khăn bịt kín miệng như mấy tên thích khách Vô Gian đạo.
Còn không thèm che đi cả tiên khí và tiên cốt.
"Huynh đó! Tốt nhất mau giải thích rõ cho thiếp thân.
Nếu không ta san bằng cái tiên phủ của mình rồi bắt huynh xây lại cái khác."
Hắn liên tục chớp mắt ra dấu cho nàng ta ra ngoài: "Biết rồi, biết rồi! Nàng về cung đi có gì lát nữa ta đến tìm nàng giải thích sau."
Vô Tà lắc đầu ngán ngẩm, y liền hiểu nhầm kẻ này là người bên cạnh của Hồng Quân lão tổ.
Việc đó cũng có thể giải thích cho việc địa vị hắn được xem trọng.
"Tại sao không phải bây giờ?" - Nói rồi nàng ta liếc thấy Vương Sát đang ngồi thiền giữa sàn nhà đầy máu và nến.
Cũng có hiểu biết sơ qua về pháp trận nên Ngọc Lộ liền hiểu ra ngay vấn đề.
Nàng ta nhìn con trai của nhân tình đầy mỉa mai:
"Thì ra có người lại không biết an phận, giữa tiên giới bày ra ma trận khiến âm hồn tẩu tán quấy nhiễu khắp nơi, ngươi không trưởng thành được một chút hay sao? Lần nào cũng do Thiên ca lo dọn dẹp mọi chuyện cho ngươi.
Nhìn thiên đế mà học hỏi."
Vô Tà trong thân xác của Vương Sát đứng dậy tiến đến đánh thật mạnh vào miệng Ngọc Lộ.
Khiến cả nàng ta và Đế Thích Thiên sửng sờ không kịp thốt nên lời.
"Ngươi...!Ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?"
Vô Tà:
"Cái tát này ta đánh thay Thiên đạo.
Chỉ là một tiên tử nhỏ nhoi trước mặt Đế quân lộng ngữ cuồng ngôn.
Thiên đạo có ghi rõ vai vế địa vị của chúng ta, hay là ngươi muốn đi ngược lại thiên đạo?"
"Thiên Thiên hắn đánh muội kìa.
Huynh mau dạy dỗ lại hắn đi." - Ngọc Lộ bắt đầu khóc lóc.
Nàng nhìn qua Đế Thích Thiên, hắn thấy nữ nhân mình nâng niu bị đánh trong lòng cũng khó chịu lắm nhưng mà thiên điều trên tiên giới không cho phép một tiên tử phỉ báng đế quân, bây giờ ra mặt cũng không thể bênh vực kẻ sai là nàng được.
Đế Thích Thiên: "Đừng nói nữa, rõ ràng là nàng sai."
Ngọc Lộ tức giận đùng đùng bỏ về.
"Chàng nhớ kỹ cho ta.
Tối nay, à không từ nay về sau đừng có hòng bén mảng đến hành cung của thiếp thân.
Đừng có mong năn nỉ, cũng đừng có lấy lòng ta luôn.
Chàng bị cấm vận từ hôm nay."
Đế Thích Thiên: "Đợi đã bảo bối, không nghiêm trọng đến thế chứ?"
"Nữ nhân thôi mà, không có người này thì có người khác.
Kể cũng thú vị thật, ngươi thế mà cùng với Hồng Quân lão tổ nảy sinh quan hệ." - Vô Tà tỏ ra thông cảm.
Đế Thích Thiên:
"Ngươi đừng có điên theo cô ta, bổn đại gia đến đó hỏi thăm về cách thanh lọc nguyên thần.
Con dâu của ta luyện hóa hồn linh, ta sợ nội tôn bị lệ khí ảnh hưởng.
Thật khiến ta đau đầu."
Vô Tà: "Lệ khí? May cho ngươi đấy, ta rất giỏi chuyện đó.
Con trai của ngươi là nhân, yêu hay thần?"
"Nó là long."
Vô Tà lại nghi ngờ: "Long nhân? Ngươi cũng là long nhân?"
Đế Thích Thiên chối béng đi: "À một chi nhỏ trong long tộc thôi mà."
Vô Tà:
"Vậy thì khó gì đâu? Muốn đứa trẻ không bị ảnh hưởng thì bảo cha của nó rót linh khí nhiều một chút là được.
Long khí tác dụng áp chế lệ khí của quỷ hồn."
Đế thích Thiên:
"Rót linh khí? Bằng cách nào ngươi nói rõ ra đi.
Có cần lập tế đàn hay là vật dẫn gì không?"
Vô Tà: "Song tu là cách rót linh khí điều hòa tốt nhất."
Đế Thích Thiên lưỡng lự:
"Có cách khác không? Vì chúng nó...!Chúng nó không phải một đôi phu thê bình thường, lúc song tu ta sợ đứa nhỏ kia sẽ không chịu nổi."
Vô Tà:
"Nói vậy con dâu của ngươi cũng là nam nhân rồi.
Nam nhân có mang...!Âm dương thể, chắc tám, chín phần là thượng cổ chi thú, mà thượng cổ chi thú không lẽ có một chút đau đớn cũng không chịu nổi? Vô dụng."
Đế Thích Thiên khoanh tay cười khảy, con dâu hắn đang nói tới đây là Cửu Anh, nếu tên này thật là Vô Pháp Vô Tà thì kẻ y đang mắng là con trai mình.
"À ờ thì vô dụng.
Giống như cha của hắn vậy! Nghe lời thê tử đến hết thuốc chữa.
Bị phu nhân của mình giết chết.
Ngươi nói xem đáng kiếp không?" - Tên ngu ngốc này, kẻ ngươi đang mắng là con trai ngươi đấy!
Vô Tà: "Trên đời còn có loại người ngu muội như thế à?"
Đế Thích Thiên: "Có chứ! Khổ cái hắn còn không biết mình ngu.
Mà tán dóc nhiêu đây là đủ.
Nghỉ ngơi cho tốt đi, ta bận chút việc lát nữa sẽ đến tìm ngươi."
Vô Tà: "Ngươi tên là gì?"
"Gọi ta là Thiên."
"Thiên?! Lấy Thiên làm tên, hình như quá ngông cuồng rồi." - Vô Tà bắt đầu suy nghĩ về chữ Thiên, nhớ có một lần Mục Chước đã từng nói.
"Tiên giới ai dám xưng thiên trước mặt tên cộc tính Đế Thích Thiên chứ? Hắn sẽ đánh kẻ đó kêu cha gọi mẹ."
---◘--
Bích Ba tiên tử ngồi trong mát đình ngắt lá trúc ném xuống nước.
"Đáng ghét! Tên tiểu tử Tam đầu long biến đi đâu mất bỏ ta lại đây.
Thật là chán chết đi mất!"
"Bích Ba!" - Thanh đế xuất hiện sau lưng âu yếm ôm chặt lấy nàng vào lòng.
"A! Gia gia.
Sao gia gia biết con ở đây."
Thanh Đế: "Chúng ta trở về hoa giới đi."
Bích Ba:
"Nhưng mà gia gia, con phải tìm Cửu Anh ca ca.
Con rất nhớ huynh ấy."
Thanh đế rất kinh ngạc, mặc dù trái tim của Bích Ba đã bị ông ta loại bỏ nhưng vẫn không thể khiến nàng quên đi Cửu Anh.
"Hắn không còn mối quan hệ gì với nàng nữa.
Chúng ta trở về Hoa giới thành thân sau này nàng sẽ có những đứa con khác.
Nghe lời ta."
Nghe thế Bích Ba hốt hoảng buông tay Thanh đế vội vàng lùi ra xa.
"Gia gia người nói gì thế? Người muốn thành thân với con? Không thể được."
Thanh đế tức giận bóp chặt cổ tay Bích Ba lôi đi: "Không được cũng phải được, nàng nhất định phải lấy ta, chính ta ban cho nàng sự sống."
"Con không đi! Con phải tìm Cửu Anh ca ca, Cửu Anh ca ca cứu ta với."
Một trong những đệ tử của Bồ Đề tổ sư cầm kiếm xông vào giải nguy cho Bích Ba.
"Thanh đế đại nhân nơi này là đạo quán của Bồ đề sư tổ, thỉnh ngài xem lại hành vi của mình."
Thanh đế:
"Biết ta là ai mà còn dám cản trở ta hành sự.
Chán sống."
Thanh tụ khí trên hai lồng bàn tay, mặt đất rung chuyển rách toạt ra.
Rất nhiều dây leo khổng lồ nhô ra bắt đầu tàn phá mọi thứ ở đạo quán.
Từ trước chánh điện những đệ tử khác cưỡi hạc lao ra tiếp viện.
"Thanh đế đại nhân, ông không biết nơi này là chỗ nào sao?"
Các vị đệ tử kia ra sức bảo vệ Bích Ba, họ tạo kết giới vây quanh và cùng nhau gia cố nó, nàng trơ mắt nhìn ngôi đạo quán bị nghiền nát.
Rất nhiều người bị những dây leo sắt nhọn đánh tử thương, tại sao mọi chuyện thành ra như thế.
Những người xa lạ này chỉ vừa gặp mặt phải lại vong mạng vì mình.
Sự xuất hiện của nàng là cội nguồn của thảm cảnh này.
"Không! Họ không đáng như thế!"- Nghĩ đến đó nàng tiên tử quỳ xuống van xin Thanh đế.
- "Gia gia xin người mau dừng lại.
Ta theo người về là được chứ gì? Bọn họ không liên quan gì con cả.
Đừng giết họ."
Một vị đạo nhân bị thương nặng trườn tới dùng bàn tay đẫm máu nắm chặt tay Bích Ba tiên tử.
"Sư thúc tổ mau chạy đi!"
Bích Ba tiên tử vội vàng chữa thương cho ông ta.
"Mọi người mau dừng tay đi.
Ta nói với gia gia không làm khó dễ mọi người nữa.
Các ngươi không thể chết vì một người xa lạ như ta được."
Vị đạo nhân kia nhìn nàng rơm rớm nước mắt.
"Sư thúc tổ, cho dù người là thần hay ma cũng là sư thúc tổ của bọn đệ tử.
Bọn ta tuyệt đối không để ai bức hại người nữa."
Mấy vị đạo nhân thấy nàng hoảng loạn liền cũng ra sức trấn an mà lỏng lẻo phòng ngự.
Một đạo dây leo sắc nhọn phóng tới đâm xuyên qua bụng của hai người.
Họ gục ngã ngay lập tức.
Bích Ba tiên tử run rẩy: "Mọi người...!Ta không hiểu mọi người nói gì cả!."
"Người mau đến phòng của sư tổ, cái nơi lúc nãy ông ấy thăng thiên.
Trong phòng có một cái chuông lớn gọi là Đông Hoàng chung.
Người chỉ cần nhỏ máu vào nó rồi mang theo hộ thân.
Sau khi nhỏ máu sẽ có người bảo hộ sư thúc tổ nhưng phải nhớ kĩ tuyệt đối không thể thả kẻ đó ra."
Bích Ba tiên tử vẫn rất kinh sợ, hai chân mềm nhũng không đi nổi.
"Ta...!Ta.."
"Sư thúc tổ chạy về hướng đông.
Vượt khỏi đào hoa thôn tiến vào rừng Trúc Lâm người sẽ được an toàn.
Đi đi, đừng để máu xương của bọn đệ tử trở thành oan uổng."
Bích Ba tiên tử vẫn không tin vào mắt mình, gia gia hiền từ của nàng bấy lâu nay lại như biến thành con người khác, không ngại lấy mạng bất kì ai.
Nàng gạt nước mắt gật đầu rồi lập tức chạy ngay đến căn phòng ban nãy theo lời họ.
Thanh đế toang đuổi theo thì bị một ma trận vạn kiếm từ các đạo nhân vây quanh cản lại câu giờ.
Bích Ba chạy vòng quanh căn phòng lục kỹ vẫn không phát hiện cái chuông nào như bọn họ nói, trong lúc gần như bế tắc thì một giọng nói lạ vang lên trong căn phòng vốn chỉ có mình nàng.
"Ngươi là hậu nhân của điểu tộc à?!"
"Ai? Là ai đó?" - Bích Ba hoảng sợ nhìn quanh quất không gian vắng lặng như tờ.
"Bổn thần trước mặt ngươi đây."
Lần này nàng đang định thần lại phát hiện giọng nói phát ra từ một bức tranh kì lạ vẽ nghệch ngoạc những đường nét vô nghĩa xung quanh hình một cái chuông lớn.
"Ngươi...!Ngươi là Đông Hoàng chung phải không?"
Tiếng nói lại phát ra từ bức tranh.
"Hỗn xược, con ca lâu la không biết trời cao đất dày.
Nghe cho rõ đây bổn hoàng là Đông Hoàng thái nhất."
"Ngươi là Đông Hoàng Thái nhất??!"
Bức tranh phát ra tiếng cười ngạo nghễ: "Thế nào? Có phải sợ vỡ mật rồi không?"
Bích Ba tiên tử nghiêng đầu: "Đông Hoàng Thái Nhất...!Là ai vậy?"
Đông Hoàng Thái Nhất:
"Ngươi không biết ta? Tiểu tử, Đông Hoàng Thái nhất là một trong hai vị Thiên đế sáng lập ra thiên giới của yêu tộc.
Ngu ngốc, là hậu nhân điểu tộc lại chả biết cái giống gì về truyền kỳ của ta."
Bích Ba tiên tử: "Yêu hoàng Đế Tuấn đệ đệ? Là cổ thần đệ nhất bên dưới thánh nhân, chiến thần Đông Hoàng Thái Nhất"
"Nhận ra là tốt." - Giọng nói kia bắt đầu tự phụ.
Bích Ba tiên tử:
"Thế sao đại năng lại mắc kẹt trong cái chuông và cái chuông lại bị kẹt trong bức tranh??"
Đông Hoàng Thái nhất không muốn nhớ lại chuyện thân thể phân diệt đại chiến Vu Yêu năm xưa.
"Có một số chuyện không nên hỏi đâu, mau đến đây nhỏ máu lên bức tranh lấy cái chuông ra đi."
Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau dữ dội, biết Thanh đế sắp đuổi đến Bích Ba hốt hoảng cắn tay day máu vào bức họa, nó đột nhiên bị ngọn lửa vàng rực thiêu cháy.
Khói vàng tụ lại biến thành một con Tam túc kim ô lóng lánh ánh kim, sắc vàng từ bộ lông con quạ chói lòa cả căn phòng, Kim Ô vươn mình hóa ra hình dạng nam tử, hắn khá thoải mái sau khi được giải thoát khỏi cái bức họa quái quỷ đó nên chẳng buồn để ý đến nàng tiên tử tội nghiệp.
"Khà Khà bổn yêu hoàng trở lại rồi đây!"
Bích Ba:
"Đông Hoàng thái nhất đại nhân chúng ta mau đi thôi gia gia ta sắp đuổi đến đây rồi."
Đông Hoàng Thái nhất cười lãnh đạm.
"Bổn yêu hoàng còn rất nhiều chuyện phải làm.
Thời gian bị kéo trở lại vào Đông Hoàng chung của ta không lâu nữa sẽ diễn ra không rãnh dây dưa với ngươi."
Bích Ba: "Nhưng mà không phải cứu ông ra thì sẽ hộ tống ta đến rừng Trúc Lâm sao?"
Đông Hoàng Thái Nhất:
"Bổn yêu hoàng không phải thủ hạ của ngươi.
Thích thì tự mà đi.
Ai rãnh chứ.".