[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 20

Bởi vì bán thú nhân không biết nói chuyện, cho nên Hàn Dật Phong chỉ có thể cùng nó khoa tay múa chân, hai người có qua có lại, nhìn qua cực kỳ thân thiện.

Đường Đường càng nhìn càng phiền muộn, vì vậy giẫm lên tảng đá trèo lên một nhành cây thấp, chống cằm rầu rĩ ghen.

Xa xa một mảnh rừng rậm hắc ám, sương mù dày đặc quanh năm không tán, như âm hồn quấn quanh.

"Xin chào, tiểu gia hỏa." Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười nhàn nhạt.

Đường Đường bị dọa sợ, quay đầu nhìn lại, bên người không biết từ lúc nào cư nhiên có thêm một người, hắc y tóc đen, đôi mắt như mã não huyết sắc tinh thuần nhất.

“Nha!” Đường Đường sợ đến mức quên mất mình đang ở trên cây, hét lên một tiếng liền thẳng tắp rớt xuống.

“Đường Đường!” Hàn Dật Phong hết hồn, vội chạy đến ôm lấy cậu, “Sao rồi?”

Tiểu gia hỏa không nói gì, ngất rồi.

“Không liên quan đến tôi!” Tây Mặc ngay trước khi Hàn Dật Phong nổi giận giải thích, "Tôi chưa có làm gì, cậu ta đã bị dọa tới hôn mê!"

“Anh tốt nhất cầu nguyện Tiểu Cảnh cùng Đường Đường đều không có việc gì." Hàn Dật Phong nghiến răng nghiến lợi.

"Đây chỉ là một trò chơi nhỏ." Tây Mặc buông tay, "Đừng quên lần đầu gặp mặt cậu còn thiếu tôi một phần nhân tình, lần này coi như huề, đi thôi, tôi mang cậu ra ngoài.”

Hàn Dật Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, ôm ngang Đường Đường, nhìn lại, đội quân bán thú nhân sớm đã vô tung vô ảnh.

Kết giới bị triệt phá, ra khỏi Vong Linh cốc trở nên dễ dàng, tại biên giới rừng rậm có một cỗ xe ngựa, lái xe chính là mấy con tuấn mã có cánh.

"Anh đến cùng có mục đích gì?" Trong xe ngựa, Hàn Dật Phong nhìn chằm chằm vào Tây Mặc hỏi.

Tây Mặc không trả lời, chỉ là cẩn thận đánh giá anh, thật lâu sau không thể không thừa nhận, dù cho toàn thân là vết thương khuôn mặt mỏi mệt, người này cũng tuyệt đối không có khả năng để người khác khinh thị.

Xe ngựa chạy nhanh vào thành trấn, cuối cùng dừng trước một tòa cung điện huy hoàng, cách đó không xa, chính là tòa Vong linh thánh điện cao vút trong mây.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Tây Mặc vỗ vỗ bả vai Hàn Dật Phong, sau đó trước khi anh kịp nói chuyện dùng thuấn di biến mất.

“Chào ngài.” Quản gia mặc áo bành tô đi đến, cung kính cúi đầu, "Tôi đã chuẩn bị xong phòng nghỉ và thức ăn cho ngài."

"Tiểu Cảnh đâu?" Hàn Dật Phong hỏi.

"Thân vương buổi tối sẽ trở lại, ngài ấy phân phó tôi nói với các hạ, người ngài quan tâm rất an toàn." Quản gia khẽ khom người, "Mời đi bên này."

Cửa cung điện là cự thạch chạm trổ thành kiểu cột La Mã, trên vách tường có khắc toàn bộ địa đồ Ma giới, Hàn Dật Phong khiêu mi, đợi lát nữa có thể sang đây xem xem.

Trong căn phòng cuối cùng, có chiếc giường lớn mềm mại cùng bồn tắm cực lớn, còn được chuẩn bị đầy đủ quần áo và thuốc men.

Đợi khi Đường Đường tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi, trên trần nhà chạm khắc lục mang tinh lập lòe, rực rỡ như bảo thạch.

Mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện mình mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa trắng, mấy vết thương trên người cũng đã được bôi thuốc.

"Chủ nhân?" Đường Đường gọi một tiếng, lại không có người trả lời, vì vậy nhảy xuống giường xỏ dép lê, chạy ra cửa tìm.

Hành lang rất tối, Đường Đường cắn cắn môi, cẩn cẩn dực dực dán sát vào tường đi lên phía trước, còn chưa đi hai bước, đã bị người ôm vào lòng.

"Buông tay!" Đường Đường quá sợ hãi, dưới tình thế cấp bách hung hăng há mồm cắn xuống.

“Là anh.” Bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, mang theo bốn phần ôn nhu, bốn phần sủng nịch, còn có hai phần dở khóc dở cười, "Nhả ra!"

"Chủ nhân!" Đường Đường trong lòng vui vẻ, vươn tay ôm cổ anh.

Ôm Đường Đường tiến vào phòng ngủ, Hàn Dật Phong cọ cọ mũi cậu, hỏi: “Sao lại chạy loạn thế?"

"Tỉnh ngủ không thấy chủ nhân đâu.” Đường Đường ngồi trên giường nhìn quanh, “Đây là đâu?”

“Một lâu đài ở Ma giới.” Hàn Dật Phong buồn cười nhìn cậu, “Hôm nay sao lại mất mặt như vậy, hửm?”

“Mất mặt gì cơ?” Đường Đường mạc danh kỳ diệu.

“Bị dọa ngất còn không mất mặt?" Hàn Dật Phong bẹo má cậu, “Lần sau mà còn nhát gan như vậy, coi chừng anh đánh mông em.”

“Không phải mà.” Đường Đường bò vào chăn, cuộn mình lại yên lặng hờn giận.

Ngất đi có rất nhiều nguyên nhân chứ bộ, ví dụ như mình khi đó vốn cũng rất phiền muộn, lại còn ví dụ như mình vài ngày không có ăn cái gì toàn là uống nhựa cỏ tươi, bụng rất đói đương nhiên sẽ chóng mặt... Cho nên thân vương xuất hiện chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ trong số đó thôi!!

“Đi ra, không được hễ giận là trùm đầu vậy.” Hàn Dật Phong đập cậu, đây là cái loại tật xấu gì?

Đống chăn mềm bỗng nhúc nhích, co lại càng nhỏ hơn.

"Đi ra!" Hàn Dật Phong mạnh mẽ ôm cậu ra.

Đường Đường oán niệm nhìn anh một cái, “JIU.U.U..!” Thoáng một phát biến trở về tiểu khủng long.

Hàn Dật Phong trợn mắt há mồm nhìn gia hỏa màu lục nho nhỏ trong lòng bàn tay, bắt đầu hối hận đã để cho em ấy học đoạn chú ngữ kia.

"Biến trở về!” Hàn Dật Phong gõ đầu nhóc.

“Jiu!” Đường Đường trừng đôi mắt ngập nước cùng anh đối mặt – Không biến! Anh chế nhạo người ta!

"Không chịu biến về phải không?” Hàn Dật Phong tóm cái đuôi cậu, trên cái mông phình ra búng một phát.

“Ngô…” Đường Đường rất căm tức, muốn bò đi, lại bị nắm cổ.

"Biến trở về! Bằng không anh sẽ giận!” Hàn Dật Phong trầm mặt.

Đây là lần đầu tiên Hàn Dật Phong hung hăng như vậy, tiểu khủng long sửng sốt một chút, ngoan ngoãn bò về.

Ngoài cửa tinh linh rất thức thời dọn lên bữa tối phong phú, tiểu gia hỏa khụt khịt mũi, bụng ùng ục sôi lên.

"Ăn đi." Hàn Dật Phong đưa cho cậu một miếng bánh ô mai.

Đường Đường tiếp nhận bánh ngọt, một bên gặm một bên vụng trộm giương mắt dò xét Hàn Dật Phong.

Ngô…, chủ nhân không thèm nhìn mình…

Tiểu khủng long rất phiền muộn, đem đĩa trái cây đẩy đến trước mặt Hàn Dật Phong.

Không có phản ứng...

Lại kéo lấy cái ghế đẩy đẩy ra trước mặt anh.

Vẫn không có phản ứng...

Mím môi, Đường Đường cả gan đến gần, jiu~

...

Ba giây sau, Hàn Dật Phong rốt cục không giả bộ được nữa, đem tiểu gia hỏa quơ vào lòng chà đạp một trận.

"Ngứa!" Đường Đường cười khanh khách, sau đó ngồi trên đùi Hàn Dật Phong hiếu kỳ nhìn bốn phía, “Đây là lâu đài của ai a?”

“Anh cũng không rõ lắm.” Hàn Dật Phong đưa cho cậu một ly sữa bò, "Bất quá anh đoán hẳn là của Tây Mặc.”

Đường Đường phản xạ có điều kiện, nghe được danh tự Tây Mặc đã thấy chóng mặt, bất quá lần này thành công nhịn được.

Lúc này trong Vong linh thánh điện, Lê Tư Đặc đối diện một đống lớn báo chí phát giận.

"Ngươi đừng nóng giận a." Freddy nhanh chóng đem đống báo kia ném vào thùng rác, "Đây đều là mấy tờ báo lá cải bé xíu, chẳng ai tin đâu!”

"Ngươi đi chết đi!" Lê Tư Đặc thét lên, "Đám phóng viên mấy tờ báo này đều mù hết sao? Ta cùng ngươi chơi trò chơi nữ vương hồi nào! Ta mặc đồng phục tiếp viên hàng không quyến rũ ngươi hồi nào! Ta bị ngươi trói lại S/M hồi nào! Ta cùng ngươi trong hồ bơi điên cuồng ân ái hồi nào! Còn nữa, ghê tởm nhất chính là, trong hình minh họa tờ báo kia cái gia hỏa đầy mình đầu bôi trơn chân tách ra tư thế dâm đãng cầm trong tay cái roi da trên mặt bị làm mờ* là ai, vì cái gì bên cạnh ghi tên của ta!!”

*Nguyên văn là mặt có hình mosaic, đây là 1 loại gạch nhỏ kích thước 1,5cm x 1,5cm hoặc lớn  hơn một chút, nhiều sắc độ, lát lên nhìn giống mấy bức hình bị censored nên mình dịch vậy cho dễ hiểu.

“Họ viết tầm bậy đó!” Freddy một bên an ủi một bên phun máu mũi.

"Ta phải rời khỏi cái chỗ đáng giận này!” Lê Tư Đặc ném gối đầu.

"Không được!" Freddy nhào tới ôm lấy hắn, "Không được đi!"

"Vô liêm sỉ! Ta ghét ngươi!" Lê Tư Đặc giãy giụa.

“Ngươi theo bồi ta thêm vài ngày, chỉ vài ngày thôi được không?" Freddy chôn mặt trên cổ y, thanh âm rầu rĩ, “Chiến tranh với Quang Minh chi vực sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó ta không thể bồi bên cạnh ngươi.”

"... Ai muốn ngươi bồi.” Lê Tư Đặc mạnh miệng, biên độ giãy giụa nhỏ đi một chút.

Freddy không nói gì, chỉ ôm chặt y hơn nữa.

Trầm mặc thật lâu, Lê Tư Đặc chọt chọt hắn, “Đám hỗn đản Quang Minh chi vực kia rất hèn hạ, ngươi phải cẩn thận một chút."

"Ta biết.” Freddy đáp ứng, liên tục ấn hôn lên cổ y "Đừng nóng giận, hửm?"

"Không được!" Lê Tư Đặc quả quyết cự tuyệt, cư nhiên hồ đồ bị lừa đính hôn, nghĩ tới là thấy giận!

"Vậy ngươi muốn thế nào mới có thể tha thứ cho ta?" Freddy ôm mặt y cười khổ.

Lê Tư Đặc cùng hắn nhìn nhau một lát, cảm thấy dường như không tức giận nổi.

"Ta với ngươi cùng đi." Lê Tư Đặc đột nhiên mở miệng.

"Cái gì?" Freddy sững sờ.

“Ngươi để ta cùng đi với ngươi, ta sẽ tha thứ cho ngươi." Lê Tư Đặc lập lại một lần.

"Không được!" Freddy lắc đầu, "Trên chiến trường rất bẩn, sẽ có rất nhiều thi thể, rất nhiều chó ăn xác chết, rất ầm ĩ rất buồn nôn, không có hoa hồng đỏ cũng không có đèn thủy tinh, ngươi không nên xuất hiện tại đó."

"Tùy ngươi." Lê Tư Đặc đẩy ra hắn.

"Ta thắng trận sẽ trở lại cùng ngươi." Freddy vươn tay muốn sờ gương mặt y, lại bị một phen đẩy ra.

"Nói không chừng chờ ngươi trở về, ta cũng đã cùng người khác sống chung rồi.” Lê Tư Đặc lạnh lùng nhìn hắn.

"Ngươi dám!" Freddy tạc mao.

"Ngươi có quyền gì ràng buộc ta?” Lê Tư Đặc cười lạnh, "Dựa vào việc ngươi lừa ta đính hôn? Hay dựa vào ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể chết trên chiến trường?"

"Ngươi —— "

"Cút." Lê Tư Đặc ngắt lời hắn, chính mình chui vào chăn.

Freddy bất đắc dĩ nhìn y một cái, quay người ra khỏi phòng.

Không còn Freddy căn phòng yên tĩnh có chút dọa người, Lê Tư Đặc cuộn người, ôm gối đầu xuất thần.

Trên báo toàn là các loại bát quái hương diễm, còn lại phần tin tức chỉ có thể bị đẩy vào một góc.

Trên một mục rao vặt tìm bạn trăm năm, cực kỳ không bắt mắt đăng một câu.

“Được biết, nước sông Acheron* gần đây đang dâng lên.”

*Acheron: Tên một con sông ở vùng Epirus phía Tây bắc Hy Lạp. Trong thần thoại Hy Lạp, đây là một con sông của bất hạnh và đau khổ, là một trong năm con sông chảy qua địa phủ. Trên đường đến địa phủ, người chết phải dùng một đồng tiền (mà thân nhân đặt vào miệng họ) để nhờ người lái đò Charon giúp vượt sông Acheron.

Ma giới sẽ không ai chú ý tới tin tức này, dù cho có người chú ý tới, có lẽ cũng chỉ vui sướng khi người gặp họa – Sông Acheron nằm ở vùng thượng du của Quang Minh chi vực, nếu nước sông dâng lên, nơi đầu tiên hứng chịu rủi ro chính là Quang Minh chi vực.

Nhưng Lê Tư Đặc tinh tường, có thể làm cho nước sông Acheron dâng lên, lý do chỉ có một, chính là phong ấn ở đáy sông bắt đầu xuất hiện khe hở, mới có thể khiến một lượng lớn nước ngầm dũng mãnh tràn vào trong sông.

Vết thương trên lưng ẩn ẩn đau, thì ra trốn chạy đã hơn một ngàn năm, chuyện nên đến, cuối cùng vẫn sẽ đến.
Bình Luận (0)
Comment