Lâm Cảnh thân thể gầy khí lực nhỏ, thình thịch nửa ngày chẳng những không chế phục được Tây Mặc, ngược lại bị sờ sờ niết niết chiếm đi rất nhiều tiện nghi, vì vậy càng thêm phẫn nộ, tiểu vũ trụ thiêu đốt chỉ số một đường tăng vọt, mắt thấy sắp bộc phát, kết quả bị Tây Mặc một câu giội tắt.
“Cậu có muốn học ma pháp không?”
"Cái gì?" Lâm Cảnh trừng to mắt, "Lập lại lần nữa."
“Nếu cậu nghe lời một chút, tôi sẽ dạy cậu ma pháp nguyên tố.” Tây Mặc búng tay “tách” một tiếng, trên đầu ngón tay lập tức xuất hiện một đốm lửa, "Có học hay không?"
"Học!" Lâm Cảnh không cần nghĩ ngợi một lời đáp ứng, ngao ô… ngao ô…, kích động không chịu nổi!
"Cao hứng như vậy?" Tây Mặc nhìn đôi mắt cậu sáng long lanh, cảm thấy có chút buồn cười.
"Không cho anh đổi ý!" Lâm Cảnh túm cổ Tây Mặc hung hăng, “Tôi muốn học vút vút bay tới bay lui! Còn muốn học jiu một cái là đốt lửa!”
Tây Mặc rất sảng khoái, hết thảy gật đầu đáp ứng.
"Chúng ta đi đâu học?" Lâm Cảnh kích động.
"Vong linh thánh điện." Tây Mặc từ trên giường ngồi dậy, “Đi thôi, mang cậu đi ngay bây giờ.”
Lâm Tiểu Cảnh cười ngây ngô, ngoan ngoãn đi theo Tây Mặc ra cửa, chưa chạy được hai bước đã gặp con chó địa ngục khổng lồ kia trên đường.
"Phillip." Tây Mặc vẫy nó.
Chó bự nằm rạp trên mặt đất bất động, con mắt thỉnh thoảng liếc qua bụi cỏ một bên, biểu tình rất ai oán.
"Ô ô." Tiểu bạch cẩu từ trong bụi cỏ chạy đến, nhảy lên ngực Lâm Cảnh ủn ủn.
“Tụi mày cãi nhau?" Lâm Cảnh xoa xoa đầu tiểu cẩu.
"Gâu Gâu!" Cún con quẫy quẫy đầu, nhảy vào túi áo Lâm Cảnh, đem mình giấu đi.
Đại cẩu buồn bã, ỉu ỉu xìu xìu theo đằng sau.
Tầng cao nhất Vong linh thánh điện là một gian phòng lớn, trống trải không có bất kỳ trang trí gì, chỉ có trên sàn nhà vẽ một đồ án Lục mang tinh cực lớn.
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?" Lâm Cảnh nhìn bốn phía.
"Thử xem cậu thích hợp học loại ma pháp nào.” Tây Mặc vịn vai cậu, để cậu đứng ngay trung tâm phòng, “Nhắm mắt lại, tôi sẽ nói cho cậu khi nào thì mở ra."
Lâm Cảnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sao lại ẩn ẩn cảm thấy cái tình cảnh này cẩu huyết như vậy a, cẩn thận tưởng tượng, đậu má! Đây không phải cảnh tượng thường thấy trong mấy phim tình cảm hạng ba sao? Đợi lát nữa mình mở mắt ra, có lẽ sẽ thấy Tây Mặc giơ nhẫn kim cương ẩn ý đưa tình... A phi phi mình đến cùng đang suy nghĩ gì! Xong đời rồi tên khốn nạn này nói không chừng lại đang giỡn mình, đợi lát nữa mở mắt nhất định sẽ bị cường hôn, thậm chí có khi còn bị cường X a!
Ngay thời điểm Lâm Cảnh đang nghĩ ngợi lung tung, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm Tây Mặc: “Tốt rồi, mở mắt a."
Lâm Cảnh nhắm mắt lại chết cũng không mở ra, trong nội tâm thần tốc tính toán đợi lát nữa phải làm sao bảo vệ trinh tiết chính mình!
"Nhanh lên!" Tây Mặc vỗ vỗ mặt cậu ta, “Ngủ rồi?"
Mắt thấy tránh không khỏi, Lâm Cảnh run rẩy mở to mắt, quả nhiên không ngoài dự liệu thấy được kim cương siêu bự, bất quá không phải một viên, mà là năm viên, đang lơ lửng trước mắt mình, phát ra quang mang sáng chói.
"Oa oa ~" Lâm Cảnh hưng phấn không thôi, "Đây là để làm gì?”
“Kiểm tra thuộc tính của cậu.” Tây Mặc đứng sau cậu, “Chọn một viên cậu thích nhất sờ một chút, xem thử là cảm giác gì."
Đều thích a... Lâm Cảnh tùy ý chọn lấy một viên màu lam, dùng ngón trỏ cọ cọ.
"Lạnh không?" Tây Mặc hỏi cậu.
"Không lạnh." Lâm Cảnh lắc đầu.
"Thử cái khác xem?" Tây Mặc đề nghị.
Lâm Cảnh ngoan ngoãn sờ soạng mấy lần, vẫn là không có cảm giác đặc thù gì, ngoại trừ viên màu đỏ, hình như độ ấm có chút cao.
"Có chút cao là có ý gì?" Tây Mặc cau mày hỏi.
“Nghĩa là so với độ ấm tay tôi cao hơn một chút.” Lâm Cảnh trả lời.
“Chỉ một chút?” Tây Mặc thở dài, "Được rồi, cậu có thể học hỏa ma pháp, nhưng mà sẽ chậm hơn so với người bình thường.”
"Vì sao?" Lâm Cảnh bất mãn.
“Năm viên này là đá nguyên tố, mỗi một viên đều đại diện cho một loại ma pháp." Tây Mặc chiếu cố Lâm Cảnh chỉ số thông minh ngang ngửa tiểu bạch, tận khả năng đơn giản giải thích, "Kim sắc đại diện quang ma pháp, ví dụ như Thánh Quang Thuật; màu lam đại diện thủy ma pháp, chủ yếu là đóng băng; màu đen là Ám Ma pháp, có thể dùng để triệu hoán hình nhân và vong linh, màu vàng là Thổ Ma pháp, năng lực phòng ngự rất mạnh; màu đỏ là hỏa ma pháp, học xong có thể thao túng hỏa vũ
(mưa lửa) cùng hỏa cầu
(quả cầu lửa)."
“Tôi muốn học cái kim sắc!” Lâm Cảnh hưng trí bừng bừng, tuy không biết cái Thánh Quang Thuật kia là cái gì, nhưng nghe qua rất trâu bò!
"Chỉ sợ không được." Tây Mặc gõ gõ đầu cậu ta, “Mỗi người chỉ mang một loại thuộc tính, những viên đá nguyên tố này là dùng để khảo nghiệm thể chất đó, cậu đối với đá nguyên tố màu đỏ có phản ứng, cho nên chỉ có thể học hỏa ma pháp."
"Cũng được." Lâm Cảnh miễn cưỡng tiếp nhận, hò hét hỏa cầu thuật cũng rất trâu, nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Anh vừa rồi vì cái gì nói tôi sẽ học rất chậm?"
"Bởi vì cậu không có thiên phú." Tây Mặc thẳng thắn, "Một người thiên phú càng cao, đối với năng lượng đá nguyên tố sẽ càng mẫn cảm, mà cậu, một chút cũng không mẫn cảm.”
Lâm Cảnh nghe vậy rất không cam lòng, thò tay sờ sờ... Vẫn chỉ có một chút độ ấm!
Vì vậy ủ rũ.
"Học chơi vẫn là có thể, lại không cần cậu ra chiến trường." Tây Mặc hảo tâm an ủi, "Tôi trước dạy cậu cách đem hỏa nguyên tố chung quanh tập trung lại một chỗ, sau đó cậu có thể jiu một tiếng, đem lửa biến ra rồi."
"Được." Lâm Cảnh xoa xoa mũi, gật đầu.
Bỏ ra một buổi trưa, Lâm Cảnh rốt cục có thể thông qua đọc thầm chú ngữ khiến đầu ngón tay của mình nóng lên một chút, hơn nữa tựa hồ còn có ngọn lửa nho nhỏ bốc lên, vì vậy hưng phấn ôm tiểu bạch cẩu xoay quanh.
"Tốt rồi, hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục." Tây Mặc sờ sờ thắt lưng cậu, “Tôi mang cậu đi ăn cơm."
Lâm Cảnh phấn khởi quá độ, làm sao còn chú ý mình bị chiếm tiện nghi, vui thích đi theo Tây Mặc ra khỏi Vong linh thánh điện.
"Đúng rồi, anh biết ma pháp gì?” Dọc đường, Lâm Cảnh tò mò hỏi.
"Ám Ma pháp và Thổ Ma pháp." Tây Mặc trả lời, "Về phần mấy loại khác, chỉ có thể đại khái chơi đùa."
“Anh không phải nói một người chỉ có thể có được một loại thuộc tính?" Lâm Cảnh nghi ngờ.
"Một số cực ít có thể có hai loại." Tây Mặc khiêu mi, trọng âm đặt ở "Một số cực ít".
“Hứ, tự kỷ cuồng." Lâm Cảnh khinh bỉ, một lát sau, lại hỏi, "Vậy cái vụ vèo vèo bay tới bay lui thuộc về ma pháp gì?"
"Không gian ma pháp, còn gọi là thuấn di." Tây Mặc chỉ chỉ người chung quanh, "Chỉ cần không quá ngu xuẩn, người Ma giới trên cơ bản đều biết, chỉ có điều độ linh hoạt của thuấn di sẽ chênh lệch rất lớn, có người có thể từ Ma giới chuyển qua Thần giới, có người chỉ có thể từ tầng trệt chuyển xuống tầng hầm.”
“Tôi đây có thể học hay không?" Lâm Cảnh hâm mộ ghê gớm.
“Đợi cậu học được hỏa ma pháp, tôi sẽ dạy cậu.” Tây Mặc sờ sờ cằm, “Một lần học quá nhiều không tốt, dễ bị ma pháp phản phệ."
“Vậy tôi có thể học thuấn di trước không?" Lâm Cảnh cảm thấy vèo vèo bay tới bay lui so với jiu một tiếng biến ra lửa càng trâu bò hơn!
"Bây giờ là mùa hè, thuấn di thích hợp học mùa thu.” Tây Mặc bình tĩnh nhìn cậu ta.
"Còn chia mùa?" Lâm Cảnh nghi hoặc.
"Đương nhiên, thuấn di cần triệu hoán gió, Ma giới trời thu gió tương đối nhiều." Tây Mặc khi dễ người nào đó không hiểu ma pháp, nói xạo từa lưa mặt không đổi sắc.
Nếu tên ngốc này học được thuấn di, mình muốn bắt cậu ta làm chút chuyện chẳng phải sẽ rất tốn sức?
"Thật phiền phức." Lâm Cảnh bĩu môi, bất quá cũng không hỏi thêm nữa.
Đi đến nửa đường, Tây Mặc từ bên đường mua một túi kẹo xanh xanh đỏ đỏ, mở ra đưa cho Lâm Cảnh: "Có ăn không?"
“Kẹo ma pháp?” Lâm Cảnh hưng phấn.
“Chỉ là mấy viên kẹo nhỏ bình thường thôi.” Tây Mặc buồn cười, "Nhưng nhìn có vẻ ngon.”
“Thứ này con nít mới thèm.” Lâm Cảnh chẳng thèm ngó tới, miễn cưỡng cầm một cái màu hồng nhạt ném vào miệng, ồ, vị ô mai! Cũng không tệ lắm.
Màu xanh lá chính là kiwi, màu trắng là chuối tiêu, màu vàng là chanh, màu tím là phúc bồn tử, Lâm Cảnh hiếu kỳ đem thất thất bát bát mấy màu trong túi nếm một lượt, cuối cùng cầm một cái màu đỏ thẫm hỏi Tây Mặc: "Đây là vị gì?”
"Không biết, có lẽ là… Dưa hấu?" Tây Mặc suy đoán.
“Vậy cho anh ăn.” Lâm Cảnh rất hùng hồn, "Chỉ có một màu đỏ a!"
"Tôi không ăn kẹo." Tây Mặc cự tuyệt.
"Chẳng vui gì hết.” Lâm Cảnh đem kẹo ném vào miệng, còn chưa tới một giây đã oa oa la toáng lên phun ra.
"Làm sao vậy?" Tây Mặc bị dọa.
“Anh tên khốn nạn này!” Lâm Cảnh che miệng kêu thảm thiết.
“Cho tôi xem.” Tây Mặc mạnh mẽ kéo tay cậu xuống, chỉ thấy môi Lâm Cảnh nguyên bản màu sáng biến thành màu đỏ thẫm, hơn nữa còn có xu thế sưng lên.
“Chết tiệt!” Tây Mặc lôi kéo Lâm Cảnh đi tìm tên chủ quán kia, “Chuyện gì đây?!!”
"Cái này... Đây là kẹo đùa giỡn.” Chủ quán đáng thương run rẩy, ngay cả cánh cũng đang run, “Mấy đứa nhỏ dùng để chỉnh người, ăn rồi sẽ phát sinh các loại chuyện kỳ quái, không, không thể biết trước... Bất quá không có nguy hiểm, qua một đêm sẽ khỏi.”
“Sao ngươi không nói sớm!" Tây Mặc cáu kỉnh.
“Ta cho rằng ngài biết." Chủ quán bị sợ cơ hồ ngất đi.
“Anh tên khốn nạn này!” Lâm Cảnh che miệng bi phẫn, "Anh nhất định là cố ý!”
"..." Tây Mặc cảm giác đầu mình đau vô cùng.
Sau khi trở lại tòa thành, Lâm Cảnh cự tuyệt cùng Tây Mặc nói chuyện, che miệng ngồi trong phòng ngủ hờn giận.
"Muốn ngủ chưa?” Tây Mặc đứng tại cửa ra vào hỏi cậu.
Lâm Cảnh miệng sưng như lạp xưởng, lại còn vừa đau vừa ngứa, vì vậy phẫn hận quay người, nói rõ không muốn thấy hắn.
Tây Mặc thở dài, phất tay tạo ra một cái thụy miên
(giấc ngủ) kết giới trong suốt, nhẹ nhàng đem Lâm Cảnh bao vào bên trong.
Người nào đó trúng ma pháp rất nhanh đã ngủ, mơ mơ màng màng ngã vào lòng Tây Mặc, gương mặt vốn thanh tú xinh đẹp bây giờ trông buồn cười vô cùng.
Tây Mặc tuy rất muốn đồng tình với cậu ta, bất quá vẫn rất không có đạo đức cười ra tiếng, vừa cười vừa nhét cậu ấy vào chăn.
Tiểu bạch cẩu phóng lên giường hiếu kỳ, kết quả bị tạo hình quỷ dị của Lâm Cảnh dọa sợ “ngây cẩu”.
"Này, tiểu đông tây.” Tây Mặc xách đuôi tiểu cẩu lên, “Ngươi đang giận Phillip?”
"Gâu Gâu!" Tiểu cẩu dốc sức liều mạng giãy dụa.
“Tiểu đông tây không nghe lời!” Tây Mặc nắm tiểu cẩu đi ra cửa, "Phillip, lại đây tặng cho ngươi một lễ vật!"