Vì vậy rạng sáng ngày hôm sau, Hàn Dật Phong liền mang theo Đường Đường đến công ty.
“Hôm nay cậu theo ban vệ sinh.” Hàn Dật Phong kêu người lãnh cho cậu một bộ đồng phục an toàn vệ sinh và một cái chổi lớn, “Đi làm sạch vườn hoa của công ty và hồ nước.”
“Vâng.” Đường Đường rất nghe lời, kéo lấy cái chổi ra cửa.
Hoa viên tuy không lớn, nhưng bên trong lại vừa hoa vừa cây, rất khó quét tước, Đường Đường ở bên trong chui tới chui lui, chỉ chốc lát cánh tay đã bị gai trên thân cây cào rách mấy chỗ.
Đường Đường cau mày rất không vui, a…, mình đúng là ngu! Quét cái sân mà cũng bị thương!
Buông tay áo xuống, Đường Đường đeo khẩu trang to tiếp tục quét rác, Hàn Dật Phong đứng tại phòng quản lý nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn cần cù chăm chỉ kia.
Kỳ thật cũng có chút không nỡ, bên ngoài nắng gắt như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới kỳ động dục… Vẫn là không gọi cậu về.
Quét dọn hoa viên cả ngày, Đường Đường vừa mệt vừa đói, còn bỏ lỡ thời gian ăn cơm căn tin, vì vậy chỉ có thể tự mình chạy đến cửa hàng tiện lợi mua hộp cơm và nước ngọt, ngồi xổm dưới khóm hoa vùi đầu ăn từng miếng lớn, mặt mũi quần áo đều vô cùng bẩn.
Những người khác trong công ty trông thấy đều chỉ trỏ, Hàn quản lý có phải là có tật xấu không a, cư nhiên đem shota* đáng yêu như thế làm thành dân công mà xài.
* Từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái), theo tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.Hàn Dật Phong có nỗi khổ nói không nên lời, ngồi trong phòng làm việc thực buồn bực.
Buổi tối về đến nhà, Đường Đường bơ bơ phờ phờ nằm bẹp lên ghế salon, một chút tinh thần cũng không có.
"Mệt mỏi?" Hàn Dật Phong xoa xoa đầu cậu.
“Ừm, buồn ngủ.” Đường Đường ủ rũ.
“Vậy đi ngủ sớm một chút?" Hàn Dật Phong hỏi.
“Vâng.” Đường Đường đứng lên muốn đi tắm, kết quả cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, vì vậy vù một tiếng cắm mặt xuống đất.
"Đường Đường!" Hàn Dật Phong hoảng sợ, ôm cậu chạy xuống phòng khám cư xá.
Bác sĩ kiểm tra nói là bị cảm nắng nhẹ, nghỉ ngơi một hai ngày là ổn.
Hàn Dật Phong nhìn tiểu gia hỏa trong ngực thở dài, sao lại có cái loại cảm giác thúc thủ vô sách
(bó tay hết cách) thế này.
Đường Đường cũng thở dài theo, càng cảm thấy mình thực vô dụng, quét rác mà cũng có thể té xỉu, ngốc chết mất thôi!
Vì được châm cứu, giấc ngủ này của Đường Đường rất sâu, tỉnh lại đã là 10h sáng, Hàn Dật Phong đã sớm đến công ty.
Đường Đường vội vã dậy mặc quần áo rửa mặt, cầm bánh mì vừa ăn vừa gọi xe đuổi đến công ty, hôm qua cái hồ nước còn chưa có cọ rửa xong nha, mình sao có thể ở nhà ngủ!
Đến dưới lầu công ty, nhân viên vệ sinh đã bắt đầu thanh lý hồ nước, Đường Đường cũng không lên chào Hàn Dật Phong, tự mình trực tiếp xắn quần nhảy vào nước, cầm khăn lau chà vách hồ.
Hàn Dật Phong trong phòng làm việc vừa kiểm tra xong một tập hồ sơ thống kê hàng hóa ra vào cảng gần đây, cảm thấy có chút bức bối, đứng trước cửa sổ vừa định hít thở không khí, kết quả lại bị thân ảnh quen thuộc trong hồ nước dọa sợ, tiểu gia hỏa tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Cậu ấy không phải ở nhà ngủ sao?
Dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm rồi, Hàn Dật Phong vọt xuống dưới lầu, đứng bên cạnh bờ hồ gọi cậu, “Đi lên!"
Đường Đường cười mỉm, từ trong hồ nước bò lên, toàn thân ẩm ướt hơn phân nửa, trong đôi giày ống dùng đi mưa cũng đều là nước.
“Đổi giày theo tôi lên lầu!" Hàn Dật Phong nổi giận, còn đang bệnh đó!
"Vâng a." Đường Đường gật đầu, cởi đôi giày ống rất to ra, bàn chân nhỏ phồng rộp lên.
Sau khi về phòng làm việc của mình, Hàn Dật Phong tìm một bộ quần áo của bản thân, đem tiểu gia hỏa ném vào phòng tắm riêng tắm rửa.
20 phút sau, Đường Đường mặc cái áo sơmi rộng thật rộng không vừa người, từ trong phòng tắm nóng hầm hập chạy ra.
"Vì cái gì không mặc quần!" Hàn Dật Phong dở khóc dở cười.
“Lưng quần rộng quá, mặc tuột.” Đường Đường ngồi ở trước sô pha sau lóc, hai cái chân dài mảnh lắc a lắc, lắc đến Hàn Dật Phong miệng đắng lưỡi khô.
“Tự mình chơi a." Hàn Dật Phong bình tĩnh không nổi, bắt buộc chính mình dời tầm mắt, ngồi vào trước máy vi tính tiếp tục xử lý công việc.
“Muốn đọc sách.” Đường Đường chỉ vào kệ sách to của Hàn Dật Phong.
"Đọc sách?" Hàn Dật Phong nghĩ nghĩ, từ trong tủ lấy ra vài cuốn sách bìa cứng thật dày đưa cho cậu.
Đường Đường cũng không kén chọn, bất quá nhìn một hồi thì bắt đầu ngáp.
“Đọc xong có cảm tưởng gì?” Hàn Dật Phong quay đầu hỏi.
"Xem không hiểu." Đường Đường thành thành thật thật trả lời.
"Xem không hiểu cũng phải xem, đây đều là sáng tác của các bậc thầy và học giả nhân loại.” Hàn Dật Phong gõ gõ đầu cậu, “Đàn ông phải đọc những loại sách này, đọc xong cậu sẽ biến thành một người thuần túy cao quý, thoát ly khỏi sự tầm thường!”
Đường Đường cái hiểu cái không gật đầu, ồ, cái gì gọi là Sự tầm thường?
Chịu đựng sự soi sáng tư tưởng của bậc thầy cả ngày, Đường Đường buồn ngủ đến nỗi ngáp dài, ngồi trong xe lệch đầu ngủ.
Hàn Dật Phong sốt ruột, này không được a, bây giờ ngủ, buổi tối tinh thần tỉnh táo thì làm sao?
Vì thế Đường Đường vừa mới ngủ, đột nhiên bị một hồi nhạc rock tàn nhẫn đánh thức.
"A...." Đường Đường hoảng hồn, mơ mơ màng màng nửa ngày cũng chưa hoàn toàn thanh tỉnh, trì độn nhìn quanh quất khắp nơi.
Hàn Dật Phong vừa lái xe vừa áy náy, nghĩ thầm tôi không có cố ý a, đừng trách tôi a, muốn trách thì trách kỳ động dục á.
Buổi tối sau khi trở về, Hàn Dật Phong đem tiểu gia hỏa ném lên máy chạy bộ, bắt cậu rèn luyện thân thể bằng cách chạy bộ nửa giờ, sau đó làm hai mươi lần động tác gập bụng, còn luyện lực cánh tay cả buổi mới buông tha người ta.
Đường Đường mệt thở hồng hộc, lê chân đi tắm rửa, tắm nửa giờ còn chưa ra.
"Đường Đường!" Hàn Dật Phong ở ngoài cửa gọi cậu, “Nên đi ngủ thôi.”
Trong phòng tắm im ắng, một điểm thanh âm cũng không có.
Hàn Dật Phong hoảng hốt, vội đẩy cửa vào, chỉ thấy Đường Đường đang ngâm trong bồn tắm vù vù ngủ, mới nhẹ nhàng thở ra, vừa định gọi cậu dậy, lại thấy trên cánh tay trắng nõn đều là những vết thương nhỏ, lung tung dán lên mấy cái băng dán cá nhân, đã bị phồng dộp lên không ra bộ dạng gì.
Là do mấy ngày nay quét dọn vệ sinh bị cào trúng sao? Hàn Dật Phong thở dài, tiểu ngu ngốc!
Không nỡ lại đánh thức cậu, Hàn Dật Phong trải khăn tắm lên giường, ôm Đường Đường từ bồn tắm ra, đặt lên giường định lau khô cho cậu, ai ngờ càng lau càng cảm thấy huyết khí dâng lên, một hồi sau, Hàn Dật Phong rất vô trách nhiệm đem tiểu gia hỏa vẫn còn ẩm ướt nhét vào trong chăn, bản thân thì chạy tới phòng khách hút thuốc.
Này làm sao lại là Đường Đường động dục, rõ ràng chính là mình động dục a.
Hàn Dật Phong buồn bực lấy đệm sô pha đập vào đầu, sống gần ba mươi năm, vậy mà mình lại đối với tên tiểu tử kia nổi lên phản ứng, tự cung* được rồi!
*Tự cung: Hành động phải làm khi muốn học Quỳ hoa bảo điển đóVì vậy đêm hôm đó, Tiểu Đường Đường đang kỳ động dục ngủ an ổn lại ngọt ngào, lưu lại vị chủ nuôi nào đó trằn trọc trắng đêm khó ngủ.
Vài ngày sau đó, Hàn Dật Phong vứt bỏ công tác mang theo Đường Đường cùng leo núi bơi lội đánh bao cát, lăn qua lăn lại cậu ấy đồng thời giày vò chính mình.
Đường Đường vừa mệt vừa buồn bực, chủ nhân gần đây sao lại khác thường như vậy!
Sau vài ngày mệt mỏi, Đường Đường rốt cục phản kháng một lần, ôm chăn chết sống không chịu rời giường.
"Ngoan, hôm nay đi chơi bắn bia!" Hàn Dật Phong đứng bên giường dụ dỗ.
"Không đi." Đường Đường liều mạng chui vào chăn, "Hôm qua mới tập tạ tay đó! Cánh tay rất nhức!”
"... Vậy chúng ta đi chạy bộ." Hàn Dật Phong túm cổ chân cậu lôi kéo.
"Á! Đau!" Đường Đường nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Dật Phong, "Chân cũng đau, mệt, không muốn đi."
Hàn Dật Phong thở dài, tự mình một mình chạy tới bắn bia tiêu hao thể lực, chỉ cầu buổi tối có thể ngủ ngon giấc.
Trong sân tập bắn phơi nắng hơn nửa ngày, lại vọt đi tắm nước lạnh, Hàn Dật Phong rốt cục thành công đem mình lăn qua lăn lại đến bệnh.
Gặp quỷ rồi, thể chất biến dị của mình vậy mà cũng cảm mạo được. Hàn Dật Phong trong lòng chửi mẹ nó, hữu khí vô lực nhìn Đường Đường bận rộn đến bận rộn đi.
"Uống thuốc!" Đường Đường đỡ anh dậy.
“Vừa mới uống rồi.” Hàn Dật Phong ngậm nhiệt kế kháng nghị.
“Trên bao bì có ghi, bốn tiếng đồng hồ một lần!" Đường Đường hung hăng trừng mắt: “Uống!”
Hàn Dật Phong thở dài, tiểu gia hỏa muốn tạo phản.
Đường Đường nhìn anh uống thuốc xong, lại giúp anh đắp kín chăn, mình thì vào bếp nấu canh gà, vừa nấu vừa nghĩ, xem đi, may là mình không có đi, nếu không hai người đều đổ bệnh cho coi!
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Hàn Dật Phong mơ mơ màng màng mới vừa ngủ không bao lâu, đột nhiên bị lay tỉnh.
"Làm sao vậy?" Hàn Dật Phong chống người ngồi dậy.
"Bốn tiếng rồi, uống thuốc!" Đường Đường đem ly nước đưa anh.
"Kỳ thật không cần làm theo quá chuẩn như vậy.” Hàn Dật Phong vô lực, "Mỗi ngày uống ba lần là tốt rồi."
"Không được!" Đường Đường rất kiên quyết, "Nửa đêm ba giờ còn có một lần, tôi đã cài đồng hồ báo thức rồi!”
Hàn Dật Phong vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay vò vò cái đầu nhỏ của cậu, “Không cần, cậu hảo hảo đi ngủ đi, tôi tự cài báo thức, tự mình dậy uống thuốc.”
“Không được!" Đường Đường lắc đầu, "Tôi phải giám sát anh!"
"Giám sát tôi?" Hàn Dật Phong dở khóc dở cười.
Đường Đường đem Hàn Dật Phong ấn lại trong chăn, thề sống chết bảo vệ quyền hạn chiếu cố người bệnh của mình.
Cho uống thuốc xong, Đường Đường chạy về đi ngủ, Hàn Dật Phong một bên lại một chút buồn ngủ cũng không có, nghiêng người nhìn đống chăn phồng lên trên giường nhỏ, không tự chủ được cười ra tiếng.
Thật là một tiểu gia hỏa ngốc nghếch, bất quá, ngốc đến mức thật đáng yêu.
Hàn Dật Phong bệnh nhanh, khỏi cũng nhanh, ngày hôm sau đã khôi phục tinh thần.
"Đường Đường!" Hàn Dật Phong ở phòng khách gọi.
"Dạ?" Đường Đường từ trong phòng bếp chạy ra.
“Hình xăm trên lưng còn đau hay không?" Hàn Dật Phong hỏi cậu.
"Đau.” Đường Đường gật đầu, cuộn áo lên cho Hàn Dật Phong xem, "Gần đây càng ngày càng đau."
Hàn Dật Phong nhìn sát lại, hình xăm trên người tiểu gia hỏa có xu thế càng ngày càng hồng.
Fuck! Cái kỳ động dục quái gở này vì cái gì kéo dài như vậy!
"Không sao đâu, không phải đặc biệt đau, có thể chịu được.” Đường Đường thấy Hàn Dật Phong vẻ mặt phiền muộn, vội giải thích.
“Vậy cậu gần đây có…cảm giác kỳ quái gì không?" Hàn Dật Phong hỏi
"Không có." Đường Đường lắc đầu.
"Thật không có? Ví dụ như, buổi tối ngủ không được, sau đó muốn làm một vài chuyện kỳ quái?" Hàn Dật Phong vẫn là không yên lòng.
Đường Đường vẫn lắc đầu, gần đây mệt mỏi muốn chết, đứng còn ngủ được, ở đâu ra tinh lực suy nghĩ chuyện kỳ quái! Có điều lại nói, cái gì là chuyện kỳ quái? Mình mơ thấy cùng chủ nhân cái kia... Có lẽ không tính a?
Có chút mất mặt, vẫn là đừng nên nói!
"Không có là tốt rồi." Hàn Dật Phong nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu gia hỏa này với mấy chuyện như kỳ động dục này nọ, hình như không quá mẫn cảm a, nhất định là mình trước đó suy nghĩ quá nhiều!