Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 26

Vù!

Tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh đột nhiên trước mặt hai người. Đợi tới khi hai người họ thấy rõ mới biết người tới là Long Cửu. Giờ khắc này, một mắt của lão ngập tràn kích động.

"Vừa rồi là ai bố trận?"

"Ách, là.."

Hai người họ liếc nhau, cuối cùng vẫn là Long Kiệt bẩm báo, "Là Lạc gia quản gia, Trác Phàm!"

"Cái gì, là hắn?"

Long Cửu không khỏi kinh ngạc, xoay người lại, khi đi xem trận pháp xung quanh, cũng càng xem càng khiếp sợ: "Phàm là bậc thầy trận pháp, không chỉ đối với mỗi cấp trận thức vô cùng hiểu rõ, hơn nữa phải thông qua nhiều năm tu luyện, cảm ngộ thiên địa mới có thể biết được bí quyết trong trận. Lão hủ đã từng này tuổi bất quá chỉ có thể bố trí tam cấp trận thức, hắn tuổi còn nhỏ làm thế nào nháy mắt bố ra ngũ cấp trận thức?"

Long Cửu giống như đang hỏi hai người Long Kiệt cùng Long Quỳ, lại giống như là tự hỏi mình. Hai người thấy vậy, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.

Trác Phàm không biết là ai, luôn luôn làm ra chút chuyện kinh thiên động địa, khiến ngươi không thể không tin phục. Cho dù hai người bọn họ là thế gia đệ tử, hôm nay nhìn Trác Phàm bộc lộ khả năng như vậy, cũng không dám xem thường hắn nữa, thậm chí còn cảm thấy mặc cảm.

"Các ngươi đi gọi tiểu tử kia tới, à không, là mời đến, lão phu cùng với hắn hảo hảo đàm đạo." Nhìn chung quanh một chốc, Long Cửu đột nhiên nhếch miệng nói.

Hai người sau khi nghe được, liền ôm quyền, lĩnh mệnh đi xuống. Một lát sau, ở trong một lương đình của tiểu viện sau hoa viên, Long Cửu ngâm một bình trà, đặt ở trên bàn thạch. Không quá lâu sau, Trác Phàm cùng hai người Long Quỳ, Long kiệt đã đi tới.

"Ha ha ha.. Trác Phàm lão đệ, mời ngồi." Vừa thấy mặt, Long Cửu liền cười lớn một tiếng, làm tư thế mời chào.

Long Quỳ cùng Long Kiệt sau khi nghe được, không khỏi sửng sốt.

Trác Phàm lão đệ?

Long Cửu ở tộc gia bối phận vô cùng cao, bọn họ nhìn thấy còn muốn tôn xưng một tiếng "Cửu thúc", hơn nữa Long Cửu đối nhân xử thế cực kỳ cao ngạo, người có thể được lão đặt vào mắt ở cả Thiên Vũ Đế Quốc này không được mấy người.

Vậy mà hiện tại cư nhiên xưng hô với mao đầu tiểu tử Trác Phàm này là lão đệ, không khỏi làm cho hai người cảm thấy ngạc nhiên.

Bất quá Trác Phàm cũng chẳng hề để ý, vui vẻ đáp ứng, hào sảng ngồi xuống. Xem ra, đây là thế giới thực lực vi tôn. Chỉ cần hắn thực lực đủ cường đại, đừng nói nhận làm lão đệ của một lão nhân, cho dù nhận làm ông nội cũng dư dả.

"Không biết Cửu ca tìm ta đến, có chuyện gì?" Trác Phàm cũng không câu nệ, lúc này cầm lấy âm trà tự rót cho mình một ly, hơn nữa cực kỳ vô sỉ đáp lại xưng hô huynh đệ lúc nãy của Long Cửu.

Long Kiệt ngẩn ra, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng lại. Long Quỳ đảo mắt trắng dã, thầm mắng một tiếng vô sỉ, tiểu tử này thật đúng là muốn trèo cao.

Bất quá Long Cửu nghe xong, lại vui mừng quá đỗi. Bởi điều này có nghĩa là quan hệ giữa hai người xem như thân thiết hơn, cũng dễ nói chuyện hơn.

"Trác Phàm lão đệ, ngươi đã gọi ta một tiếng Cửu ca, lão ca cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Nói thật với ngươi, lão đệ ngươi có thể bố ra ngũ cấp trận thức, có năng lực như vậy sao có thể chỉ ở trong một tiểu gia tộc. Không bằng đến Tiềm Long Các chúng ta đi, lão ca cam đoan ngươi sẽ được đãi ngộ cung phụng. Cho dù gia chủ thấy, cũng sẽ đối với ngươi khách khách khí khí."

Cảm thấy cả kinh, Long Quỳ cùng Long Kiệt liếc nhìn nhau, bọn họ vạn vạn không nghĩ tới Long Cửu vội vã tìm Trác Phàm đến là để thỉnh hắn nhận cung phụng của Tiềm Long Các?

Đó chính là đão ngộ cao nhất của Tiềm Long Các, địa vị trên cả trưởng lão, là thủ vệ đứng đầu của Tiềm Long Các. Một hoàng mao tiểu tử chưa dứt sữa như hắn dựa vào cái gì có thể đảm đương được trọng trách này?

Chỉ là vừa nghĩ lại, Trác Phàm tuy rằng thực lực chỉ mới tụ khí cảnh, nhưng lại là ngũ cấp trận sư. Bất kỳ gia tộc nào trong Thất Thế Gia cũng muốn lấy đãi ngộ cung phụng thỉnh về.

Long Cửu mời hắn về, đúng là ích lợi lớn nhất đối với Tiềm Long Các.

Mỉm cười, Trác Phàm không nói gì, khinh nhấp một ngụm trà.

Kỳ thật trước khi hắn đến dĩ nhiên biết rõ ý đồ của Long Cửu. Nhân tài có thể bố ra ngũ cấp trận thức, ở Đế Quốc này ai không thưởng, ai không đoạt? Cho dù là gặp hoàng đế, hoàng đế kia cũng muốn hạ mình chiêu mộ hắn.

Cho nên khi hắn ra tay bày trận liền đã liệu đến kết quả này.

"Trác Phàm lão đệ, ngươi cảm thấy được không?" Thấy Trác Phàm vẫn không đáp lời, Long Cửu lại hỏi.

Khóe môi khẽ nhếch, Trác Phàm nhàn nhạt nói: "Ta đề một ít điều kiện, không thành vấn đề chứ."

"Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần là việc Tiềm Long Các có thể làm, ngươi muốn gì cũng đều có thể." Long Cửu vung bàn tay to lên, hào khí ngút trời nói.

"Ta muốn nàng bưng trà rót nước, rửa chân, làm ấm chăn cũng không thành vấn đề phải không?" Trác Phẩm chỉ ngón tay về phía Long Quỳ, vui cười.

Nghe được lời vừa rồi, hai má Long Quỳ thoáng chốc đỏ bừng một mảng, hai mắt trừng lên, cả giận nói: "Nằm mơ." Long Cửu cũng xấu hổ lắc đầu: "Tiểu Quỳ.. không thể.."

"Ha ha.. Ta chẳng qua chỉ đùa một chút. Trong nhà đã có một đại tiểu thư, chẳng lẽ còn muốn rước về thêm sao?" Mỉm cười châm biếm, trong mắt Trác Phàm tinh quang chợt lóe, đột nhiên nghiêm túc nói: "Ta muốn tỷ đệ Lạc gia.. Một đời bình an."

Khi Trác Phàm nói những lời này, từng chữ từng chữ, cực kỳ thành khẩn.

Long Cửu không khỏi ngẩn ra, tiếp theo trên mặt hiện ra vẻ khâm phục. Hắn vạn vạn không nghĩ tới, điều kiện mà Trác Phàm đề ra lại không phải vì chính mình, mà là vì Lạc gia. Trung thành như thế, làm cho có người có mặt ở đây cũng không khỏi dâng lên kính ý nhè nhẹ.

Mặc dù Long Quỳ vẫn đang tức giận hắn, sau khi nghe lời này, cũng thật sâu nhìn hắn một cái.

"Được, ta đáp ứng ngươi." Long Cửu trịnh trọng gật đầu, "Chỉ cần có Tiềm Long Các ở đây, Lạc gia chẳng nhưng một đời bình an, đời đời kiếp kiếp đời đời con cháu cũng đều sẽ bình an, ngươi yên tâm đi."

Cười nhạt gật đầu, Trác Phàm cầm lấy chén trà, lại nhấp một ngụm trà thơm.

"Như vậy từ giở trở đi, ngươi chính là cung phụng của Tiềm Long Các chúng ta. Ta sẽ đem chuyện của ngươi bẩm báo gia tộc, ba ngày sau A Kiệt sẽ dẫn ngươi đi đến tổng bộ gia tộc."

"Chờ một chút!"

Đột nhiên, Trác Phàm khoác tay áo nói: "Ta cũng không đáp ứng phải làm cái gì cung phụng."

"Cái gì, ngươi vừa nãy không phải.." Long Cửu kinh ngạc đứng bật dậy, đầy mặt giận dữ nhìn về phía Trác Phàm, "Trác lão đệ, ngươi vừa rồi là trêu chọc lão phu phải không?"

Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm đột nhiên thần tình nghiêm túc nhìn lão: "Nếu ở một khắc trước, người hướng ta đưa ra lời mời, ta sẽ không chú do dự đáp ứng. Hơn nữa điều kiện kiện, chính là điều vừa nãy ta đề ra, chỉ là hiện tại.."

"Hiện tại làm sao?" Râu của Long Cửu run rẩy, chất vấn hắn.

Khẽ lắc đầu, Trác Phàm quay mặt về phía Long Quỳ đang khó hiểu nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Long Quỳ tiểu thư, lời cô nói lúc trước còn nhớ rõ chứ."

Nói xong, Trác Phàm vươn một quyền ra: "Mười năm, mười năm sau, ta sẽ làm cho Lạc gia sừng sững ở phía trên Thất Thế Gia!"

Vứt dứt lời, Trác Phàm đem nước trà trong chén uống một hơi cạn sạch, choang một tiếng đặt xuống bàn, xoay ngươi rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn, Long Quỳ trong lòng lại có mọt loại rung động khó hiểu.

Thời gian mười năm, khiến cho một tiểu gia tộc vượt qua Ngự Hạ Thất Thế Gia căn bản là chuyện không có khả năng. Cho dù hắn là ngũ cấp trận sư, cũng tuyệt đối không thế, nền tảng của Thất Thế Gia sẽ không dễ dàng bị vượt qua như thế.

Chỉ là, Trác Phàm khi nói những lời này lại tự tin như thế, làm cho nàng không cách nào nói lời phản bác.

"Tiểu Quỳ, ngươi vừa rồi rốt cuộc nói với hắn cái gì?" Long Cửu vẻ mặt khó hiểu nhìn về phia hai ngươi. Bởi vì xét theo sắc mặt của Trác Phàm, cũng không phải hắn cố tình gây sự, vừa nãy nhất định đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho hắn phẫn nộ như thế.

Long Quỳ không nói gì, chỉ nhìn bóng dáng Trác Phàm dần biến mất. Long Kiệt chần chờ một hồi lâu, đem chuyện lúc trước nói qua một lần.

Sau khi nghe được ngọn nguồn của tất cả sự tình, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Lão phu đã sớm nói qua với các ngươi, đánh người không được làm mất mặt, mắng người không được vạch điểm yếu. Các ngươi nhục nhã Lạc gia như thế, khó trách người ta muốn chứng mình cho các ngươi nhìn."

"Chỉ là.. điều hắn vừa nói, tuyêt đối không thể thành công." Long kiệt chần chừ một chút, lẩm bẩm nói.

Khẽ vuốt chòm râu, một mắt của Long Cửu ở trong hốc mắt chuyển chuyển: "Lạc gia có vị ngũ cấp trận sư tọa trấn, ngày sau cho dù không đuổi kịp danh vọng Thất Thế Gia, cũng nhất định là thế tục thế gia nổi bật nhất, vẫn là nên kết giao thì hơn."

"Aiz, các ngươi a, chúng ta thiếu chút nữa có thể mời được mọt vị ngũ cấp trận sư làm cung phụng." Long Cửu than thở, nhìn chằm chằm Long Quỳ lắc đầu..

Mặt khác, sau khi Trác Phàm sau khi rời khỏi đám người Long Cửu, lập tức đi thẳng đến chỗ Lạc Vân Thường. Dọc theo đường đi, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn thứ.

Cơ hội tốt biết bao, đem Lạc gia nhờ Tiềm Long Các che chở, như vậy Lạc gia an ổn, tâm ma của hắn cũng có thể giải khai. Chỉ là hắn lại bỏ qua, đơn giản chỉ vì một câu của Long Quỳ.

Mở mộng hão huyền? Hừ, nếu ngay cả mơ cũng không thể, vậy chỉ có thể chấp nhận thiên mệnh.

Ma đạo, nghịch thiên mà đi, tất cả vận mệnh đều là do chính bản thân quyết định. Cho nên Trác Phàm không thích nhất chính là nghe có kẻ nói cái gì mà mơ mộng hão huyền, chấp nhận thiên mệnh, si tâm vọng tưởng.

Cho nên, hắn nhất định phải chính minh cho bọn họ thấy dù là một tiểu gia tộc đang thoi thóp, cũng có một ngày bước lên đỉnh. Giờ khắc này, hắn giúp Lạc gia đã không còn là vì trừ bỏ tâm ma, mà là vì ma đạo của hắn.

Thế giới này, không có gì không có khả năng! Thiên cản trở ta, liền nghịch thiên mà giết, mệnh ta tại ta bất tại thiên.

Một ngày nào đó, hắn sẽ đem gia tộc sa sút này tạo ra thế gia thiên hạ tối cường! Chỉ cần có Ma Hoàng Trác Nhát Phàm hắn ở đây, không có gì là không có khả năng.

Rầm!

Một tiếng vang, Trác Phàm đẩy cửa mà vào, vẻ mặt đầy sát khí.

Lạc Vân Thường, Lạc Vân Hải cùng Bàng thống lĩnh đều ở trong này, thấy hắn tiến vào không khỏi cả kinh. Ưựa hồ đoán được điều gì, Lạc Vân thường lộ ra chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí hỏi: "Trác Phàm, Cửu gia tìm ngươi có chuyện gì?"

"Hắn mời ta nhận làm cung phụng của Tiềm Long Các." Trác Phàm thản nhiên nói.

Nghe được lời ấy, ba người Lạc Vân Thường trên mặt bất giác tối sầm lại. Tuy rằng trong lòng đau khổ, nhưng Lạc Vân Thường vẫn miễn cưỡng cười vui như trước: "Vậy chúc mừng ngươi a, Tiềm Long Các không phải Lạc gia có thể so sánh, ngươi ở đó nhất định sẽ có tiền đồ."

Kỳ thật bọn họ đã sớm nghĩ đến, Trác Phàm bố ra ngũ cấp trân pháp, tất nhiên sẽ được người của Thất Thế Gia mời chào. Nhân tài giống như Trác Phàm, căn bản không phải loại tiểu gia tộc Lạc gia bọn họ có thể giữ được.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy đau thương của bọn họ, Trác Phàm hừ nhẹ một tiếng: "Than thở cái gì, ta từ chối rồi."

"Cái gì?"

Nghe xong, mọi người bất giác cả kinh, nhưng trong lòng càng nhiều hơn lại là vui sướng: "Vì cái gì?"

"Không có vì cái gì, ta về phòng." Không trả lời bọn họ, Trác Phàm xoay ngươi đi, trước khi biến mất dừng người một chút, lạnh lùng nói, "Đại tiểu thư, về sau Lạc gia mặc kệ việc lớn việc nhỏ đều do ta làm chủ, cô đừng can thiệp."

Lạc Vân Thường sửng sốt, ngơ ngác gật đầu. Trước giờ chẳng phải đều như vậy sao, như thế nào hắn hôm này đột nhiên lại nói những lời này với nàng?

Ngay sau đó, lại truyền đến thanh âm của Trác Phàm, giống như là tự nói, lại giống như là tự nói, lại giống như là nói với nàng.

"Từ nay về sau, ta chính là đại quản gia Lạc ga. Nội trong mười năm, ta muốn khiến Lạc gia vượt qua Tiềm Long Các!"

Vừa dứt lời, thân ảnh Trác Phàm biến mất, chỉ để lại ba người Lạc Vân Thường giật mình ở đó, một lúc lâu sau mới hồi thần..
Bình Luận (0)
Comment